Vô Tình Chi Lộ

Chương 120: Gặp lại




Lựa chọn của Khúc Ưu Ưu cũng không khiến cho Hạ Thiên Kỳ cảm thấy ngoài ý muốn, vì nếu đổi lại là bất cứ người bình thường nào, trong thời điểm phải đưa ra chọn lựa giữa sống và chết, thì đều sẽ chọn cái đầu tiên. Điều này cũng gián tiếp giải thích rằng, tinh thần của Khúc Ưu Ưu không có bất cứ vấn đề gì.

"Nói với chúng tôi đi, rốt cuộc cô đã biết được những gì?"

Hạ Thiên Kỳ không từ bi như Triệu Tĩnh Thù, cho nên cũng không cho Khúc Ưu Ưu có thời gian bình ổn tâm tình trở lại, lúc này lại hỏi thêm một câu thúc giục.

Khúc Ưu Ưu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt có chút không hợp tình người kia của Hạ Thiên Kỳ, đưa tay gạt nước mắt trả lời:

"Mọi chuyện phải kể lại từ đêm hôm đó, Mã Lương Siêu và mọi người đến nhà tôi bắt đầu ăn liên hoan..."

Khúc Ưu Ưu nói rất tường tận đầy đủ, có điều cũng không có bất cứ trọng điểm nào, cho nên sau khi nghe được một hồi lâu sau, Hạ Thiên Kỳ lại cau mày ngắt ngang nói:

"Tôi không có chút hứng thú gì với nhóm bạn bè của cô, nói điểm chính. Vì sao cô lại biết người bạn học kia của cô sẽ bị giết chết, cô vẫn luôn không chịu nói ra cái cái bí mật kia rốt ruộc là gì."

Bị Hạ Thiên Kỳ ngắt ngang lời như vậy, Khúc Ưu Ưu cũng không tiếp tục nói tràn giang đại hải thêm nữa, có chút sợ hãi nhìn Hạ Thiên Kỳ, lúc này cô mới thấp giọng nói:

"Đêm hôm đó tôi uống có chút nhiều rồi, nôn hết toàn bộ ra rồi quay trở lại muốn mở cửa sổ nhỏ ra hút thở không khí một chút, chính là lúc ấy, tôi thấy trên tòa nhà chung cư phía đối diện có một hộ gia đình còn sáng đèn.

Đèn của nhà bọn họ vô cùng sáng, tôi có thể thấy rõ ràng trong phòng đang xảy ra chuyện gì.

Vì vậy tôi thấy được Mã Lương Siêu, thấy được chị cả, thấy Phượng Thái, còn có bạn trai của bọn họ, và bản thân tôi.

Khi thấy một màn như vậy, tôi thật sự cho là mình bị hoa mắt, bởi vì chúng tôi đang tụ họp ngay trong nhà tôi, làm sao có thể chạy đến trong căn hộ chung cư ở phía đối điện được.

Nhưng ngay khi tôi vừa suy nghĩ ra như vậy, lại thấy trong căn nhà chung cư đối diện kia đột nhiên có một người xa lạ đi đến, người này có quai hàm rất nhọn, tóc rất ít, kinh khủng nhất là sau gáy nó có một cái lỗ máu lớn gần bằng cái bát, nó cầm trong tay một cây búa rất lớn, sau khi nó đi vào lại đập nát đầu của toàn bộ những người có trong phòng.

Lúc đó tôi như đang xem phim kinh dị vậy, xem từng người một bao gồm cả tôi trong đó cũng bị giết chết.

Mà bên đó, sau khi con ác ma kia giết chết tất cả người trong phòng, nó lại phát hiện ra ánh mắt của tôi, đầu nó đột nhiên xoay ngược qua nhìn về phía hướng nhà tôi.

Tôi nhất thời kêu lớn lên, tim nhảy lên cực kỳ khó chịu, trong đầu tràn đầy ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm của con ác ma kia.

Khi đó chị cả của tôi và bọn họ đều đến hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng tôi lại không nói thật lại với bọn họ, bởi vì tôi cảm thấy chuyện vừa mới xảy ra kia thật sự quá quỷ dị, đồng thời lúc đó tôi vẫn còn nghi ngờ rất lớn, dù sao khi đó tôi cũng đã uống rất nhiều bia, cũng rất khó nói có phải tôi say quá mà sinh ra ảo giác hay không.

Thế nhưng còn hơn cả lý do này, trong lòng tôi cảm thấy không dám nói là nhiều hơn, giống như nếu tôi nói ra thì sẽ xảy ra chuyện gì đó vô cùng đáng sợ vậy.

Tôi không biết vì sao mình lại có cảm giác này, nhưng lúc đó cảm giác này vô cùng mãnh liệt.

Mà sau khi đám người chị cả và Mã Lương Siêu rời đi rồi, trong nhà chỉ còn lại một mình tôi, tôi rửa mặt xong rồi nằm trên giường, vừa mới nhắm mắt lại, lập tức nhìn thấy một bóng người bước ra trong bóng tối đang dần dần tiến đến gần tôi.

Tôi sợ đến mức vội vàng mở mắt ra, bóng người kia cũng theo đó mà biến mất không thấy nữa, nhưng khi tôi vừa nhắm mắt lại một lần nữa, bóng người kia lại xuất hiện một lần nữa, hơn nữa khoảng cách với tôi cũng biến thành càng lúc càng gần hơn.

Sau khi thử đi thử lại nhiều lần cũng khiến cho tôi hoảng sợ phát hiện ra, chỉ cần là tôi nhắm hai mắt lại, thì tôi có thể nhìn thấy, cũng có thể cảm nhận được bóng người kia cách tôi càng ngày càng gần hơn.

Càng về sau thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy khuôn mặt của nó, tôi nhận ra nó, bởi vì nó chính là con ác ma giết người mà khi ấy tôi nhìn xuyên qua cửa sổ thấy được kia!

Cho nên suốt cả đêm hôm ấy tôi cũng không hề chợp mắt, nhưng khi đến gữa trưa ngày hôm sau, thì tôi lại thật sự không thể nào kiên trì nổi nữa mà ngủ thiếp đi.

Trong mơ, bóng người kia lại xông ra một lần nữa, lúc này nó rốt cuộc đi từ trong bóng tối đến trước mặt tôi, nó cảnh cáo tôi, nếu như tôi dám nói chuyện này ra, vậy thì nó sẽ giết chết hết toàn bộ người trong số chúng tôi không còn một mống."

Khúc Ưu Ưu vừa nói hết, tâm tình lại trở nên sụp đổ mà bật khóc lên.

Còn như Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù, lúc này biểu tình trên mặt cũng trở nên cổ quái hơn.

Bởi vì nhìn từ miêu tả của Khúc Ưu Ưu, sát nhân gì đó đã giống như là ác mộng, nhưng cho dù là lúc tỉnh táo cũng có thể nhìn thấy được, cho thấy trên khả năng cũng phải mạnh hơn rất nhiều so với ác mộng.

"Đây chính là bí mật mà cô nói?"

Hạ Thiên Kỳ suy nghĩ một chút rồi nhìn Khúc Ưu Ưu hỏi.

"Ừ." Khúc Ưu Ưu bất an gật đầu một cái.

"Cô đã tin chuyện này là sự thật, cung tin kẻ mà cô cho là ác ma kia sẽ không bỏ qua cho cô, vậy thì vì sao cô còn nói chuyện này ra?"

"Bởi vì con ác ma kia chỉ cần là tôi nhắm mắt lại, hoặc là ngủ đi thì nó sẽ xuất hiện trước mặt của tôi, hoặc là lấy cách thức gọi điện thoại cho tôi, bắt đầu cảnh cáo ác độc với tôi.

Cái loại tra tấn hành hạ đến từ tinh thần này khiến tôi khó có thể chống chọi nổi, cho nên mấy ngày mà bạn trai của chị cả đi công tác không có ở nhà, tôi đều đi đến đỏ ở với chị ấy mấy ngày.

Trong thời gian dó, chị ấy thấy tôi mỗi ngày đều gặp ác mộng mà tỉnh dậy lại lo lắng hỏi gần đây có xảy ra chuyện gì với tôi hay không, sau đó tôi đã nói lại chuyện này cho chị ấy biết.

Bất quá khi tôi vừa nói hết với chị ấy, thì một chút chị ấy cũng không tin, hoặc có thể lúc đó chị ấy đã cảm thấy tôi đã phát điên rồi."

"Khi cô nói hết chuyện này ra rồi thì chuyện gì xảy ra?"

"Chuyện này bị con ác ma kia biết được, nó nói nó sẽ đập nát hết đầu của toàn bộ người trong số chúng tôi, không người nào có thể chạy thoát..."

Khúc Ưu Ưu nói đến chỗ này thì đã sợ hãi đến mức không nói thêm được nữa, Hạ Thiên Kỳ thấy cô như vậy cũng không hỏi lại thêm, cho cô ít thời gian bình phục trở lại.

Hút hết hai điếu thuốc liên tục, tình trạng của Khúc Ưu Ưu nhờ lời khuyên của Triệu Tĩnh Thù mới có chuyển biến tốt, tiếp tục lời nói trước đó cô vẫn chưa nói xong kia:

"Lúc đó tôi vô cùng sợ hãi, chỉ có cảm giác mình là làm một chuyện sai lầm, mặc dù cảm giác không ổn càng ngày càng mãnh liệt, nhưng cũng không dám nói ra cho bất kỳ người nào khác iết nữa.

Kế tiếp, mỗi ngày tôi đều có thể nằm mơ thấy Mã Lương Siêu, mơ thấy Mã Lương Siêu bị con ác ma kia đập vỡ đầu, tôi không biết đây có phải là ám chỉ chuyện gì đó hay không, cũng không thể tin được chuyện như vậy thật sự sẽ xảy ra.

Nhưng tôi vẫn bất an gọi điện thoại qua cho Mã Lương Siêu hy vọng cô ấy không xảy ra chuyện gì, trong điện thoại tôi không cảm giác được chuyện gì, vốn tưởng do tôi quá lo lắng. Cũng có thể kế tiếp, trong đầu óc của tôi lại tràn đầy hình ảnh Mã Lương Siêu bị đập vỡ đầu, mặc dù tôi có mở to mắt, tôi cũng có thể thấy rõ.

Một chút tôi cũng không hy vọng Mã Lương Siêu xảy ra chuyện gì, bởi vì nếu như cô ấy thật sự xảy ra chuyện, vậy thì cũng đại biểu cho những người trong nhóm chúng tôi đều có thể rơi vào kết cục giống nhau.

Cho nên tôi quyết định phải tìm Mã Lương Siêu, có lẽ nói khi ấy tôi cũng đã vô hình cảm giác được, Mã Lương Siêu đã bị con ác ma kia giết chết, cũng chính vì như vậy nên tôi mới không chút nghĩ ngơi đến nhà Mã Lương Siêu.

Nhưng mà mặc kệ tôi có gõ cửa như thế nào, trong phòng cũng không có bất kỳ lời đáp lại nào, vì vậy tôi báo cảnh sát, đợi đến sau khi cảnh sát phá khóa cửa phòng ra, tôi lập tức nhìn thấy thi thể của Mã Lương Siêu bị đập vỡ đầu nằm bên trong!

Giống như những gì con ác ma kia nói vậy, khi chết trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào tôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.