Vợ Tôi Là Một Siêu Sao

Chương 20




Kim Đan cường giả, đối kháng Thần Thông cường giả, cái này cũng đã ngạc nhiên. Mà Kiếm Khí Thương Viêm của Tiêu Viêm, Ứng Vô Nhai rất rõ ràng.

Kiếm Khí Thương Viêm kia là tuyệt kỹ của Hắc Viêm bộ lạc, uy lực phi phàm.

Luận công pháp, Ứng Vô Nhai hắn tự so sánh, cũng biết yếu hơn Kiếm Khí Thương Viêm kia một bậc, bởi vậy, nghe được Kim Đan cường giả lấy tuyệt thế công pháp đối kháng Kiếm Khí Thương Viêm, ý niệm đầu tiên của Ứng Vô Nhai là, Mộ Dung cùng Tiêu Viêm, hai tên này muốn giấu nhẹm công pháp.

- Mộ Dung, người nọ sử dụng công pháp ra sao?

- Kim quang chói lóa, tựa như thái dương vậy. Kim quang kia còn hình thành một lĩnh vực đặc thù, có thể chuyển hóa thành công kích, cũng có thể dùng để phòng ngự. Công thủ là rất cân bằng. Hơn nữa người này có thể thông qua loại khí công này, ngưng kết thành một Đại thủ ấn để công kích, thập phần bá đạo. Công pháp này, làm ta cảm giác khí phách mười phần, có khí chất đế vương, quân lâm thiên hạ, không dám không theo."

Mộ Dung hình dung một chút cũng không quá đáng, trên thực tế, hắn nói còn chưa hết uy lực của Bất Hủ Đế Khí.

Nhưng dù vậy, Ứng Vô Nhai cũng nghe rất xuất thần, lẩm bẩm nói:

- Đây là công pháp gì? Hay là Âm Dương Cửu Chuyển của Âm Dương Đạo. Chẳng lẽ người này, là truyền nhân của Âm Dương Đạo?

Âm Dương Đạo ở Thiên Các xưa nay thập phần thần bí, là tồn tại cường đại nhất của Thiên Các. Nhưng người của Âm Dương Đạo thập phần kiêu ngạo, cơ bản không thế nào vào thế tục.

Cho dù là thân phận như Ứng Vô Nhai, cũng nịnh bợ không đến truyền nhân Âm Dương Đạo.

- Âm Dương Đạo?

Mộ Dung cười khổ nói:

- Chắc chắn không phải đâu? Âm Dương Đạo luôn cùng ba đạo khác cạnh tranh, chỉ truyền trong huyết mạch. Người kia chắc chắn là Chân Kiếm Đạo.

- Chân Kiếm Đạo, không nghe nói có công pháp nghịch thiên như thế này. Chẳng lẽ, Chân Kiếm Đạo vẫn ẩn tàng thực lực?

Ứng Vô Nhai nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng không đúng:

- Chân Kiếm Đạo vẫn là bài danh cuối cùng trong Thiên Các bốn đạo, kiếm đạo rất cao, nhưng công pháp nghịch thiên như vậy, đúng là không có nghe nói qua.

- Kia...

Mộ Dung nhịn không được hỏi:

- Chẳng lẽ là Lưu Vân Đạo? Nhưng không phải nói Lưu Vân Đạo rất ít nhận nam đệ tử sao?

Ứng Vô Nhai cũng ý thức được thế cục vượt qua hắn khống chế, khoát tay áo:

- Thôi, chuyện này, ta sẽ mang chi tiết bẩm báo lên trên. Các ngươi lui xuống trước đi, tùy thời đợi mệnh.

- Vâng.

Mộ Dung cùng bốn đại tướng như lấy được đại xá, bước nhanh rời đi.

Ứng Vô Nhai mang tình báo của đám người Mộ Dung, một lần nữa ngẫm lại.

Nghe được ba chữ Chân Kiếm Đạo, ý niệm đầu tiên của cấp trên, là nhớ tới một người.

Đúng vậy, chính là Nhậm Thương Khung!

- Nhậm Thương Khung?

Thiên Thương phân đà đà chủ Ứng Vô Nhai không hiểu ra sao:

- Đây là ai vậy?

Bất quá, cấp trên dặn dò hắn không cần hành động thiếu suy nghĩ, Ứng Vô Nhai cũng mừng rỡ tự tại. Dù sao tất cả tin tức đều đưa lên rồi. Trời có sụp xuống, cũng có người khác lo.

- Làm ta mệt mấy ngày.

Ứng Vô Nhai oán thầm một câu, cảm giác có điểm chuyện bé xé ra to. Tên của Nhậm Thương Khung, hắn chưa từng nghe qua.

Một tân đệ tử, có thể làm được gì?

- Chỉ là một Cung phụng của Bách Thảo Đường mà thôi, đáng lo nghĩ như vậy sao?

Ứng Vô Nhai nói thầm một câu, nhưng nghĩ đến thực lực của đối phương, ngay cả Mộ Dung cùng Tiêu Viêm đều không đối phó được, trong lòng không khỏi có chút phiền táo. Hiện giờ, chỉ có thể hy vọng cấp trên sớm giải quyết phiền toái này một chút.

......

Nhậm Thương Khung bỗng nhiên cảm thấy cả người nhẹ hẫn, cả thế giới bỗng nhiên có một cảm giác trong sáng rộng mở. Vốn tối om giống như hỗn độn, bỗng nhiên một mảnh quang minh.

Lập tức, một cổ lực lượng đưa hắn vững vàng hạ xuống trên một bãi cỏ.

- Lão đại, tới rồi.

Bên tai vang lên thanh âm suy yếu của Tiểu Bạch, Nhậm Thương Khung hơi hơi híp mắt, chậm rãi mở mắt ra. Thích ứng một chút, mới dần dần quen với ánh sáng này.

Nơi này, không ngờ là một cảnh sắc như thế ngoại đào nguyên.

Mặt cỏ xanh biếc, rừng cây um tùm, làm cho người ta nhìn qua liền cảm thấy vui vẻ thoải mái.

- Tiểu Bạch, ngươi bị thương?

Ánh mắt Nhậm Thương Khung nhìn Tiểu Bạch, lo lắng hỏi.

Tiểu Bạch suy yếu nằm dài trên cỏ, cười khổ:

- Lão đại, ta mạnh mẽ mở cánh cửa không gian, xuyên đến địa phương này, nếu không phải có lực lượng phong ấn độc nhất vô nhị, thì sớm đã bị dòng khí không gian nghiền nát.

- Sao ta lại đến được đây?

Nhậm Thương Khung tò mò, hắn nhớ Tiểu Bạch từng nói qua, chờ hắn tu luyện đến Thần Thông cảnh, mới có thể xuyên qua không gian này.

- Lão đại, nếu ta không nuốt ngươi vào bụng, ngươi sẽ không tới được. Lực lượng phong ấn, chỉ có thể cam đoan cho một người xuyên qua. Ta nuốt ngươi vào bụng, thì ngươi chính là ta, có thể xuyên vào, nhưng ta phải dùng linh lực bảo vệ ngươi, nếu không ngươi đã thành phân rồi. Cho nên, ta mới biến thành bộ dáng này đây.

- Tiểu Bạch....

Nhậm Thương Khung nghe xong, cảm thấy có điểm hổ thẹn:

- Tiểu Bạch, ta liên lụy ngươi rồi.

Tình cảm áy náy nổi lên, Nhậm Thương Khung vội vàng mở không gian giới chỉ ra, lấy ra một cái chai:

- Tiểu Bạch, đây là Xích Vương Kim Cương Đan, ngươi ăn hai khỏa đi.

Xích Vương Kim Cương Đan có công năng khôi phục thể lực, hai khỏa nuốt xuống, tinh lực của Tiểu Bạch mới khôi phục như lúc ban đầu, chỉ là đan điền đã cạn kiệt nguyên khí, phải điều dưỡng nhiều ngày mới có thể phục hồi như cũ.

- Lão đại, đây là không gian do vị tiền bối kia mở ra. Là một không gian độc lập với Thiên Trạch thế giới. Chúng ta hiện tại, là ở bên ngoài hư không. Bất quá, muốn xâm nhập vào sâu, ngươi cũng đi vào không được. Ngươi yên tâm đi, nơi này rất an toàn, không có bất luận công kích ngoài ý muốn gì.

- Tiểu Bạch, chủ nhân không gian này, rốt cuộc tên gọi là gì?

Tiểu Bạch nghĩ nghĩ:

- Hắn hình như đã nói cho ta biết, tên là Đế Hào gì đó. Ngươi cứ gọi hắn là Đế Hào tiền bối đi.

" Kia này đế hào tiền bối, còn trên đời gì?"

- Ta không rõ ràng lắm, ta nhớ hắn lúc đó cũng giống như ta, cũng bị người hạ độc. Bất quá, hắn còn nặng hơn ta. Từ khi hắn đem ta để vào linh trận, ta không còn gặp qua hắn.

Tiểu Bạch cố gắng nhớ lại, nó khi đó cũng chỉ là ấu thú, linh thức mở ra chưa lâu, có trí nhớ, nhưng trí nhớ cũng không quá khắc sâu.

Nhậm Thương Khung dò xét tình huống Tiểu Bạch một chút, xác định nó không có trở ngại gì, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, quan sát bốn phía.

- Lão đại, ngươi cũng đừng đi loạn a. Tuy nơi này về sau sẽ là địa bàn của ngươi. Nhưng hiện tại chút tu vi của ngươi, vạn nhất đi đến gần cấm chế, không cẩn thận kích phát, thì rất phiền toái a.

Nhậm Thương Khung xem thường nói:

- Yên tâm đi, ta sẽ không bắt ngươi đi lên trước đâu.

Đi một vòng trên bãi cỏ, Nhậm Thương Khung cảm thụ một chút. Không gian này, quả nhiên một chút liên hệ cùng ngoại giới cũng không có.

Nhưng linh lực trong này, so với bên ngoài thì nồng đậm hơn một ít, ước chừng tương đương với Linh Nhãn Phong của hắn.

Đi một vòng xong, trở lại chỗ, Nhậm Thương Khung cẩn thận suy nghĩ trận chiến lúc ấy, nhiều ít có chút cảm khái.

- Ta còn có chút đắc ý. Trong khoảng thời gian này từ Đại Vương Ốc Sơn bắt đầu, hết thảy đều thuận lợi, đối với tình thế phỏng chừng quá mức lạc quan. Lúc này nếu không có Tiểu Bạch, muốn thoát hiểm tuyệt không có dễ dàng như vậy.

Đương nhiên, tình huống chiến đấu, thay đổi trong nháy mắt. Nhậm Thương Khung không phải tự trách, mà là nghĩ lại. Sau một lần chiến đấu, nếu có thể tổng kết ra ít kinh nghiệm, ở trong chiến đấu lớn dần, mới là trọng yếu nhất.

Bất luận võ giả nào, không trải qua sinh tử chiến đấu, không thân chinh bách chiến, muốn đi đến võ đạo đỉnh phong, hiển nhiên không có khả năng.

Vô luận như thế nào, trận chiến ấy vẫn là đủ để tự hào. Dù sao, lấy thất chuyển Kim Đan của hắn, lực kháng mười một Thần Thông cường giả, việc này nếu là truyền ra ngoài, sẽ là một đoạn truyền kỳ.

- Thần Thông cường giả!

Nhậm Thương Khung nhẹ nhàng nhấm nuốt bốn chữ này, nhớ lại tình hình giao chiến lúc ấy, thầm nghĩ:

- Mộ Dung cùng Tiêu Viêm, lấy thất chuyển Kim Đan của ta, muốn thắng bọn họ, căn bản không có khả năng. Hiện giờ dù sao cũng tới không gian này rồi, không bằng chuyên tam tu luyện, xem có thể trùng kích bát chuyển Kim Đan hay không. Nếu có thể tiến vào bát chuyển Kim Đan, cảnh giới tăng lên một tầng. Xem như gặp phải bọn hắn liên thủ công kích lần nữa, cũng có thể phá cục!

Nhậm Thương Khung trải qua một trận chiến này, đối với thực lực của Thiên Thương phân đà, cũng có phần hiểu biết.

- Tiểu Bạch, ngươi nghỉ ngơi một chút. Ta muốn bế quan một đoạn thời gian. Đánh sâu vào bát chuyển Kim Đan.

Nhậm Thương Khung biết nhất thời cũng không rời đi được, không bằng thử một chút.

- Lão đại, ngươi tốt nhất có thể một hơi vọt tới Thần Thông cảnh, như vậy có thể tiến vào động phủ trung tâm. Nói cách khác, đã đến đây mà tay không quay về, rất khó chịu đó.

- Hắc hắc, đánh sâu vào Thần Thông cảnh? Tiểu Bạch, không có nửa năm đến một năm thời gian, trùng kích Thần Thông cảnh, căn bản không có khả năng a.

- Một năm thì một năm. Ta cũng không gấp, ngươi gấp cái gì? Nghĩ lại năm đó, ta ở trong này tới mấy chục vạn năm a.

- Không được.

Nhậm Thương Khung lắc lắc đầu:

- Ta không thể lưu lại quá lâu. Thế cục bên ngoài thay đổi trong nháy mắt, hơn nữa ta thân mang nhiệm vụ, thời gian dài không ra, chỉ sợ tình hình có biến.

- Hắc hắc, lão đại, ta quên nói cho ngươi biết. Ngươi hiện giờ muốn đi ra ngoài, không có tu vi Thần Thông cảnh, sẽ vô pháp mở ra cánh cửa không gian. Không mở ra được cánh cửa không gian, ngươi sẽ không thể xuyên qua không gian, không thể trở lại Thiên Trạch thế giới. Cho nên, ngươi vẫn nên chuyên tâm tu luyện đi, sớm đột phá Thần Thông cảnh một chút.

Tiểu Bạch vẻ mặt cười xấu xa:

- Lão đại, nếu ngươi không ngại ta bị trọng thương thêm một lần, ta sẽ mang ngươi ra?

Tiểu Bạch trên người có lực phong ấn, chỉ đủ nó một người xuyên qua không gian. Nhậm Thương Khung nếu muốn mở ra cánh cửa không gian, thành công xuyên qua, phải tu luyện đến Thần Thông cảnh, thúc dục Bất Hủ Đế Khí, mới có thể mở ra cánh cửa không gian.

Nhậm Thương Khung cười khổ:

- Tiểu Bạch, ngươi đây là bức ta sao?

Tiểu Bạch nghiêm mặt nói:

- Lão đại, ta cũng là nghĩ cho ngươi thôi. Nếu ngươi tiến vào Thần Thông cảnh, ta tin tưởng ngươi gặp được đối thủ, sẽ không chật vật giống như lần trước. Ngươi biết không? Bất Hủ Đế Khí Quyết, là thái cổ thần công, ngươi có công pháp như vậy, nếu không có thực lực bảo mệnh, về sau sẽ rất nguy hiểm. Cho nên, ngươi phải nhanh tiến vào Thần Thông cảnh. Có lực lượng xuyên qua không gian, mới có thể cam đoan trăm chiến bất tử!

Ánh mắt lười nhác kia của Tiểu Bạch, bắn ra một quang mang kỳ lạ, dĩ nhiên là nó rất nghiêm túc. Cùng tác phong bình thường, hoàn toàn bất đồng.

Nhậm Thương Khung trong lòng khẽ động, cẩn thận suy nghĩ, những lời này của Tiểu Bạch, cũng không phải không có lý. Không có khả năng mỗi một lần chiến đấu, đều có may mắn như vậy.

Như vậy, nắm giữ thủ pháp xuyên qua không gian, đối với hắn mà nói, quả thật rất trọng yếu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.