Vợ Trước Của Kim Chủ

Chương 4: Đồ đằng thần trụ




Đêm hôm nay đối với Giang Lệ Lệ mà nói lại là một đêm không ngủ. Cô lăn qua lăn lại. Thật vất vả mới đợi được đến khi trời sang để chuẩn bị đi học. Giang Lệ Lệ thay quần áo trong toilet, nhìn mình trong gương, thấy hai viền mắt mình có quầng thâm, rõ rang là thiếu ngủ. Cô hướng về phía mình trong gương, làm tư thế chiến thắng. "Cố gắng lên" Nói xong liền rời khỏi phòng ngủ.

"Mẹ, con trễ giờ học rồi, không ăn bữa sáng đâu ạ." Chờ mẹ của Lệ Lệ đi ra từ trong phòng bếp thì chỉ nhìn thấy bóng lưng của cô.

"Bây giờ mới có mấy giờ mà." Mẹ Lệ Lệ hơi lắc đầu, liền trở về phòng bếp.

Trường học nghệ thuật Khương Lê ========

Cho tới trưa, đầu óc của Giang Lệ Lệ vẫn rối loạn. Buổi trưa trôi qua không dễ dàng, buổi chiều không có tiết học, cô cần phải về nhà ngủ bù. Nhưng mà, còn chưa đi đến cổng trường, đã nhìn thấy xung quanh có rất nhiều người, mà đa số đều là nữ. Đương nhiên Giang Lệ Lệ cũng không bỏ lỡ. Ngộ nhỡ có trai đẹp thì sao?

Giang Lệ Lệ lê theo một góc nhỏ liếc nhìn vào trong, trong lúc nhất thời khiến mắt Giang Lệ Lệ trợn trừng, não bộ ngưng hoạt động. Cô phát hiện anh cũng đang nhìn cô. Phản ứng đầu tiên chính là bỏ chạy. Giang Lệ Lệ ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Lạc Trạch nhìn thấy cô muốn chạy liền muốn tiến lên đuổi theo. Nhưng lại bị đám phụ nữ vây quanh không cách nào đuổi được. Anh nhìn thấy bong dáng nhỏ nhắn càng lúc càng xa, trong lòng trầm giọng nói: "Chạy đi, sớm muộn gì cũng bắt được em."

"Này, Tuyết Thần, tâm tình của tớ không tốt, buổi tối chúng ta cũng nhau đi UP được không?" Tâm tình Giang Lệ Lệ cực kỳ uể oải.

Trên bàn cơm, An Tuyết Thần cầm điện thoại nhìn Phàm Ngự phía đối diện ấp úng. Sau đó che điện thoại, nhỏ giọng nói: "Là Lệ Lệ, bạn ấy nói tâm tình không tốt, bảo tôi đi UP cùng bạn ấy."

"Đi đi" Phàm Ngự nhẹ nhàng mở miệng.

An Tuyết Thần cũng sửng sốt một chút. Sau đó hướng về phía đầu dây bên kia, nói: "Được, tớ đi cùng bạn, chúng ta gặp nhau ở cửa nhé!"

"Ừ, được, tớ chờ cậu, bái bai"

An Tuyết Thần liếc mắt nhìn Phàm Ngự, khuôn mặt nghi ngờ. Hôm nay anh ta bị sao vậy, sao đột nhiên thoải mái thế. Trước khi đi, An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, không xác định nói một câu "Tôi đi UP thật đấy."

Phàm Ngự đặt dao nĩa xuống, sau đó nhìn gương mặt An Tuyết Thần. Gật đầu một cái, sau đó nói: "Nếu như em không muốn đi, vậy thì đừng đi."

Nghe Phàm Ngự nói như vậy, An Tuyết Thần vội vàng nói: "Ai nói tôi không đi. Tôi đi" Nói xong liền rời đi. Sau đó truyền đến thanh âm của Phàm Ngự.

"Bảo lão Mã đưa đi"

Nhìn bóng lưng dời đi của An Tuyết Thần, Phàm Ngự lấy điện thoại ra, bấm số của Lạc Trạch.

Tút tút tút — —

"Phàm thiếu, chuyện gì, không có việc gì đừng gọi điện thoại." Thanh âm Lạc Trạch rõ ràng không kiên nhẫn.

Phàm Ngự cầm điện thoại, nhếch miệng lên một đường cong xinh đẹp. Nhẹ nhàng mở miệng: "Lạc thiếu, tôi chỉ muốn làm giao dịch với cậu thôi. Như thế nào? Cảm thấy hứng thú không?"

"Không dám" Nói xong Lạc Trạch định cúp điện thoại. Lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Phàm Ngự ở đầu dây bên kia.

"Nếu như là chuyện của Giang Lệ Lệ thì sao? Vậy cậu còn cảm thấy hứng thú không?"

"Nói tiếp"

"Ha ha, vậy thù lao của tôi là gì?" Quả nhiên là Phàm Ngự có mục đích.

"Không cần rượu vang lâu năm nữa" Lạc Trạch hận đến nghiến răng nghiến lợi, nha đầu kia, muốn bắt được cô khẳng định phải có chút màu sắc một chút. Làm hại rượu của anh cú như vậy bị Phàm Ngự lấy lại.

"Truy tìm hành tung xe lão Mã, cậu sẽ thấy người cậu muốn nhìn." Nói xong Phàm Ngự liền cúp điện thoại. Lắc lắc ly rượu trong tay, nhẹ nhàng uống, khóe miệng còn treo nụ cười gian – đầy thắng lợi. Chuyện này còn phải cám ơn Tiểu Dã Miêu của anh đấy.

Lạc Trạch cúp điện thoại, không nói hai lời liền cầm áo khoác xông ra ngoài.

Thiên Hồng UP》— —

Giang Lệ Lệ đứng ngoài cửa chờ An Tuyết Thần.

Tí tách, tí tách — —

An Tuyết Thần vừa bước xuống xe liền nhìn thấy Lệ Lệ. "Lệ Lệ, chúng ta vào thôi"

"Ừ, đi thôi" Dứt lời, hai người liền nắm tay nhau đi vào trong.

Sau đó một chiếc xe thể thao Maybach dừng lại sau sườn xe lão Mã. Anh lái xe với tốc độ siêu nhanh, chạy thẳng đến UP, liền cứ thế đuổi kịp xe An Tuyết Thần.

Lạc Trạch nhìn thấy hai người đi vào trong, nụ cười bên khóe miệng sâu hơn. Sau đó xuống xe, đi vào UP.

Mặc dù những ngọn đèn bên trong rất mờ, nhưng lại có phần ưu nhã, những ca khúc nhẹ nhàng, còn có những điệu náy Tăng-gô.

Hai người đi tới quầy rượu. "Hai ly phấn hồng giai nhân."

"Được, xin hai vị chờ một chút"

"Lệ Lệ, sao sắc mặt bạn khó coi như vậy, rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì rồi." An Tuyết Thần cầm tay Lệ Lệ, vẻ mặt lo lắng hỏi.

Mặt Lệ Lệ lập tức xụ xuống: "Hừ, ngày hôm qua, cái tên biến thái kia thế nhưng lại cướp đi nụ hôn đầu của tớ, hận chết anh ta."

An Tuyết Thần há hốc miệng, "Cái gì? Cậu nói Lạc Trạch, anh ta hôn cậu?"

Lệ Lệ thấy An Tuyết Thần phản ứng mạnh, khóe môi cong cong:"Sao vậy?"

"Vậy cậu có sao không, anh ta có làm gì với cậu không?" An Tuyết Thần kéo thân thể Giang Lệ Lệ nhìn trái nhìn phải. Xác định không có gì, lúc này mới buông Lệ Lệ ra.

"Tớ không sao, nhưng tớ nói với anh ta, trong vòng một tháng, nếu như anh ta có thể khiến tớ cam tâm tình nguyện đón nhận anh ta, thì tớ liền chấp nhận, nhưng hôm nay anh ta thật sự đến trường học. Làm sao bây giờ." Khuôn mặt Giang Lệ Lệ đầy lo lắng, nói. . . . . .

An Tuyết Thần vỗ nhẹ Lệ Lệ: "Dục vọng chinh phục của đàn ông rất nguy hiểm. Ngày hôm qua, cậu không nên nói những lời kích động như vậy."

Ngay thời điểm hai người đàn suy nghĩ biện pháp, thì thanh âm bên cạnh truyền tới.

"Làm ơn cho một ly rượu vang"

Hai người nhìn về phía phát ra thanh âm, là một nam sinh, thoạt nhìn cũng chỉ hai mươi tuổi. Dáng dấp rất tuấn tú, nhìn cũng giống như ánh mặt trời. Lần này, mắt của Lệ Lệ có thể bốc tới tận sao Kim rồi.

"Này, Tuyết Thần, cậu ta thế nào." Lệ Lệ vỗ An Tuyết Thần ngồi bên cạnh.

An Tuyết Thần nhìn theo ánh mắt của cô. "Ặc, cái này, không tồi, nhưng. . . . ." Cô còn chưa kịp nói xong thì thấy Lệ Lệ bước đến bên cạnh vị nam sinh kia rồi.

"Anh đẹp trai, có thể uống cùng nhau một ly không?" Lệ Lệ mở miệng trước. Nam sinh nhìn Lệ Lệ, sau đó mỉm cười gật đầu. "Được, làm ơn cho vị tiểu thư này một ly giống vậy."

Lệ Lệ thấy thể, nháy mắt với An Tuyết Thần. An Tuyết Thần lắc đầu. Than thở, lại cảm thấy hơi thở quen thuộc. Nhìn lại thấy Lạc Trạch.

Lần này, An Tuyết Thần luống cuống, xong rồi, làm thế nào bây giờ. Chỉ thấy đôi mắt Lạc Trạch chăm chú nhìn chằm chằm Lệ Lệ. Ánh mắt kia, giống như muốn giết cô ấy vậy. Đôi mắt chim ưng híp lại.

An Tuyết Thần muốn gọi Lệ Lệ, lại nhìn thấy hai người kia đang mắt dày mày dạn cùng nhau khiêu vũ giữa gian phòng. Chuyện này khiến An Tuyết Thần hít một hơi.

Lạc Trạch liếc mắt nhìn An Tuyết Thần đàn khẩn trương, cầm điện thoại lên, gọi cho Phàm Ngự.

"Ngự, đem người phụ nữ của cậu đi đi, làm cô ấy bị thương, tôi cũng mặc kệ." Nói xong cũng cúp điện thoại luôn, cứ như vậy nhìn chằm chằm bọn họ đến khi khiêu vũ xong.

An Tuyết Thần nhìn thấy Lệ Lệ nhảy xong một bản, thấy Lạc Trạch cũng không có phản ứng gì, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng cảm thấy hơi thở áp bức quen thuộc ập tới. Xoay người lại đã nhìn thấy Phàm Ngự ngồi cạnh mình.

"A. Anh, anh tới lúc nào vậy" An Tuyết Thần giật mình nhìn Phàm Ngự, không nghĩ tới anh lại xuất hiện ở đây.

"Bảo bối, anh nhớ em, đi thôi, chúng ta về nhà." Phàm Ngự kéo An Tuyết Thần vào trong ngực. Sau đó liếc mắt với Lạc Trạch. Cuối cùng, tầm mắt rơi trên người Giang Lệ Lệ và người nam sinh kia.

"Không cần, anh không thấy bạn than của anh cũng ở đây sao? Tôi đi, Lệ Lệ phải làm thế nào. Anh ta sẽ bỏ qua cho Lệ Lệ sao?" An Tuyết Thần cự tuyệt nói.

Dường như Phàm Ngự sớm đoán được cô sẽ cự tuyệt. Bế ngang người cô. Cũng không quản người khác nhìn thấy không. An Tuyết Thần bị dọa sợ, kêu to.

"A. . a. . Anh thả tôi xuống, tôi không thể đi. Lệ Lệ."

Thủy Li nghe thấy tiếng kêu cứu của An Tuyết Thần, sau đó liền muốn tiến lên ngăn cản, không nghĩ tới mình lại bị một bàn tay có lực kéo lại. Giang Lệ Lệ vừa muốn mở miệng mắng to.

"Đứa nào không biết chết sống mà. . . . . ." Nói được một nửa, lại nhìn thấy người, đầu lưỡi cũng đông cứng lại. Trong mắt tràn đầy kinh ngạc, nghi ngờ. Cùng sợ hãi. Nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đầy vạch đen, lại có chút vặn vẹo.

"Anh, anh, sao anh, tại sao lại ở đây?" Giang Lệ Lệ lắp ba lắp bắp hỏi.

Lạc Trạch nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn kia, lại có ý nghĩ muốn nuốt cô vào trong bụng, cư nhiên dám ra ngoài trộm đàn ông. Mặc dù còn chưa phải là người phụ nữ của anh, nhưng lại là người phụ nữ mà Lạc Trạch anh nhìn trúng, lại dám ra ngoài cưa trai, nghĩ đến liền thấy tức giận. Anh có điểm nào không bằng nam sinh kia. Còn nữa, hay mắt cô có vấn đề.

"Thủy Li, Lệ Lệ, Lạc Trạch, tôi cảnh cáo anh, không cho anh làm tổn thương Lệ Lệ." Nói xong, An Tuyết Thần cũng bị Phàm Ngự ném vào trong xe rồi.

Thủy Li nhìn theo người bắt cóc An Tuyết Thần đi, quay đầu lại, hướng Lạc Trạch cười cười, nói:"Ặc, cái đó, tôi cũng về đây, không tiếp đãi được rồi. Nói xong liền muốn trốn, nhưng Lạc Trạch cũng sẽ không cho cô cơ hội chạy trốn lần nữa. Bế ngang người cô nhét vào trong xe anh.

"Này, anh làm gì thế, mau thả tôi ra." Lệ Lệ giãy dụa, Lạc Trạch mặc kệ cô. Lái xe chạy thẳng đến khách sạn.

"Tôi không đi, anh dẫn tôi tới đây làm cái gì?" Lệ Lệ giữ chặt cửa xe, có chết cũng không chịu buông tay.

Lạc Trạch liền khiêng cô đi vào khách sạn.

"A, Lạc Trạch, anh buông tôi ra, anh buông tôi ra."

Lạc Trạch đi tới thang máy VIP. Khiêng Lili vào trong thang máy. Cũng không quan tâm đến những ánh mắt xung quanh. Giờ phút này anh đang nổi giận. Sắc mặt hung ác khó coi, người ở đây đều nhận ra anh là Lạc thiếu, ai còn dám tiến lên nói gì?

"A, a, a a, thả tôi xuống. Lạc Trạch, anh nói trong vòng một tháng khiến tôi cam tâm tình nguyện mà. Anh không được bội ước. Anh không phải đàn ông" Lệ Lệ nằm ở trên vai Lạc Trạch hô lớn.

Lạc Trạch hung hăng vỗ vỗ mông Giang Lệ Lệ, thanh âm trầm thấp, nhỏ giọng nói: "Tôi có nói thế, nhưng mà em lại trốn tôi, còn đi tìm đàn ông, là em không tuân thủ giao ước giữa chúng ta, về chuyện, tôi không phải là đàn ông, lát nữa sẽ cho em biết."

"A, anh không thể như vậy, a, thả tôi xuống, cái người cầm thú này, ngựa đực. Thả tôi xuống." Giang Lệ Lệ dùng hết hơi sức toàn thân hô to. Đổi lại lời trêu đùa của Lạc Trạch.

"Giữ lại hơi sức của em để tí nữa kêu, đến lúc đó tôi sẽ rất hưởng thụ."

Dọc đường đi cũng không ai hỏi han Lệ Lệ đang gào to. Vào đến 'phòng tổng thống' liền ném cô lên giường lớn. Rơi xuống, làm đầu óc Lệ Lệ choáng váng. Cô còn chưa kịp tỉnh táo lại. Liền nghe thấy thanh âm trêu chọc của người đàn ông vang lên.

"Không nghĩ trong lòng cô lại ti tiện như vậy, ở trước mặt tôi thì ra vẻ Thánh nữ thuần khiết. Có phải đã từng ngủ với người đàn ông khác, vậy thì phải phục vụ tôi thật tốt." Dứt lời liền khóa chặt môi cô, không cho cô cơ hội nói chuyện. Quần áo của Lệ Lệ bị xé rách, người ** không chút che đậy. Nâng cao chân cô kéo đến gần.

Lúc ấy, sắc mặt Lệ Lệ trắng bệch. Những giọt nước mắt lien tiếp lăn xuống, rơi trên ga giường. Cảm thấy động tác người đàn ông ở phía trên hơi dừng lại.

Lạc Trạch nhìn thấy Giang Lệ Lệ dưới thân mít ướt, anh làm sao không cảm thấy tấm màng trinh mỏng của cô chứ. Chính anh là người đã duyệt qua vô số phụ nữ, sao lại không biết đây là lần đầu tiên của cô.

Lạc Trạch ngẩn người, nhíu nhíu mày, nhưng lại động thân một cái. Nhẹ nhàng xuyên phá tấm màng trinh mỏng.

"A, đau, thật là đau, khốn kiếp, đi ra ngoài, cút khỏi thân thể của tôi." Đôi tay Giang Lệ Lệ tức giận đánh Lạc Trạch. Nhưng mà Lạc Trạch lại dễ dàng nắm chặt hai bàn tay nhỏ đang đánh loạn của cô, đè trên đỉnh đầu cô.

Lạc Trạch nhìn thấy cô khó chịu, nhưng lại không muốn từ trong cơ thể của cô lui ra ngoài. Bởi vì thân thể cô thật sự rất nhỏ, thật mềm, thật chặt chẽ, đủ để khiến anh điên cuồng. Cho nên lần đầu, Lạc Trạch muốn đầu óc ** hôn mê một lần, cả đêm hung hăng đoạt lấy Lệ Lệ.

Lạc Trạch nhìn thấy Giang Lệ Lệ đã ngủ mê mệt, động tác nguyên thủy nhất vẫn còn tiếp tục, giống như làm thế nào cũng không đủ. Đáy mắt tản ra tia thương yêu, mà ngay cả anh cũng không phát hiện. Đợi đến lúc anh biết mình yêu cô, thì cô lại muốn rời khỏi anh.

Cũng trong lúc đó, thư phòng — —

"Phàm Ngự, anh thả tôi đi ra ngoài, anh có biết Lệ Lệ sẽ bị Lạc Trạch ức hiếp không?" An Tuyết Thần đứng trước mặt Phàm Ngự, bàn tay chỉ vào mặt Phàm Ngự, hô to.

Phàm Ngự ngẩng đầu, hướng về phía cô cười một tiếng. "Bảo bối, chuyện của bọn họ chúng ta không nên nhúng tay vào." Nói xong, Phàm Ngự tiếp tục xử lý công việc.

An Tuyết Thần tức giận muốn cắn chết anh, nhưng không có biện pháp, chỉ có thể cầu nguyện.

Khách sạn — —

Giang Lệ Lệ nằm trên chiếc giường lớn xa hoa, giống như một búp bê bị hỏng, cả người như bị giãy xéo. Thân thể đau đớn giống như bị vật nặng đè bẹp.

Thủy Li mở mắt ra, liếc nhìn xung quanh, thì ra đây không phải là mộng, đây là thật . Cô ** rồi. Đêm qua không phải ác mộng, mà sự việc chân chân thật thật xảy ra qua, tồn tại qua. Nước mắt như thác nước thi nhau rớt xuống.

"Ưmh, ưmh, tại sao?"

Mới bước ra từ phòng tắm, Lạc Trạch nghe thấy tiếng khóc đau lòng. Lạc Trạch đi qua cô, ngồi trên ghế sofa, nhìn cô, thấy trên bờ vai còn lưu lại ấn ký của mình, có thể thấy được, tối hôm qua anh điên cuồng cỡ nào.

Lạc Trạch đốt một điếu thuốc, hút, híp mắt lại, nhìn Lệ Lệ.

"Ra giá đi. Bao nhiêu tôi đều cho."

Giang Lệ Lệ cố gắng ngồi dậy. Dùng sức đi trên mặt đất, nhặt lấy quần áo bị xé rách của mình, sau đó ngưng mắt nhìn chằm chằm Lạc Trạch, trong mắt đầy căm hận.

"Ha ha, tôi mới biết, anh không có gì cả, bởi vì đến tận cùng anh chỉ có tiền mà thôi. Giá tiền của tôi, anh trả giá cao chút." Thanh âm của Giang Lệ Lệ khàn khàn nói.

Lạc Trạch nghe cô nói vậy, trong lòng có chút không thoải mái, cho rằng cô cũng giống những người phụ nữ khác, "Ừ, ra giá đi." Nhưng lời kế tiếp lại ngoài dự đoán của anh.

"Không nhiều lắm, chỉ nhiều hơn Lạc thiếu một đồng tiền mà thôi." Đôi tay Giang Lệ Lệ nắm chặt thành quyền.

Hiển nhiên, Lạc Trạch ngẩn người. Đôi mắt nhìn chằm chằm Lệ Lệ, gương mặt như có điều suy nghĩ.

"Tôi không muốn tiền, chỉ cần sau này anh không xuất hiện trước mặt tôi là được, đêm qua, cứ coi như tôi tìm một trai bao để lấy kinh nghiệm." Nói xong, Giang Lệ Lệ mệt mỏi nâng hai chân đi đến cửa.

Ầm — — Nghe thấy tiếng đóng cửa, suy nghĩ của Lạc Trạch mới quay lại. Đi tới cửa sổ sát đất, nhìn thế giới bên ngoài.

~ ~ ~ :iou: Hết~ ~ ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.