Vợ! Trả Bài

Chương 16: Cầu cứu, chỉ có người mới biết




Giữa trưa, mặt trời lên tới đỉnh đầu. Thiên giới ở trên cao muôn trùng, càng gần mặt trời nên càng chói lóa.

Ánh sáng với tần suất cao đến nhức mắt đó khiến ta phải rời xa giấc ngủ êm ái. Ta vốn định cuộn tròn mình, giấu mặt sau chín cái đuôi để trắng nắng ngủ tiếp… Ô nhưng sao mà sáng vậy, không phải ta ngủ trong tẩm cung sao? Làm sao có thể có ánh nắng gay gắt lọt tới chứ?

Ta dụi dụi mắt, mở mắt ra nhìn ngó. Thì ra ta đang nằm giữa đường, trước cửa Lăng Tú cung không quá xa. Không thể nào ta mộng du…

Đầu óc ta vận động, nhớ rằng mình bước khỏi cửa cung vào buổi sớm, còn ăn một viên chân đơn, điều khí bất thành nên nghịch đảo kinh mạch, thổ huyết và lăn ra chết?!

Nhưng miệng lại không có mùi máu, chỉ thấy vị ngòn ngọt và thơm ngậy giống như vừa uống qua một cốc sữa tươi. Thật là kì lạ.

Nhưng có lẽ đó chỉ là một giấc mơ. Nếu như không phải ta điều khí thất bại mà bỏ mạng thì có nghĩa là ta đã uống chân đơn thành công, ta chỉ bị ngất đi. Nhưng trong người ta lại không hề cảm thấy thêm được chút pháp lực nào, cũng chẳng thấy thần thông quảng đại hơn. Vậy là ta chưa uống chân đơn.

Ta mở lọ chân đơn ra kiểm tra cho chắc. Ô, tại sao chỉ có ba viên, rõ ràng là ta chưa uống, ta không mạnh hơn tẹo nào… Thanh Long Thánh Quân, ngươi ăn bớt, đưa thiếu của bà cô 1 viên nhé. Lần sau gặp, ta sẽ mặt dày đòi lại.

Thanh Long Thánh Quân thiêng như âm hồn ma quỷ, đốt hương muỗi cũng lên, ta mới bước chân đến gần Tàng kinh các đã thấy bóng dáng hắn lượn lờ gần ở đó, kéo thêm một tầng sương mù giày đặc. Cả tháng không gặp, ta cứ nghĩ hắn sẽ phong độ hơn, tươi tắn hơn do trút bỏ được hôn ước oan nghiệt với Diễm Hồ Tiên Tử ta đây, lại vừa được thoải mái yêu đương với nàng Bách Hoa, nào ngờ hắn lại có vẻ gầy hơn chút, gương mặt có vẻ nhăn nhó khó coi hơn, hai mắt có chút thâm quầng, giống như là lo nghĩ quá nhiều vậy. A, chỉ có thể có hai khả năng: Ban đêm hẹn hò quá độ hoặc là mới cãi vã với người tình. Mà lẽ ra bây giờ hắn phải ở Thịnh Hoa cung chúc mừng chị vợ tương lai chứ? Chắc chắn là mới cãi nhau.

Gã Khương Vũ này không giống như đi tản bộ, ô, thì ra phía sau còn có một đám thiên binh thiên tướng, kẻ nào cũng lăm lăm đao kiếm, bộ dạng khẩn cấp bất thường.

Vị hôn phu cũ của ta mắt sáng đảo quanh, hàng lông mày rậm nhíu lại. Chợt hắn nghĩ ra điều gì, vội tháo kết giới sương mù xung quanh bản thân, thi triển thuật pháp kì dị, khiến bản thân hắn bắt đầu trong suốt như nước đá, vung kiếm một cái, tất cả đám thiên binh thiên tướng phía sau đều trở nên trong suốt như vậy, mấy người này nếu lẩn vào đám mây, e rằng rất khó phát hiện. Pháp thuật hay!

- Bẩm Thánh Quân, không tiếp tục truy tìm kẻ gian nữa sao?- Một cục nước đá lại gần bẩm báo.

- Chắc chắn hắn đã cải trang lẩn vào đám thượng khách sứ thần đến chúc phúc, ngày hôm nay Thiên giới có việc trọng đại, cũng là lúc sơ hở nhất. Kẻ này có lẽ tu vi không thấp, có thể lọt vào bản doanh… Nếu như hắn đã xem được bí mật quân sự gì, e rằng sẽ khó lường… Các người chia nhau ẩn mình vào đám mây quan sát, không được tiếp tục đánh động, ta sẽ tạo thêm mây xung quanh hoàng cung và Thịnh Hoa điện. Nhất định sẽ tìm ra chân tướng và bắt hắn trong ngày hôm nay.

Đám nước đá trong suốt, mỗi tên chui vào một đám mây rồi bay đi, thoạt trông rất tự nhiên, không ai nghĩ là đang mai phục. Thì ra có kẻ gian lợi hại lọt vào cơ quan quân sự bí mật của Thiên giới, khiến cho Thanh Long Thánh Quân kia phải sốt sắng lên.

Không phải chuyện của ta, mà chắc hẳn bây giờ nếu ta chạy ra đòi 2 vạn năm tu vi giữa lúc hắn bận rộn thế này, có khi nào bão tuyết lại kéo đến, hắn sẽ biến ta thành cục nước đá vĩnh viễn hay không? Để sau vậy, ta nên vào Tàng Kinh Các giải khuây thôi…

Điều kì lạ là khi ta bước vào cổng Tàng Kinh Các, Thanh Long Thánh Quân kia lẽ ra cũng phải chui vào một đám mây đi thăm dò mới phải, nào ngờ hắn một mình quay lại, cũng bước vào Tàng Kinh Các, gương mặt có vẻ rất đăm chiêu. Thậm chí lúc nãy vừa trông thấy ta, hắn còn không một chút mảy may.

Kệ hắn, mặc dù ta cũng có đôi phần tò mò. Ta đi lên lầu sáu, nơi cất trữ chú thư cổ để tìm kiếm sách viết về chú thuật cấm ái Mạn Châu Sa, hắn cũng đi lên lầu sáu, cũng bước đến gần mấy giá sách chú thư. Hai chúng ta sau khi ân đoạn nghĩa tuyệt, từ bỏ hôn ước, đến bây giờ lại coi như không cần quen biết lẫn nhau, căn bản trong lòng cả hai chẳng có chút cảm hứng nào về đối phương.

Thư viện này có những giá sách lớn cao hơn đầu người, xếp song song với nhau. Ta luồn vào lối đi thứ nhất, hắn đi vào lối hai, cách nhau đúng một cái giá đầy ắp sách. Sau khi tìm kiếm một hồi, ta nhìn thấy một cuốn chú thư cổ cũ kĩ, bèn đưa tay lấy. Nào ngờ khi ta vừa cầm vào nó, lại cảm thấy một đối lực từ phía bên kia như cũng muốn lấy quyển sách, trùng hợp đến ngẫu nhiên. Hắn không buông tay, mà từ phía bên kia nói vọng sang:

- Ta đang có việc hệ trọng cần tra cứu, hi vọng tiên tử có thể nhường một lát, nếu không có việc gì cấp bách, xin hãy xem tạm cuốn khác trước… – Âm điệu tỏ ra là kẻ tử tế biết phải trái.

- Ồ không, ta rất nhàn rỗi, nhưng ta nhớ là vừa thấy Thanh Long Thánh Quân mới vừa có việc gấp, làm sao lại có thời gian vào đây xem sách cổ thế này? – Ta chưa buông tay, cả hai vẫn giữ khư khư, mỗi người một mép sách.

- Chính là có phần liên quan, không tiện giải thích. – Hắn nói.

- Đằng nào cũng nhiều sách, Thánh Quân nên chọn cuốn khác đi. – Ta tuyệt nhiên không muốn nhường hắn, không phải là muốn gây sự mà muốn xem hắn có tỏ ra lỗ mãng tiếp theo không.

Thanh Long Thánh Quân trong giây lát vẫn đường hoàng tử tế nói, chỉ có điểu như muốn nhanh chóng kết thúc, giải thích cho xong chuyện.

- Duy chỉ có cuốn sách viết về chú thuật cổ này ta cần xem lại… Vốn do ngôn từ cổ quái, lại đọc đã lâu nên không còn chắc chắn.

- Ồ như vậy tất cả những cuốn còn lại ngươi đều đọc rồi và vẫn còn nhớ hết sao? – Ta ngạc nhiên mở miệng, gã Thanh Long Thánh Quân này, không khoe mà như khoe.

Hắn có vẻ muốn ta nhanh chóng lùi bước, ta cũng không phải dạng nhỏ mọn thích so đo nhiều, mà nghe hắn nói quyển này rất khó nhằn, quyển nào siêu nhân như hắn cũng tinh thông ngoại trừ quyển này còn chút láng máng nên ta đã thấy nản nản. Nhưng ta vẫn muốn biết, chú thư và gian tế thì có liên quan gì đến nhau???

- Thanh Long Thánh Quân cho ta biết thêm một chút lí do, nếu hợp lý dĩ nhiên ta sẽ nhường… – Ta mặc cả thêm một câu chốt.

- Việc quân hệ trọng, không thể tiết lộ. Hơn nữa đó không phải việc mà một tiên tử nên quan tâm.

- Hừ, rõ ràng là ngươi coi thường ta, tủ lạnh kia. – Ta tỏ ra lý lẽ, ngạo mạn nói – Chắc Thanh Long Thánh Quân quên rồi, ta là nữ nhi của Chu Tước Thánh Quân. Phụ thân ta sinh thời thống lĩnh đại quân hiển hách, lúc người cùng Đệ lục Thiên Đế vào sinh ra tử trong đại chiến Thiên – Ma, Thánh Quân lúc đó còn chưa mọc răng cửa. Nếu phụ thân ta còn sống, vị trí này ngày hôm nay ngài không thể ngồi, mà Chu Tước tộc cũng không thất thế, cũng không phải ảo vọng vào chuyện liên hôn nực cười thiên hạ kia…

Dường như ta mải lý sự quá mà quên mất một vài điều quan trọng… Ta chỉ nhận ra có cái gì đó không bình thường khi thấy cuốn sách chỉ còn có mình ta cầm vào. Ta rút cuốn sách xuống, qua khe trống trên giá sách vừa được tạo ra, ta thấy Thanh Long Thần đang khoanh tay, vẻ mặt tĩnh lặng, nhìn khá là cuốn hút, lại có phần khó hiểu không thể giải thích. Đôi đồng tử màu đen luôn sáng tựa tinh quang của hắn đang phản chiếu một gương mặt ta ngạc nhiên đến ngây ngốc. Bỗng nhiên hắn khẽ cười, sáng lạng như ánh dương, giống nụ cười hiếm gặp đêm ta đột nhập vào lều của hắn. Thực sự là khó hiểu, nhưng mỹ nam này, khoảnh khắc này cười, lần này vẫn có phần khác biệt mới khiến trái tim khắt khe yêu thẩm mỹ của ta lỡ dừng 0,005 giây…

- Lúc trước có một chút khó diễn giải, nhưng có lẽ bây giờ đã thông suốt.

Hắn thu lại nụ cười, dường như hắn chỉ cười vì phát hiện ra một điều nực cười gì đó, có lẽ là trong căn phòng đầy sách hơi ngột ngạt này đã khiến cho ta có phần hoang tưởng về “nụ cười chói lóa” kia. Nhưng cái gì ở đây nực cười? Ta sao? Ta còn đang hoang mang, đột nhiên hắn lại rời khỏi giá sách đó, đến bàn đọc sách ngồi xuống, chỉ nói thêm một câu:

- Tiên tử cứ xem qua trước, ta sẽ đợi. – Hắn tỏ ra nhàn nhã, có phần tự tin là ta sẽ nhanh chóng chán và đầu hàng cuốn sách.

Lúc này ta lại không thèm chú ý đến cuốn sách, vội đến trước mặt hắn, lải nhải hỏi cho bằng được:

- Này, quân tử thì không nói lấp lửng mờ ám, ngươi nói vậy là ý gì?

- Chẳng phải trong lòng tiên tử cũng rất rõ sao? – Hắn đơn giản nói – Thì ra cả hai chúng ta đều không mong đợi hôn sự đó.

Ta lại há mỏ, bấy giờ mới hiểu ra. Trời ơi, cũng chính là chuyện ta thay đổi thái độ với hắn nhanh quá, hoặc là lúc mải phân bua nên đã không để ý. Diễm Hồ Tiên Tử rất thích Thanh Long Thánh Quân, làm sao có chuyện chê bai cuộc hôn nhân đó là có ý đồ chính trị. Giờ đây hắn đã suy luận rằng, Diễm Hồ Tiên Tử trước giờ tỏ ra nhõng nhẽo hay bám đuôi hắn, còn làm bao chuyện phi lý chỉ là để hắn chán ghét mình, kết quả là từ hôn. A, ai bảo ta đã bỏ mặc mọi chuyện ngay khi vừa làm hắn từ hôn xong, lại còn sống rất là thanh thản, còn đi gây chuyện thị phi với nam nhân khác? Điều đó kẻ thông minh như Thanh Long Thánh Quân ắt phải nhận ra và nghi ngờ. Có khi nào sơ hở đã quá rõ từ lúc hắn đem đến chân đơn?

Ta xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, cười hì hì:

- Dù sao cũng là không mong đợi, cũng là chuyện cũ rồi…

Nói rồi ta cảm thấy mình có phần thua thiệt, giống như vừa bị hắn tinh ý nắm được đuôi, bèn kéo ghế ngồi, cắm mặt vào cuốn sách, quay lưng về phía hắn.

Cuốn sách này không chỉ là khó bình thường, nó viết bằng chữ gì vậy? Ta định trả lại cuốn sách ngay, nhưng như vậy thì quá mất mặt nên tính kéo dài thời gian. Để tỏ ra mình là người hiểu biết, cộng với ý muốn khiến hắn sốt ruột vì phải chờ lâu, ta lại quay ra sau, đối diện với hắn, điệu bộ chăm chú lật từng trang mặc dù chẳng hiểu gì hết.

Quả nhiên hắn đã mất kiên nhẫn, bắt đầu mở lời, nhưng sau đó chính ta mới là người bất ngờ:

- Tiên tử cũng am hiểu loại chữ cổ đã không được sử dụng nhiều vạn năm này ư?

- Hả? – Ta ậm ừ – Tất nhiên rồi…

- Vậy… – Hắn có phần nghi hoặc – Cuốn sách này có thể đọc từ phải sang trái sao?

Hả? Không phải giống chữ Tàu cũng đọc từ phải sang sao? Chữ này đọc từ trái sang? Nãy giờ ta đã lật từ phải qua… Thực là một màn mất mặt.

Ta ném trả hắn cuốn sách. Hắn không cười, nhưng rõ ràng là trong mắt có ý cười, là đang châm biếm ta.

Ta đành lấy một cuốn khác, khi ta quay lại, thấy hắn đang chăm chú nghiên cứu, lật tìm. Chỉ có điều, hắn cũng

- Thanh Long Thánh Quân, ngươi lừa ta, ngươi còn là chính nhân quân tử không?

Thanh Long thần Khương Vũ còn không ngước mắt lên nhìn gương mặt tức giận của ta, vẫn tranh thủ tìm kiếm nhưng lại thoải mái trả lời:

- Ta không hề nói là tiên tử đọc sai, cũng không nói cuốn sách này phải đọc từ phía nào. Ta chỉ hỏi tiên tử vậy thôi, là tiên tử tự trả lại ta sách.

Ta dậm chân, vì tức giận mà chín cái đuôi lại xòe bung ra cả. Ta mắng lớn:

- Thanh Long kia, không, ngươi nhất định không phải là một con rồng mà là một con hồ ly đực!

Nghĩ lại, ta là hồ ly, lẽ ra phải xảo quyệt hơn nhưng lại bị hắn xài tâm kế. Thấy khí nóng bắt đầu bốc lên xung quanh, hắn bình tĩnh điều chỉnh là nhiệt độ phòng, vẻ mặt từ tốn giải thích:

- Trước đây ta rất ngưỡng mộ tài cầm quân của Chu Tước Thánh Quân, người có một câu nói để đời khi đó là “ Kẻ ngốc hơn sẽ bị lừa gạt”. Tiên tử cứ coi như đây là kế nghi binh đi. Đã đắc tội, vì việc công hệ trọng cấp bách.

Sau đó, ta đành ngậm ngùi khi biết không đấu pháp lực lại hắn. Tuy nhiên sau đó, hắn lại chuyên tâm một trăm phần trăm, dường như chỉ tập trung vào cuốn sách, không nói thêm nửa lời. Quả nhiên là một con rô bốt cứng nhắc của công việc, mặc dù trong lúc chuyên tâm thì hắn cũng “cool” đấy. Ta trong lúc chán chường, thử lèo nhèo thêm vài câu châm biếm:

- Thanh Long Thánh Quân, có phải ngài luôn đặt công việc lên đầu, lúc nào cũng bận rộn, cả ngày lẫn đêm đều không có thời gian yêu thương Bách Hoa Tiên Tử nên mới có chuyện giận dỗi sao?

Nhắc đến Bách Hoa Tiên Tử, quả nhiên là có phản ứng, hắn ngừng đọc ngay. Hắn cau mày, à há, chọc đúng chỗ ngứa nên hắn tức giận rồi sao? Giọng hắn vô cùng nghiêm túc:

- Tiên tử đang nói gì vậy? Danh dự của người khác có thể tùy tiện đem đặt điều sao? Bách Hoa Tiên Tử đoan trang trong sạch, nếu như danh tiết của nàng ấy bị tùy tiện giá họa làm hoen ố, làm sao có thể sống thoải mái? Làm sao có thể tìm được trượng phu…

Ta trong ngày hôm nay đến mấy lần há hốc mồm. Thanh Long Thánh Quân, ngươi nói thế là sao? Không phải các ngươi yêu nhau sao? Là chưa công khai, mới lén lút? Hắn có vẻ đường đường chính chính, không thể nào có ý ăn vụng rồi chùi mép bỏ chạy. Còn Bách Hoa Tiên Tử, mỗi cử chỉ thái độ đều cho thấy si mê Thanh Long Thánh Quân.

Thấy ta mông lung, mặt lại có vẻ khó hiểu, chân thật đến vô tội. Sau một giây lát, hắn thở dài, bình tĩnh và chỉ nói một câu:

- Những chuyện thị phi người nào đó đồn đại, tiên tử không nên nghe, cũng không nên tiếp tục lan truyền. – Nói rồi lại cắm mặt vào sách.

Chẳng lẽ là Bách Hoa Tiên Tử yêu đơn phương? Chẳng lẽ mọi việc ta nhìn thấy rồi tự suy luận. Không thể nào, hắn nhất định cũng thích Bách Hoa Tiên Tử.

- Vậy rốt cuộc Bách Hoa Tiên Tử là gì của ngươi? Tại sao ngươi họa chân dung nàng? Tại sao ngươi luôn mỉm cười trìu mến khi gặp nàng? Rõ ràng là ngươi yêu nàng!

- Ta không nghĩ đến mấy chuyện yêu đương phiền phức nào cả. – Hắn lạnh lùng đáp, giống như một kẻ bận tối mắt tối mũi không cần biết đến tình yêu.

- Thế nàng ta là gì của ngươi? – Ta ngoan cố đòi câu trả lời, ta muốn hắn thừa nhận, không thèm để ý lời lẽ – Đồ nhát gan, ngươi chưa dám bày tỏ chứ gì? Ngươi cũng cao to, đẹp trai, trí thức cơ mà, hay là như thiên hạ đồn đại, ngươi bị bệnh, không có khả năng… Hay là ngươi không thích phụ nữ, chỉ thích nam nhân?

Ta lải nhải đến nhức óc, dù là thần tiên cũng không chịu đựng nổi, huống hồ là một Thanh Long Thánh Quân đang bận rộn với việc tra cứu sách cổ. Chưa kể đến, những câu hỏi đó vô cũng nhạy cảm, càng về sau càng khó nghe. Thanh Long Thánh Quân hóa ta thành nguyên hình con cáo cho đỡ nhức tai, ta vẫn kêu chít chít chóe chóe, hắn đành biến ta thành một con cáo ướp lạnh trong đống băng.

Thêm một vài phút, đột nhiên tinh quang trong mắt hắn lại ánh lên. Ở cuối cuốn sách, hắn tìm được một thông tin gì đó. Đọc đọc một hồi, bỗng nhiên hắn giải phong ấn cho ta, vì biết trước ta tìm lời mắng mỏ hay lải nhải, hắn liền nói ngay vào vấn đề, nói xong mới giải hết phong ấn để ta nói được.

- Diễm Hồ Tiên Tử , ta muốn vào thư viện của Chu tước tộc xem những ghi chép của phụ thân tiên tử mười vạn năm trước…

- Quên chuyện đó đi, nhờ vả gì? Đừng hòng.! – Ta có phần ngạo mạn.

- Việc này cấp bách lại không thể làm lớn chuyện, ta không muốn nhờ đến Thiên đế cấp lệnh, mong Tiên tử nghĩ cho đại cuộc.

- Đại cuộc là cái gì? Ta đâu biết đại cuộc, Thanh Long Thánh Quân cũng đâu xem ta ra gì?!

- Vậy xem như đã phiền Tiên tử, cáo từ. – Hắn đáp rồi đứng dậy.

- Đừng hòng nghĩ đến chuyện lẻn vào Chu tước thành, tỷ tỷ và gia tộc của ta giờ oán ghét ngươi nhất, chỉ cần ngươi chui vào, sẽ thành một con rồng nướng… – Ta đe dọa, xem ra ta cũng khá tinh vi đấy chứ.

- Tiên tử nói vậy ắt có điều kiện?

- Cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì? Và trước hết trả lời hết đống câu hỏi ở trên.

Thanh Long Thánh Quân im lặng một hồi, bị soi vào đời tư, hắn khong thể dễ chịu rồi. Vậy mà vẫn cố một bộ dáng đường hoàng như không có điều khuất tất đáp:

- Bách Hoa Tiên Tử là nữ nhi của ân nhân từng cứu mạng mẫu thân ta mà hi sinh bản thân. Cũng như mẫu thân, ta quý trọng nàng, coi nàng cũng như ân công. Ta họa nàng là vì nàng tìm đến ta nói mong muốn của nàng là có một bức chân dung trong ngày sinh nhật. Chuyện thứ hai tiên tử nói… Ta không đời nào thích nam nhân, nhưng cũng chưa trao tình cảm cho nữ nhân nào. Còn việc thiên hạ đồn thổi, ta chưa làm mấy chuyện phá giới đó bao giờ, ta chưa lập gia thất cũng như không thích lén lút tìm nữ nhân, không hiểu sao thiên hạ có thể đồn là mạnh hay yếu hay không thể…

Ta hỏi như vậy đã là mặt dày nhưng người dám trả lời hết một lượt như vậy, quả nhiên cơ mặt cũng phải dày hơn. Biết vậy đã, dù sao cũng là một tin tức nóng hổi. Thanh Long Thánh Quân hóa ra vẫn còn tem ~~

- Chuyện liên quan đến việc nhờ cậy tiên tử… Vốn là gian tế đột nhập vào quân doanh cất trữ thông tin cơ mật, kẻ này lại pháp lực không tầm thường, lúc bị pháp hiện, đã thi triển một thuật chú lạ để phá vòng vây trốn thoát, có lẽ là một thuật chú cổ đã thất truyền trên mười vạn năm. Ta muốn tham khảo những ghi chép của Chu Tước Thánh Quân lúc thân chinh thảo phạt lục giới, mới có thể xác minh gian tế từ đâu. – Hắn ngắn gọn giải thích xong bèn tìm kiếm thỏa thuận – Vậy giờ tiên tử có thể giúp ta chứ?

Ta mỉm cười đến yêu mị, điểm thêm một chút đểu cáng xảo quyệt. Cơ hội trả thù đã đến, ta thản nhiên nói:

- Ta không có nói là Thánh Quân chỉ cần trả lời xong là sẽ chấp thuận. Ta chỉ hỏi ngươi thế thôi, là ngươi tự cho ta câu trả lời. – Vẩy đuôi bước đi, ta châm chọc – Thánh Quân, việc này ta không thể giúp ngươi, không thể đắc tội với tỷ tỷ, ngươi tự lo chuyện của mình nhé.

Lục giới có làm sao thì cũng không phải chuyện của ta mà, đừng oán trách…

Thanh Long Thánh Quân, cứ cho rằng ngươi thông minh, hiểu biết nhiều hơn bổn tiên đi, nhưng ta lại chính là một kẻ thù dai và “ăn miếng trả miếng” nhất, ngươi đối với ta như thế nào, ta nhất định “học hỏi”, dùng chính phương thức đó báo thù lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.