Vợ! Trả Bài

Chương 277: Chân tướng? Chúng ta có rất nhiều thời gian




Trải qua hai ngày toàn lực chiến đấu hăng hái trong kì thi cử, Tô Tiểu Lai như trút được gánh nặng, thở phào ra khỏi phòng thi, cảm thấy từ trước đến giờ chưa bao giờ thoải mái như vậy, tóm lại, giờ phút này cô đã được giải phóng.

Cô cười híp mắt khi chạy vọt vào một vòng ôm ấp áp, khóe miệng người nào đó cũng nhếch lên gợi một nụ cười, xem ra nha đầu này làm bài tốt đây.

Trình Thiếu Phàm hỏi, “Tay có lạnh hay không?”.

Tô Tiểu Lai chìa bàn tay nhỏ bé đã lạnh tím tái ra khiến cho người họ Trình kia đau lòng không thôi, vội vàng bọc đôi bàn tay nhỏ bé của cô bằng bàn tay to lớn ấm áp của anh, đưa lên gần miệng xoa bóp, khẽ thổi.

Tay chân tuy lạnh như băng nhưng cũng không ngăn được tâm tình vui sướng của bạn Tiểu Lai chúng ta, vẻ mặt cô luôn nở nụ cười rạng rỡ.

Trình Thiếu Phàm nhướng mắt, dịu dàng nhìn cô, “Thi tốt không?”.

Tô Tiểu Lai gật đầu, cười ha ha hai tiếng, sau đó ôm cổ anh làm nũng, “Em mặc kệ, hôm nay phải cho em thoải mái đi, em muốn ăn chơi xả láng, hết mình luôn.”

Trình Thiếu Phàm cốc yêu vào trán cô, sau đó chiều chuộng nói, “Em đấy, đi nào, hôm nay anh sẽ cho em ăn no.”

Cách đó không xa bên trong xe, vài cái đầu ló ra, thêm vào mấy cái móng vuốt chìa ra vẫy loạn xạ, Tô Tiểu Lai quả thực không thể tin được vào hai mắt mình, kia không phải là ba cô nàng đỏng đảnh sao? Đã sắp nghỉ đông rồi, sao họ vẫn còn ở trường học nhỉ? Tô Tiểu Lai vừa vui mừng vừa cảm động, vội vàng dứt tay anh ra chạy vào trong xe.

Khi Trình Thiếu Phàm lên xe, ập vào tai là một loạt tiếng cười hỗn loạn trong không gian nhỏ hẹp, anh cũng không phá bỏ niềm vui của họ, lập tức lái xe.

Cho đến khi bụng Tô Tiểu Lai thầm thì kêu vang, cô mới nhớ giờ đã đến lúc ăn cơm tối, hơn nữa cô sực nhận ra dường như mình đã bỏ quên người đang ngồi nghiêm túc bên cạnh kiêm đảm đương công việc lái xe hai ngày nay của mình – Trình đại nhân.

“Anh à, em đói bụng rồi, chúng ta đến chỗ nào ăn cơm vậy?”.

“Hôm nay cho em làm chủ.”

Tô Tiểu Lai hưng phấn kêu la, mông còn nẩy bật lên phấn khích, hôm nay ba chị em tốt của cô đều ở đây, trước cứ tham khảo ý kiến họ đã.

Ba cô nàng kia ngồi sau cảm thấy rụt rè, không dám đưa ra ý kiến, cứ anh đẩy tôi, tôi đẩy anh, cuối cùng vẫn để cô quyết định.

Cô nghĩ một lúc, nói, “Chúng ta ăn buffet không?”.

Trình đại nhân tỏ vẻ không phản đối, tuy anh biết không trông chờ gì vào ý kiến của bạn Tô này, nhưng ai nói trước đó anh đã lên tiếng cho cô làm chủ rồi, lật lọng cũng không phải là phong cách của anh, vậy lúc này cứ theo cô đi.

Ba cô nàng kia ở phía sau gật đầu liên hồi, họ ngoài mặt biểu hiện vừa lòng đối với đề nghị của bạn Tô, nhưng trên thực tế, trong lòng người người đều nghiến răng nghiến lợi, sớm biết vậy sẽ không lóc ngóc đến đây, TM, đại tiệc này coi như đi tong rồi.

Nhưng có điều ba cô nàng kia lại cảm thấy mừng cái khác, xem ra cô nương Tô Tiểu Lai ngốc nghếch này sống ở nhà đã sớm học được cách quản lý chi tiêu gia đình rồi.

Có thể nói, ba người bạn tốt bụng này đánh giá rất cao chỉ số IQ của bạn Tô, lựa chọn buffet giữa muôn vàn sơn hào hải vị khác đúng là có khẩu vị dễ chiều, tiệc đứng thật tốt nhá, đồ ăn phong phú, khẩu vị có đủ, muốn ăn gì có đó, hơn nữa, bình thường cô rất ít có cơ hội ăn uống bừa bãi như vậy, hôm nay có cơ hội thì không thể bỏ qua.

Đợi Trình đại nhân dẫn họ đến một nhà hàng buffet xa hoa bậc nhất, lúc này ba cô nàng kia mới thấy choáng váng, trời ạ, vừa nãy còn than không có lộc ăn, giờ thì sao đây, trời trời ạ, lần đầu tiên được tiếp đón như khách VIP thế này, ba cô nàng cảm giác như mình được tăng thêm mấy lever, ngẫm nghĩ, thôi thì tối này không về nhà đón năm mới cũng đáng ...

Lại nói hôm nay Trình Thiếu Phàm đặc biệt phóng khoáng, đưa họ đi ăn uống cùng với một số trò hoạt động giải trí xong, vì không muốn mình ở lại làm ảnh hướng đến việc vui chơi của bạn Tô cùng với ba cô bạn học này, Trình đại nhân đành phá lệ với nguyên tắc của mình, lấy cớ buổi tối có xã giao, dặn các cô cứ ăn chơi no rồi về, bạn Tô lòng vui mừng rạo rực, trước mặt ba chị em thân thiết tặng Trình mỗ một nụ hôn ngượng ngùng, Trình đại nhân thấy thế kéo vào, hôn sâu rồi mới rời đi.

Ban ngày Trình đại nhân luôn phong độ, lịch lãm, dáng vẻ lúc nào cũng nghiêm nghị, hôm nay chỉ thiếu việc hái trăng từ trên trời xuống cho bạn Tô thôi, vì hôm nay anh bỗng khác lạ như vậy, khiến bạn Tiểu Tô tự nhiên thấy ‘thụ sủng nhược kinh’. Mấy năm nay anh luôn cấm cô không được chơi bời phóng tung điên cuồng đến nửa đêm, ba năm đại học cô chưa bao giờ có được ngày hôm nay, không bị cấm kị, cứ high ngất trời luôn, cho nên hôm nay được chơi bời chán chê xong, cô mệt mỏi nằm bò ra giường không nhúc nhích, mắt nhắm nghiềm buồn ngủ nhưng trước đó vẫn không quên cảm kích anh, “Anh à hôm nay em chơi rất rất vui, cám ơn anh nhiều lắm.”

“Miệng cảm ơn không thì anh không cần đâu, hành động thực tế đi?”.

“Ngày mai em sẽ đấm lưng xoa bóp, làm bữa sáng lau sàn ...” Lúc này Tô Tiểu Lai đang bước dần vào trạng thái mơ màng, giọng nói ngày càng yếu đi, đến cuối cùng thì hoàn toàn biến mất.

Đối với kiểu không trả lời này, thật ngạc nhiên là Trình đại nhân không hề hờn giận, ngẫm lại ngày hôm nay mình phải chịu thiệt vì nha đầu này rồi, ấy vậy mà cô ấy không nói được câu nào tử tế, cứ im lặng mà ngủ thế này, thôi được rồi, xem ra đêm nay không cho cô nàng này bài học đúng là sẽ ảnh hưởng đến tôn nghiêm đàn ông của anh, anh luôn thuộc phái hành động, không thể không làm gì được, ngẫm nghĩ sau đó xoay người cô lại đặt dưới thân.

Bạn Tô vẫn như đứa trẻ ngốc nghếch không hề có phản ứng gì, ngay cả lú quần áo trên người bị kẻ nào đó cởi ra cũng không hề có cảm giác, vẫn ngủ say. Trình đại nhân càng lúc càng nhíu chặt mày, người phụ nữ của anh quả nhiên không hề biết phối hợp, làm người nào đó tức giận hậu quả là bạn Tô từ trước đến nay chưa từng bị chà đạp thế này, hôm nay cũng buộc phải kêu rên rỉ ồn ào suốt đêm, xương cốt cơ thể bị người nào đó quá mãnh liệt mà mệt mỏi rã rời.

Tôn nghiêm đàn ông đạt đến thỏa mãn cực độ, sau khi ăn sạch người phụ nữ của mình xong, lại ác thú ôm lấy cô cùng tắm rửa nơi ‘uyên ương’, xong xuôi mới buông tha cho cô.

Cho đến giữa trưa, bạn Tô mới tỉnh dậy từ một giấc mơ ngọt ngào, lần thứ nhất tỉnh lại cảm giác không hề giống như trước, tinh thần bay cao, trái lại cơ thể bạn Tô lúc này đang ở trong trạng thái uể oải, mệt mỏi, đau nhức không còn phấn chấn. Bạn Tiểu Tô thấy buồn bực, rõ ràng hôm qua mình chỉ mộng xuân mà thôi, đã nhiều ngày không cùng người đàn ông của mình OOXX, thế nên có giấc mơ như hôm qua cũng hợp lý, hơn nữa có cô gái nào không có xuân chứ, nhưng sao chỉ nằm mơ mà xương cốt cơ thể mình cứ như vừa bị trải qua trận chiến liên miên thật thế này!! o[╯□╰]o

Bạn Tô cố lết thân thể đi rửa mặt, sau đó vẻ mắt ủ rũ ngồi trước bàn ăn, dì Chu liếc mắt một cái nhìn ra cô đang không khỏe, hỏi vẻ quan tâm, “Tiểu Lai à, sao trông cháu có vẻ bị bệnh thế, có phải hai ngày qua thi cử quá mệt không, thế này không ổn rồi, phải bồi bổ thêm mới được.” Miệng vừa nói xong, lại bận bịu vào bếp lấy thuốc bổ cho cô.

Trình đại nhân gợi lên một nụ cười bí hiểm, thầm nghĩ, phải rồi, nên bồi bổ.

Bạn Tô gắp vài miếng rau xanh, xúc mấy thìa cơm, đang nhai, bỗng ngẩng đầu lên vừa lúc bắt gặp ánh mắt nóng rực của người nào đó, giữa trưa nóng, bị người nhìn chằm chằm ẩn ý như vậy, thật ngại quá!

“Thắt lưng còn đau không?” Trình đại nhân mở miệng, giọng nói nhu tình như nước. Tối hôm qua mình đã có hành vi như mãnh thú, quả thật người bình thường không thể chịu nổi.

Bạn Tô kinh ngạc há mồm làm rớt đồ ăn trong miệng xuống bàn, trời đất ơi, anh ấy là con giun đũa trong bụng cô sao? Không phải ngay cả chuyện mộng xuân hôm qua anh ấy cũng nhìn ra đấy chứ??? May mắn người đàn ông trong giấc mơ hôm qua là anh, nếu không không biết cô sẽ phải chịu trừng phạt thế nào đây!! ||____||

Nghĩ như thế, trên mặt bạn học Tô nóng lên, thoáng một chút liền đỏ.

Trình đại nhân cố nén cười, người phụ nữ của anh thật sự càng ngày càng đáng yêu, vẫn hay dễ dàng đỏ mặt như vậy.

***

Cuộc sống vẫn tiếp tục, cùng với những đợt gió lạnh của mùa đông, Tết âm lịch lặng yên tới.

Tết năm nay, nhà họ Tô rất bận rộn.

Không chỉ vì Tô gia chuẩn bị đón con rể tương lai, mà hai vị cựu chiến binh Tô Trình cũng ùn ùn kéo đến, nhà họ Tô nhất thời náo nhiệt đông vui.

Đặt mua hàng Tết, câu đối xuân,, treo đèn lồng, pháo hoa, đã sớm trở thành những món hàng Tết không thể thiếu trong những dịp Tết của năm, không khí ngày hội tràn ngập trên từng phố lớn ngõ nhỏ, người người nhà nhà đi sắm Tết, ánh mắt đầy vẻ hân hoan. Tô Tiểu Lai tung tăng đi dạo phố, miệng ăn bánh, tay kia còn cầm hạt dẻ ngào đường, vẻ mặt hạnh phúc thỏa mái, đi bên cạnh Trình đại nhân nắm tay nhìn cô trìu mến, cũng hết sức thư thái, mỗi lần Tiểu Lai cười đều cuốn hút anh, mỗi lần chỉ cần nhìn khóe mắt cô híp lại, miệng cô cong lên anh đều không nhịn được, à không, phải nói là thói quen muốn hôn của đại thiếu gia họ Trình lại tái phát.

Bị người nào đó thành công hôn trộm khiến bạn Tô đỏ mặt thẹn thùng.

Tật đỏ mặt sau khi hôn của bạn Tiểu Lai vẫn không hề thay đổi, mỗi lần đều cứ như biến thành thiếu nữ mới có mối tình đầu ấy.

Đáng giận nhất là người kia còn không biết vô liêm sỉ cứ cười nhạo cô, suốt ngày mở miệng nói phải chữa cái tật này cho cô, vì thế không có việc gì là cứ cắn cắn cô, hại cái tật đó của cô càng ngày càng nghiêm trọng.

Giao thừa đêm đó, gia đình quây quần ngồi với nhau, vừa cười vừa nói rất náo nhiệt.

Ông Trình đã nhiều năm không về nước đón năm mới, lúc này ngồi đây vui vẻ, nói chuyện và cùng xem tivi với mọi người, còn hạnh phúc nào đơn giản hơn thế, cảm giác này đã bao lâu rồi không có. Ông không khỏi thở dài đứng lên, “Aizz, một năm qua đi lại già thêm một tuổi. Lão Tô này, liệu sang năm hai ta có cùng nhau đón năm mới không nhỉ?”.

Không đợi chiến hữu Tô đáp lời, mẹ Tô đã xen vào, “Ôi giời, bác già cũng đừng quá buồn lòng, chúng ta đã là người một nhà, sau này tất nhiên sẽ cùng nhau đón năm mới, hơn nữa, chờ Tiểu Lai chúng ta sang năm sinh cho bác một thằng chắt đích tôn khỏe mạnh, lúc ấy bác già vẫn thấy đời nở hoa.”

Vốn thấy rất buồn nhưng khi nghe mẹ Tô nói như vậy nên đã chuyển biến, cũng thành việc vui.

Ông Trình nở nụ cười, biểu hiện vui mừng, “Thực ra ông rất thích có chắt gái, nha đầu Tiểu Lai này, con mau mau sinh cho ông một cô chắt gái thật ngoan ngoãn đi, ông đã có ước muốn này từ vài chục năm trước rồi.” Vài chục năm trước, mẹ Trình sau khi sinh Trình Thiếu Phàm xong, ông Trình đã muốn con dâu sinh thêm một đứa cháu gái nữa, chỉ tiếc ba mẹ Trình bận rộn chăm lo sự nghiệp nên không quan tâm đến việc sinh thêm con nữa ông Trình còn vì việc này mà giận dỗi họ vài năm.

Bạn Tô đang ngồi đọc truyện tranh Doreamon, không hề quan tâm đến cuộc nói chuyện của bọn họ, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng cười lớn, điều này làm cho mẹ Tô ngồi ngay cạnh rất buồn bực, nghĩ thấy bà thông minh lanh lợi thế này, sao lại sinh ra đứa con ngốc nghếch trẻ con thế này nhỉ? Vì thế muốn kéo cô ra khỏi quyển truyện, thần không biết quỷ không hay hướng đến lưng cô vỗ mạnh một cái, vốn bạn Tô đang cười ha hả, tự nhiên chuyển sang kêu đau oai oái.

Ôi trời bà mẹ độc ác, sao lại xử đẹp con gái mình vậy? Hu hu...

Hai mắt Tiểu Tô đẫm lệ lưng tròng nhìn mẹ mình, mẹ Tô tặng cho cô một ánh mắt ác liệc cực độ khiến bạn học Tô nghẹn uất không biết nói gì, rốt cuộc ai mới làm phiền aidây, không phải chỉ đọc truyện tranh hài rồi cười to hai tiếng thôi sao, có ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện của họ đâu.

Dù sao mẹ vốn độc ác rồi, có khóc lóc bà ấy cũng không dỗ dành đâu, thế nên cô đành phải chuyển ánh mắt đáng thương hướng đến ông nội yêu quý, “Ông à, ông xem mẹ con, bà ấy ...”

Ông Tô cười nói, “Lão Trình này, ông xem cháu gái tôi này, tôi không muốn nó phải chịu một chút oan ức nữa, chờ gả đến nhà ông, phải chăm sóc cháu gái tôi cho tốt đấy.”

Ông Trình mừng rỡ cười toe toét, “Đương nhiên rồi, nha đầu Tiểu Lai này khiến tôi rất hài lòng.”

Phù, cuối cùng mẹ Tô cũng nhẹ nhàng thở ra, bà thừa thắng xông lên, “Kỳ thật hôm qua con và ba Tiểu Lai đã cùng nhau thương lượng chuyện hôn sự của Thiếu Phàm và Tiểu Lai rồi, ngày kết hôn chúng con đã định rồi, phải không? Ba nó.” Mẹ Tô nhướn nhướn mày về phía ông Tô, có ý bảo ông đồng ý là được.

Ba Tô mặc kệ, bà ấy thương lượng với ông khi nào chứ? Hôn nhân đại sự của con gái, không thể quyết định qua loa như vậy, ngẫm lại ông ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn con gái, sao có thể nói kết hôn thì kết hôn ngay được, cho dù ông đã nhìn Trình Thiếu Phàm lớn lên cũng không được.

Ai cũng nói con gái và ba kiếp trước là tình nhân, điều ấy được thể hiện đầy đủ với ba Tô, ông thở sâu một hơi rồi mới nói, “Tiểu Lai nhà chúng ta con nhỏ ... Á ai u...”

Mẹ Tô đã sớm nhìn thấy vẻ khang khác của ông rồi, cái ông già này định phá hỏng đại sự không thành của bà đây? Đúng là không nên cho ông cơ hội mở miệng nói chuyện, hai cha con này đúng là cùng một giuộc với nhau, rơi vào đường cùng mẹ Tô chỉ còn cách diễn lại trò cũ, lấy móng tay cấu mạnh ông ấy một phát, thế này mới khiến ông ngừng hẳn câu định nói.

“Hay là như vậy đi, con nghĩ chờ qua Tết này, chúng ta sẽ cử hành hôn sự ngay cho Thiếu Phàm và Tiểu Lai.” Vì sang năm có thể ôm cháu, mẹ Tô phải hành động bằng bất cứ giá nào.

Hai vị chiến hữu già liên tục tán thưởng.

Trình đại nhân chỉ cười không nói.

Vẻ mặt ba Tô đau khổ, thế là phải đem bán khuê nữ của mình rồi!!

Bạn Tô hoàn toàn tỉnh ngộ, thì ra vừa rồi mọi người đang bàn luận hôn sự của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.