Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 35: Giữa Hạ (10)




KHÔNG CÓ EM, TÔI SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT (H)

Màn đêm buông xuống, bên ngoài tiểu khu an tĩnh có một chiếc xe màu trắng đang chạy thì dừng lại.

"Có rảnh lại tới đây với mình, dạo này tâm trạng mình không tốt."

Thẩm Hạm cười nói với người bên cạnh.

"Cuối tuần đi, cuối tuần mình rảnh, mình với cậu đi giải sầu."

Nam nhân cao lớn bên cạnh vui vẻ trả lời.

"Được, vậy sắp xếp xong thời gian thì nhắn cho mình."

"Tạm biệt, Tiểu Hạm."

Anh chàng kia nói đồng ý, xong cuối người hôn Thẩm Hạm một cái trên mặt.

Thẩm Hạm giận giận mắng một tiếng: "Cái tên này đi nước ngoài về một thời gian học toàn tật xấu, tiên sinh nhà cậu không có đây mới dám làm bậy phải không? Đi đường cẩn thận đó, tạm biệt." Thẩm Hạm nói xong, tâm tình vui vẻ bước xuống. Nhìn bóng dáng người kia lái xe rời đi.

Cách đó không xa, trên chiếc Land Rover màu trắng. Triệu Lương Tuấn hai mắt phẫn nộ, nắm chặt tay lái, hai tay nổi đầy gân xanh, ngón tay trở nên trắng bóc.

Ban đầu hắn còn một chút do dự, nhìn một hồi lại nhìn đến cảnh nam nhân kia hôn Thẩm Hạm. Hắn tựa như đang đi bắt gian vợ mình ngoại tình, cảm giác đang bị đội nón xanh.

Nội tâm hắn táo bạo muốn giết người.

Mặc kệ nam nhân kia là ai, vẫn phải trả giá đắc.

Thẩm Hạm xoay người muốn vào nhà. Liền bị một lực kéo mạnh ra sau: "A!"

Cô quay đầu lại, trợn to hai tròng mắt, nhìn đến Triệu Lương Tuấn, nội tâm đang an tĩnh giờ lùng bùng một trận. Giống như vết sẹo cô cẩn thận che chắn, bây giờ bị xé rách.

Cô nhíu mày, ngữ khí không quá vui vẻ: "Anh tới đây làm gì, buông tôi ra, tôi muốn vào nhà." Càng nhìn hắn trong lòng càng khó chịu.

Triệu Lương Tuấn không nói chuyện, gắt gao nhìn chằm chằm cô.

Bàn tay gồng chặt tay cô, khiến cô như thế cũng không thể tránh thoát.

Thật lâu sau, hắn mở miệng, "Mời tôi lên nhà ngồi."

Dùng chính câu khẳng định, không tiếp thu phản bác.

Thẩm Hạm trong lòng bồn chồn, không biết nam nhân này bày cái trò quỷ gì, bất quá cô cũng không từ chối. Triệu Lương Tuấn đối cô không có hứng thú, nên cô không sợ hãi. Cũng không nghĩ nhiều. Nhưng Thẩm Hạm không biết rằng, những người càng trầm tính, lúc tàn nhẫn lại không ai ngăn được.

##

Mới vừa vào cửa không bao lâu, Thẩm Hạm đóng cửa lại, sau đó bất ngờ bị nam nhân phía sau ghì chặt lên tường. Hai tay cô bị hắn chặt chẽ giam cầm trên đỉnh đầu. Hắn cởi quần áo cô, ngón tay trực tiếp đút vào trong tiểu huyệt khô cạn, đâm vào nơi sâu nhất, một lúc sau nó liền chảy ra xuân thủy.

Một hồi lâu sau, hắn trực tiếp nhét côn th*t nóng bỏng vào người cô.

"Triệu Lương Tuấn, cái tên điên này! A a a, ân... Cút đi... Đau a..."

Thân thể cô đối với hắn có khát vọng, âm đ*o mẫn cảm chảy ra xuân thủy, làm cô nổi lên khoái cảm, đau đớn nhỏ đã sớm qua đi.

Cô sợ chính mình sẽ bại lộ, lộ ra tình cảm đối với hắn vẫn như cũ. Cô không muốn bị coi thường, càng không muốn sống trong hèn mọn tuyệt vọng.

"Tôi điên rồi? Tôi không biết tại sao tôi lại bị em ức tới phát điên rồi! Trừ phi tôi chết, nếu không em đừng mơ ở bên cạnh tên đàn ông khác. Tôi không cho phép. Tôi không cho phép."

Triệu Lương Tuấn nói, côn th*t thô bạo ra ra vào vào. Mỗi lần đều đụng vào chỗ sâu nhất, nhìn Thẩm Hạm ở hắn dưới thân rên rỉ, cái loại thỏa mãn này thật quá thú vị.

"Bệnh tâm thần sao... A... Biến thái... Đê tiện vô sỉ hạ lưu... A a a, ha ân... Quá nhanh..."

Phía trước là ván cửa lạnh lẽo, Thẩm Hạm nghiêng đầu khóc rống, hai chân run lên, bên tai đều là âm thanh thân thể đang va chạm "Bạch bạch bạch"

Cô cảm thấy thẹn muốn điên, tưởng tượng người này là Triệu Lương Tuấn, cứ vậy mà đi ép buộc cô. Tiểu huyệt kia lại vô thức kẹp chặt dương v*t.

"Ô ô ô... Chậm một chút, a a... Đã lâu không có làm... A a a, không thoải mái a..."

"A, tên lúc nãy không thỏa mãn được em đúng không?"

Triệu Lương Tuấn nói những lời hết sức thô tục, làm Thẩm Quân kích động, sau đó lại ngứa cảm rậm rạp kéo lên, làm cô thoải mái muốn chết mất.

"Ha ân, thật lớn... Ân ân, cho anh hết... Triệu Lương Tuấn... Ân ha, ân... Thật lớn, muốn tới..."

Triệu Lương Tuấn nghe được cô kêu tên mình, lửa nóng ra vào càng thêm nhanh, đâm sâu làm cho Thẩm Hạm cả người đều phải giữ không được:

"Tiểu yêu tinh... Kêu thật là dễ nghe... Ân, kêu tên tôi. Ngoan, kêu tên tôi."

Cô đã sớm luân hãm, ở thời điểm này. Hoàn toàn phóng túng chính mình, cô muốn hưởng thụ trận hoan ái này. Thẩm Hạm cả người mồ hôi đầm đìa, quay đầu tìm miệng Triệu Lương hôn lên, hạ thân dùng sức cắn chặt côn th*t thô lỗ.

"A... Ân...Lương Tuấn....Muốn em....Lương Tuấn...."

Ngẫu nhiên ở miệng có vài tiếng rên rỉ tràn ra.

Cô hy vọng cuộc hoan ái này sẽ mãi mãi, cô không muốn tỉnh, cô rất hạnh phúc.

Thẩm Hạm trong miệng không ngừng lẩm bẩm:

"Ha... Thật thoải mái... Ân, muốn tới... Triệu Lương Tuấn... A a a, ân... Tới rồi..."

Thẩm Hạm cả người không ngừng co rút, tiểu huyệt chặt lại.

"Em muốn anh...Em muốn anh....."

Thanh âm rất nhỏ, nhưng Triệu Lương Tuấn nghe được, trong nháy mắt hắn khống chế không được bắn ra, ôm nữ nhân trước mặt, hôn lên cần cô trắng tinh: "Anh cũng muốn em."

Sau đó, Thẩm Hạm bật khóc, cô giống như một cái cây thiếu nước, một con cá cô đơn trên sa mạc, lúc này có người ném cô đến biển rộng, cho cô mặc sức bơi lội.

Cô chờ hắn đã lâu.

Một đêm kia bọn họ làm rất nhiều lần, đến khi trời bừng sáng, mới ngừng lại điên cuồng tình ái này.

Không có sức lực đi rửa sạch thân thể, ở trên giường ôm nhau mà điên cuồng, phía dưới cũng chưa từng tách ra.

Ngày hôm sau, Triệu Lương Tuấn tặng Thẩm Hạm một cái vòng cổ, muốn làm cô an tâm, cũng làm chính hắn an tâm.

Giống như máy báo cao, cho dù cô đi đâu, hắn cũng phải biết.

Thẩm Hạm vui vẻ, thầm mắng chính mình không tiền đồ, lại nhịn không được tươi cười.

Bất quá, nam nhân kia không bỏ qua chuyện trước đó, hiển nhiên Triệu Lương Tuấn hỏi rõ ràng cô tên đàn ông kia là ai. Thẩm Hạm giải thích chỉ là thanh mai trúc mã bình thường.

Vẫn luôn ở nước ngoài học tập, đó chỉ là lễ nghi bình thường mà thôi.

Nhưng mà Triệu Lương Tuấn lại không tin, cô đành phải trộm nói cho hắn, kỳ thật vị tiên sinh kia là GAY, đã có bạn trai.

Lại nói thêm một câu Triệu Lương Tuấn không cần quen biết hắn làm gì.

Phòng cháy phòng trộm phòng luôn trúc mã.

##

Ở lần thứ hai sinh ra tuyệt vọng, Thẩm Hạm lại đối Triệu Lương Tuấn hết hy vọng.

Hách Mạn dùng di động Triệu Lương Tuấn hẹn cô ra ngoài. Khiến cô bị bắt cóc.

Thật là tát cô một bạt tay đau đớn.

Không gì đáng buồn bằng tâm đã chết.

##

Hắn tới cứu cô. Chỉ là nếu không thô lỗ muốn cô, thì cô sẽ thật sự vui vẻ.

Thẩm Hạm quỳ trên mặt đất, đầu gối ở trên nền gạch xi măng, hạt cát trên nền ma sát chân cô đến muốn trầy da, phía sau nam nhân kia không thèm nói đạo lý, ở bên cô trong cơ thể cô đấu đá lung tung.

"Bệnh tâm thần, anh không muốn sống nữa sao, phía dưới đều có người! A a a... A... Quá lớn... Muốn tới... Ân..."

Triệu Lương Tuấn lại là hung hăng đâm vào, thô bạo vỗ cái mông nhỏ, "Hiện tại là ai khóc rống, hửm....."

Lòng dạ hẹp hòi!

Thẩm Hạm đau đớn, nước mắt chảy ròng, ủy khuất nói: "Con khốn kia dùng di động của anh... A ân, anh cũng không phát hiện sao... Anh chính là tên ngốc... A... Đau..."

Triệu Lương Tuấn bị mắng chỉ có thể nén giận, ai biết nữ nhân Hách Mạn khi nào thì trộm được di động hắn.

Hắn cũng tới cứu cô rồi, lại nói những lời vô nghĩa như vậy.

Còn dám nói hắn ôm thi thể cô, thật là không muốn sống nữa. Hắn không cho phép, cô dám chết hay sao.

Sau đó hắn quyết đoán đem Thẩm Hạm xoay 360 độ, mạnh mẽ thọc vào rút ra tiểu huyệt, bàn tay to đùa bỡn hai bầu vú to lớn, vô tình xoa nắn, muốn đem nhũ thịt siết chặt trong tay.

Thân thể trắng nõn bị nền gạch làm bẩn. Hai người họ giống như đang chơi trò cưỡng gian, hắn sắm vai tên biến thái cưỡng gian cô. Cô càng cảm thấy thẹn, hắn càng thích.

"Ân, đâm chết em cái tiểu dâm phụ này..." Càng nói, dương v*t hắn kề sát vách động, bắn ra một đại cổ đặc sệt tinh dịch.

Mà Thẩm Hạm trực tiếp bị làm hôn mê.

Sau đó, cái tên Triệu Lương Tuấn xấu xa ôm cô đi thẳng đến bên cạnh Thẩm Quân và Chúc Cẩm Thành. Sau đó còn gọi cô tỉnh dậy.

##

Thẩm Hạm đứng ở trong hoa viên phát ngốc, Thẩm Quân đã cùng Chúc Cẩm Thành kết hôn, mà cô cùng Triệu Lương Tuấn còn không có động tĩnh, cô rất sợ có biến cố gì xảy ra.

Phía sau có một cái ôm ấp quen thuộc, giọng nói nam nhân trầm thấp vang lên bên tai: "Nghĩ tới anh sao?"

"Không phải!"

Triệu Lương Tuấn nhìn Thẩm Hạm, sau đó than thở một tiếng, "Thẩm Hạm, em trước kia từng hỏi, anh yêu em một chút thì sẽ chết sao?"

Thẩm Hạm thân mình run lên, nhưng không nói chuyện, trong lòng thấp thỏm.

"Nói thật, anh cũng không biết."

Cô rũ mắt, khó có thể che dấu cảm giác mất mát.

"Nhưng là, nếu em không yêu anh, anh sẽ sống không bằng chết."

Nói xong, trên mặt Triệu Lương Tuấn có chút đỏ.

Mà Thẩm Hạm bất ngờ, sau đó khóc kinh thiên động địa, khóc xong lại cười giống một cô gái ngốc nghếch.

Cô mới biết được, những người hay không nói những lời âu yếm, khi nói rồi, cũng làm cảm động lòng người.

Thẩm Hạm nhìn Triệu Lương Tuấn, trên mặt tràn đầy nước mắt, lớn tiếng nói: "Triệu Lương Tuấn, em yêu ngươi. Anh không thể phụ em."

"Được."

Cô nhón chân, hắn cúi đầu, môi răng tương dung, gắt gao ôm nhau.

Hắn làm sao có thể phụ lòng cô.

Hắn không phải tên ngốc đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.