Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 43: Luyến Hạ (5)




Edit & beta: Lá Mùa Thu

Nghe Trần Quả nói vậy, các tuyển thủ Hưng Hân chỉ cười cười.

Tuy đoạt giải thì rất vui, nhưng lúc này chiến đội Hưng Hân chưa thể quá vui được. Việc cần làm để chuẩn bị cho vòng chung kết rất nhiều, nhất là thích nghi trang bị mới.

40 món giả bạc!

Ở tuần cuối cùng, phòng kỹ thuật Hưng Hân tăng ca, kịp thời kết thúc kế hoạch nghiên cứu và chế tạo trang bị giả bạc bằng bốn món cộng thêm trước khi lượt 38 hạ màn, tăng tổng số trang bị giả bạc của Hưng Hân lên 40 món.

So với bạc thật, đồ giả bạc cũng như hàng dùng một lần vậy. Chúng chỉ tạm thời bù đắp thiếu thốn về mặt trang bị của Hưng Hân chứ không có khả năng nâng cấp cho tương lai. Phí tổn này khiến Trần Quả xót cả ruột, nhưng cô biết rõ, tình hình trước mắt Hưng Hân rất cần đi đường tà để nâng cấp phần cứng trong thời gian ngắn. Các chiến đội khác tích lũy đã bao năm, sức Hưng Hân không thể đạt đến trình độ ông lớn chỉ bằng một hai năm, nên mới phải dùng cách thiển cận một chút.

Còn may là, các vật liệu quý giá nhất không yêu cầu nhiều, hơn nữa cũng không xung đột với kế hoạch nghiên cứu trang bị bạc đúng chuẩn.

Trong số đó, chỉ duy nhất một món trang bị thật sự tăng đến level 80: Ô Thiên Cơ.

Đẳng cấp yêu cầu giảm 5.

Dòng thuộc tính này rốt cuộc đã chế thành công cho tất cả các hình thái của Ô Thiên Cơ. Chỉ số căn bản của mỗi hình thái đã vượt trội hơn hẳn đồ bạc 75, chỉ số phụ cũng có thăng cấp.

Ở level 50, Ô Thiên Cơ đã có chín hình thái là khiên, chiến mâu, súng trường, thái đao, chiến liêm, pháp trượng, kiếm ninja, tonfa, kiếm kị sĩ, đồng thời kiêm luôn công năng hộp máy của kỹ sư máy móc. Từ đó trở đi, đặc thù thay đổi hình thái vẫn được duy trì. Đến nay khi Ô Thiên Cơ từ level 70 nhảy thẳng lên 80, Quan Dung Phi chế thêm được hình thái mới cho nó.

Trên cơ sở tách ô thành tonfa, nó có thể biến thành song kiếm của hệ Ám Dạ.

Các thanh khung ô có thể tháo dỡ, lắp lên cổ tay thành móng vuốt của hệ Vật Lộn.

Khi thu ô thành hình cánh quạt, mặt ô có thể xếp ngang cán ô, trông hơi quái và khá giống hình dạng búa, nhưng thực tế là đại kiếm của hệ Kiếm.

Ba hình thái mới thêm vào chín hình thái cũ, Ô Thiên Cơ nay tổng cộng có mười hai hình thái. Quan Dung Phi đúng là thiên tài trong nghề nghiên cứu trang bị. Với Ô Thiên Cơ, hắn không đi theo dòng suy nghĩ của người phát minh, bởi hắn nhìn ra tư duy ấy đã dừng ở level 50. Hình như, người phát minh Ô Thiên Cơ không hề biết sau level 50, Vinh Quang đã cập nhật những vật liệu và thuộc tính mới nào. Quan Dung Phi mạnh dạn thêm vào vật liệu mới trên phương hướng chế tạo cũ, thành công đẩy Ô Thiên Cơ lên tầm cao khác.

Với mục đích sử dụng kỹ năng cấp thấp, kỳ thực Ô Thiên Cơ chỉ cần biến thành sáu vũ khí của sáu hệ là đủ. Tuy nhiên nếu sở hữu nhiều hình thái hơn, đấu pháp linh động, đa dạng của nghề tán nhân sẽ càng thêm phong phú. Chưa kể, bây giờ Ô Thiên Cơ được ép một kỹ năng cho mỗi hình thái, thêm ba hình thái nghĩa là thêm kỹ năng của ba nghề, miễn không phải kỹ năng chuyển nghề hoặc thức tỉnh là được.

Trong mười hai hình thái cuối, có hai món hệ Kiếm, một món hệ Súng, hai Vật Lộn, ba Thánh Chức, hai Pháp Sư, hai Ám Dạ, phân bố tương đối đồng đều.

Không chỉ Diệp Tu, mọi người cùng dành thời gian làm quen với trang bị mới. Phóng viên Thường Tiên của báo Thể Thao Điện Tử mấy ngày nay cứ gọi điện, thỉnh thoảng còn chạy qua tiệm net Hưng Hân thăm dò. Dù sao cũng là phóng viên, thu thập tin tức là nghề chính của Thường Tiên. Dù biết rằng thời điểm này không một chiến đội nào muốn bị quấy rầy, cậu vẫn phải cố gắng tìm ra chút gì đó về viết báo.

Nhưng đến mấy lần, trừ bà chủ Trần Quả, Thường Tiên chẳng hề gặp được ai khác.

Vừa đến liền gặp bà chủ, điều này cho thấy quá rõ Hưng Hân là một chiến đội mới. Bà chủ bị đưa ra làm tiếp tân, dễ gặp còn hơn cả tuyển thủ. Đó là chuyện không tưởng ở các câu lạc bộ bình thường. Phóng viên chiến đội khác mà gặp tình huống này, chắc phải vui hết mấy hôm.

Hưng Hân chẳng ngại làm chuyện khác người. Hôm nay Thường Tiên lại lần mò tới thăm, vừa vào cửa đã thấy Trần Quả tủm tỉm cười với mình. Cậu nhăn nhó mặt mày, cười khổ: "Chị Trần..."

"Sao hả, gặp chị không vui à?" Trần Quả nói. Giao thiệp với truyền thông là việc cô đang cố gắng học, nhưng khéo thay, phóng viên mà cô thường phải gặp gỡ nhất cũng là một người mới trong nghề. Thường Tiên hiền hòa, thành thật, không xảo quyệt như các phóng viên lâu năm, Trần Quả dư sức giải quyết.

"Nào có, nào có?" Thường Tiên vội trả lời. Cậu không dám đắc tội với Trần Quả đâu! Tuy bà chủ này dễ gặp như tiếp tân, nhưng chị ta vẫn là bà chủ chiến đội Hưng Hân, hàng thật giá đúng.

"Chị Trần, chị xem, em đến đây mấy lần rồi, chị rò rỉ cho em tí tin tức đi!" Thường Tiên tỏ vẻ cầu khẩn.

"Không có tin nóng sốt gì đâu, bọn chị chỉ không muốn bị quấy rầy nên đóng cửa train thôi. Nhắm đến quán quân mà!" Trần Quả cười rạng rỡ.

Câu này Thường Tiên nghe nhàm tai rồi. Tin mới lạ! Dù mới toanh trong nghề, mấy năm qua Thường Tiên cũng luyện được ít bản lĩnh thăm dò ý tứ. Trần Quả không phải kiểu người giỏi giấu tâm sự, thái độ vui vẻ rõ ràng viết hẳn lên mặt, như đang gián tiếp nói với Thường Tiên rằng "Chị có tin nè, nhưng chị hổng nói đâu."

"Haiz, chị Trần cho em gặp anh Diệp và mọi người tí đi, em chỉ hỏi họ cái nhìn về cặp đấu tứ kết thôi!" Thường Tiên muốn khóc. Trần Quả không biết giấu tâm sự, nhưng cô cứ không nói ra, Thường Tiên làm gì được cô? Trần Quả còn đang sung sướng trên sự đau khổ của Thường Tiên kìa!

"Họ thật sự đang bận, cậu chờ thêm mấy hôm nữa đi!" Trần Quả bỗng nghiêm túc trả lời.

"Vậy chị Trần thấy sao về lượt đấu tứ kết ạ?" Thường Tiên bó tay, chỉ đành hỏi đại Trần Quả.

Phải, cậu chỉ đành "hỏi đại". Ở các chiến đội khác, phỏng vấn được ông chủ hoặc bà chủ một lần khó lắm, nhưng ở Hưng Hân thì biến thành "hỏi đại". Bởi vì, gặp Trần Quả là một việc quá dễ dàng. Thường Tiên ngồi ăn ở quán mì xào ngã tư mà gặp cô hết mấy lần! Thân nhau cứ như người nhà, nhẵn mặt nhau cả rồi, nên Thường Tiên biết rõ cái chức bà chủ của Trần Quả khá đặc biệt. Đôi khi sự tồn tại của cô chỉ là cái danh, chứ chuyện quan trọng của Hưng Hân không do bà chủ như cô quyết định, dù rằng trên tài liệu chiến đội mà Liên minh nắm giữ và giấy tờ đăng ký kinh doanh câu lạc bộ Hưng Hân, tên của Trần Quả đều chễm chệ ở vị trí bà chủ tối thượng, một tay sở hữu toàn bộ Hưng Hân đấy.

Bà chủ này... hơi bị bình phong, mà bả làm bình phong một cách sung sướng, cam tâm tình nguyện luôn chứ. Nếu bảo Thường Tiên bình luận, cậu chỉ có thể nói: Tình yêu đích thực!

Đúng vậy, tình yêu đích thực!

Đích thực hơn cả thái tử Hạ Trọng Thiên của Trà Xanh Sấy, cái người mới tiếp quản lại Gia Thế nữa. Khả năng khống chế Tân Gia Thế của Hạ Trọng Thiên mạnh hơn hẳn Trần Quả với Hưng Hân, trông y cũng giống một ông chủ câu lạc bộ hơn. Là phóng viên báo Thể Thao Điện Tử ở thành phố H, Thường Tiên dĩ nhiên từng đến Gia Thế hiện tại nên thấy rất rõ.

Do đó, cậu không biết dùng từ gì miêu tả một bà chủ như Trần Quả.

Làm bạn thì vui, ai chả thích, nhưng làm đối tượng phỏng vấn, một chức danh ghê gớm như Trần Quả đang có lại chẳng đem đến cho Thường Tiên bao nhiêu giá trị. Cậu nghĩ mà phiền lòng, bởi mình muốn gặp bà chủ Hưng Hân dễ như bỡn, nhưng lại không moi được tin tức Hưng Hân chuẩn bị đánh tứ kết thế nào. Hư cấu như một trò đùa!

"Tứ kết hả, thì đánh bại Lam Vũ! Cần phải nói sao?" Trần Quả phát biểu.

Thường Tiên khóc ròng. Thiếu muối quá bà chị! Đã sớm lường trước câu trả lời của Trần Quả, cậu chả buồn bật bút ghi âm nữa.

"Hưng Hân có chiến thuật chuyên trị nào không ạ?" Thường Tiên hỏi.

"Đó là bí mật, không thể tiết lộ." Trần Quả mỉm cười.

Bí mật cái gì? Chị không biết thì có! Thường Tiên tiếp tục khóc.

"Ngụy lão đại có sẽ ra trận, chạm trán Lam Vũ? Anh ấy có quan hệ sâu xa với Lam Vũ lắm mà!" Thường Tiên hỏi tiếp.

"Phải xem xét yêu cầu từ phương diện kỹ thuật và chiến thuật. Hưng Hân sẽ không bố trí cặp đấu đặc biệt chỉ vì câu view." Trần Quả trả lời rất ra dáng.

Đù, đối đáp xoành xoạch luôn! Ai mớm lời cho chị trước rồi phải không? Thường Tiên ngó dáo dác xung quanh như thể có ai trong tiệm net biết truyền âm nhập mật cho Trần Quả vậy.

"Tiểu Thường, cậu ngồi chơi đã. Chị ra ngoài mua đồ chút." Trần Quả bỗng nói.

Thường Tiên bất đắc dĩ gật đầu. Thấy chưa? Bả là bà chủ Hưng Hân đó, thấy xuề xòa chưa? Thường Tiên nhìn thấy Trần Quả ra khỏi tiệm net, tấp vào một tiệm thuốc lá rượu bia ven đường, chẳng mấy chốc liền cầm một gói thuốc lá quay về.

Thì ra là đi mua thuốc cho Diệp Tu với Ngụy Sâm! Thường Tiên nhẵn mặt Hưng Hân rồi, nhìn là biết.

"Tiểu Thường ngồi chơi thêm chút nữa, chị đưa đồ lên lầu cái!" Trần Quả về tới, quơ quơ gói thuốc với Thường Tiên xong lên lầu luôn.

Thân nhau quá!

Thường Tiên khóc thầm. Bả coi mình thân tới mức khỏi khách sáo gì hết. Vốn dĩ Thường Tiên phải vui với mối quan hệ thế này, vì thân thiết với cả chiến đội là lợi thế cho phóng viên tháp tùng, nhưng giờ Thường Tiên phát hiện mình hơi bị thân quá đáng. Ai sẽ gặng hỏi bạn thân của mình về kế hoạch train cho tứ kết? Ngại chết! Có lỗi với bạn bè lắm!

Hình như mình mắc lỗi trong công đoạn kiểm soát quan hệ công việc rồi. Giờ mới biết thì đã muộn. Thường Tiên ngồi chờ nửa ngày mới thấy Trần Quả xuống lầu, ngồi trước mặt cậu vừa thoải mái lật sổ thu tiền tiệm net, vừa tán gẫu câu được câu mất.

Bà chủ Hưng Hân cho rằng, mọi giải thưởng vòng bảng đều nên thuộc về Hưng Hân...

Đó, bả nói vậy đó. Nhưng kêu Thường Tiên viết báo hả? Dám viết không? Đây rõ ràng là bạn bè tán láo với nhau thì buồn miệng nói thôi, làm sao mà viết?

Tính sao đây?

Báo Thể Thao Điện Tử sắp ra số đặc biệt, chuyên về Vòng chung kết Vinh Quang. Đợt báo trước khi vòng chung kết chính thức khởi tranh là tình hình chuẩn bị tứ kết của các chiến đội, Thường Tiên lấy gì nộp bài bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.