Vô Thượng Tiên Đế

Chương 8




Edit: Miinu — Beta: Chicho

*****

Tỉnh lại trong vòng tay của Ôn Thừa Thư, Hình Dã vẫn còn khá mơ màng. Vừa mở mắt đã bắt gặp một gương mặt điển trai ở cự li gần, cậu gần như ngừng thở. Vẻ mông lung vì chưa tỉnh ngủ trong mắt nhanh chóng tan đi, ánh nhìn chăm chú dần đọng lại trên gương mặt động lòng người của đối phương.

Lúc ngủ, vẻ mặt của Ôn Thừa Thư không hòa nhã như bình thường, lông mày anh hơi nhíu lại, tạo thành một vệt lõm trông khá là nghiêm khắc, đôi mắt trong hốc mắt sâu nhắm rất chặt, hàng mi đen dài vươn thẳng ra như chẳng hề có độ cong, ở giữa hai đầu hàng mi chính là sống mũi cao và thẳng tắp.

Hình Dã lướt ánh mắt theo từng đường nét trên gương mặt Ôn Thừa Thư, dừng lại trên đôi môi mỏng đang mím chặt của anh. Do dự trong chốc lát, cậu hơi vươn người về phía trước, định nhân cơ hội hôn trộm người ta.

Đúng vào lúc ấy, Ôn Thừa Thư đột ngột mở mắt, nhíu mày nhìn thẳng vào mắt cậu.

Bị bắt quả tang, Hình Dã khựng lại tại chỗ. Cậu cũng không luống cuống mà chỉ cụp mắt cười cười, dùng chất giọng biếng nhác nhẹ nhàng nói với anh: “Chào buổi sáng.”

Sương mù trong mắt Ôn Thừa Thư chầm chậm tan đi, anh lặng lẽ thu cánh tay đang đặt bên hông Hình Dã, trở mình nằm thẳng ra, xoa xoa đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ, từ từ ngồi dậy.

Hình Dã thò cánh tay trắng nõn ra khỏi chăn lông, duỗi người vươn vai một cái, lười biếng hỏi: “Anh à, mấy giờ rồi ạ?”

Ôn Thừa Thư đảo mắt nhìn qua cái đồng hồ điện tử đặt trên tủ đầu giường, đứng dậy, quay lưng về phía Hình Dã buộc lại đai áo ngủ, đáp: “Bảy giờ hai mươi.”

“Ôi, em bị muộn rồi.” Hình Dã ngáp ngắn ngáp dài bò dậy, vươn tay lau giọt nước mắt nho nhỏ tràn ra nơi khóe mắt, nhìn sống lưng rắn chắc được lớp áp ngủ màu xanh đậm bao bọc của anh, hỏi “Anh chuẩn bị đi làm ạ?”

“Ừ.” Ôn Thừa Thư xỏ dép lê vào phòng tắm, theo mỗi bước đi, cẳng chân rắn chắc và gợi cảm của anh lại lộ ra bên dưới vạt áo ngủ, “Ngủ thêm một lát đi, ăn sáng xong rồi cùng về trường với tiểu Niên.”

Hình Dã vâng vâng dạ dạ, nhìn anh đóng cửa phòng tắm xong liền nghe lời nằm trở lại giường, kéo chăn lên quá đỉnh đầu, toét miệng cười rồi lăn lăn mấy cái.

Hai người đều ăn ý không nhắc lại chuyện tối qua.

Khi Ôn Thừa Thư rời nhà, Hình Dã đang ngồi trước bàn ăn sáng với Ôn Nghi Niên, hai người câu được câu chăng tán gẫu về buổi liên hoan văn hóa nghệ thuật cộng đồng được tổ chức ở trường vào cuối tuần này.

Ôn Nghi Niên quay đầu nhìn Ôn Thừa Thư đang cúi người thay giày ở cửa, dưới ánh mắt cổ vũ của Hình Dã, cậu khẽ cắn môi, cố lấy dũng khí nói một câu: “Anh hai, sinh nhật vui vẻ.”

Động tác của Ôn Thừa Thư hơi dừng lại, anh nhanh chóng đứng thẳng người, đáp: “Ừ.”

Sau khi Ôn Thừa Thư rời đi, Hình Dã cầm bát của mình đứng dậy, đi qua xoa đầu Ôn Nghi Niên, mỉm cười bảo: “Chắc chắn anh của chú mày sẽ rất vui.”

Ôn Nghi Niên ngước nhìn người nọ, gật gật đầu, trong mắt lan tỏa một nét cười: “Vâng.”

Hình Dã thu dọn bát đĩa đã dùng xong trên bàn, bỏ hết vào máy rửa bát.

Buổi tối, khi nhận được tin nhắn của Ôn Thừa Thư, Hình Dã đang ở phòng hoạt động của câu lạc bộ, “liều mạng chiến đấu” với mấy người bạn vì vấn đề ai phải ra cổng trường để lấy đồ ăn ship tới. Lúc đang solo 1v1 vô cùng quan trọng, màn hình di động của cậu chợt bắn ra một khung thông báo. Hình Dã mới liếc nhìn thông báo một chút, điện thoại đã vang lên một tiếng “First Blood” rất hùng hồn.

Hách Phi cười ha ha, vỗ vỗ vai Hình Dã: “Chủ tịch vất vả rồi.”

Hình Dã hiếm khi không chơi xấu, còn rất vui vẻ vừa mở WeChat vừa cúi đầu đi ra khỏi phòng.

[ Wen ]: Anh rất thích món quà em tặng, cảm ơn.

Đọc tin nhắn người kia gửi tới, đuôi mắt Hình Dã cong cong đậm ý cười. Cậu ấn nút tin nhắn thoại, hỏi: “Anh tan làm rồi ạ?”

[ Wen ]: Ừ.

“Em có thể gọi điện cho anh không?” Hình Dã lại hỏi.

Bên kia hiển thị trạng thái đang soạn tin rồi chợt ngừng lại. Chờ một lúc, Hình Dã vẫn không thấy đối phương trả lời, cậu cúi đầu định gõ chữ bảo không sao, nếu anh không tiện thì thôi. Đúng lúc ấy, màn hình đột nhiên bắn ra yêu cầu chat voice.

Hình Dã khẽ hít sâu một hơi, bắt máy, chào hỏi anh bằng giọng điệu hết sức tự nhiên: “Hi.”

“…” Ôn Thừa Thư không nói được tiếng “hi” trẻ con này, cũng ngại mở miệng “chào em” với cậu nên đột nhiên lại không biết nói gì. Im lặng một lúc, anh mới đáp lời: “Buổi tối vui vẻ.”

“Anh xem tranh rồi ạ?”

“Ừ.” Ôn Thừa Thư bật chế độ rảnh tay rồi đặt di động lên mặt bàn, dựng cái khung tranh lên bức tường phía sau chiếc ghế sô pha, nghiêm túc đánh giá bức vẽ màu sắc thanh nhã, bút pháp mềm mại này.

Nền của bức tranh là màu khói xanh rất nhẹ, ở gần khu vực chính giữa có một chùm hoa trắng với những cánh hoa mảnh dài, giữa mỗi bông hoa là phần nhụy màu vàng nhạt, đầu những cánh hoa trắng sữa hơi chuyển hồng. Chùm hoa trông tràn đầy nhựa sống, sắc trắng như lan tỏa thật xa, cho người xem có cảm giác trăm hoa đua nở muôn nơi. Nét đẹp tinh tế lại mông lung ấy làm thị giác người nhìn vô cùng thỏa mãn.

“Tranh này em vẽ à?” Ôn Thừa Thư hỏi.

Hình Dã cười ngượng: “Vâng… Vẽ không đẹp lắm, anh không chê chứ ạ?”

Dù không hiểu nhiều về mỹ thuật, nhưng khi vừa nhìn thấy bức tranh, cảm giác trong lòng Ôn Thừa Thư chính là vô cùng thư thái. Cho nên anh không hề tiết kiệm lời khen, thành thật đáp: “Không đâu, vẽ rất được, anh thích lắm.”

Sau đó, Ôn Thừa Thư nghe được tiếng cười nhẹ của Hình Dã truyền tới từ phía bên kia điện thoại, đối phương cũng vui vẻ nói tiếng cảm ơn.

“Phải là tôi cảm ơn mới đúng.” Ôn Thừa Thư lại hỏi, “Đây là hoa gì, cúc à?”

“Trên bách khoa toàn thư gọi nó là Margaret (*).” Hình Dã cọ cọ ngón tay vào chóp mũi, “Ừm… ngoài ra nó cũng có một cái tên hết sức bình thường là hoa anh thảo, cũng xem như một loại của hoa cúc đi. Nhưng nó hơi khác với cúc bình thường một chút, cánh của hoa cúc sẽ cuộn lại nhiều hơn.”

(*) Hình minh họa



“Cái này cũng là khi vẽ tranh em mới biết.” Hình Dã ra khỏi phòng hoạt động của câu lạc bộ, vừa chậm rãi tiến về phía cổng trường, vừa tán gẫu cùng Ôn Thừa Thư: “Hơn nữa, anh có biết không, người ta bảo Margaret có thể bói tình yêu đấy, cho nên nó còn được gọi là hoa bói toán. Trước kia, rất nhiều bộ phim cũ đều có cảnh nữ chính tiện tay ngắt một bông hoa dại, vừa bứt cánh hoa vừa nói “anh ấy yêu mình”, “anh ấy không yêu mình” để bói xem người mình thầm mến có tình ý với mình không. Đó, bọn họ đều dùng loại hoa này đó.”

Ôn Thừa Thư vươn tay nới lỏng cà vạt trên cổ, vừa nghe người kia nói chuyện vừa cầm di động ngồi xuống ghế sô pha. Anh vốn muốn hỏi sao em lại vẽ loại hoa này, nhưng nghe xong mấy lời của đối phương, anh lại không thể thốt ra câu hỏi này được nữa.

Anh hơi nhíu mày, cầm laptop bên cạnh đặt lên đùi mình, thuận tay gõ cái tên mà Hình Dã vừa nhắc tới, vờ như lơ đễnh đáp lại một câu: “Phải không?”

Trình duyệt tải trang giới thiệu “Margaret” về, anh cởi đồng hồ đeo tay và tháo nút cài trên cổ áo sơmi, chậm rãi đọc những thông tin hiển thị trên màn hình.

Ở bên kia, Hình Dã nhận thấy ý đồ lảng chuyện của đối phương, đương nhiên cậu sẽ không buông tha cho anh một cách dễ dàng như vậy. Khẽ cười, cậu nói thêm: “Nên những đóa hoa em vẽ đều là số lẻ.”

Lúc này, ánh mắt Ôn Thừa Thư đang dừng lại trên ý nghĩa của Margaret mà bách khoa toàn thư đề cập tới – mong chờ được yêu.

Tiếng nói của Hình Dã được đóng gói và truyền tải bởi vô số tín hiệu truyền thông bé nhỏ. Cậu thu lại ý cười, giọng nói cũng dần trở nên nghiêm túc: “Em có linh cảm, em sắp đợi được rồi.”

Hô hấp của Ôn Thừa Thư hơi ngừng lại, mí mắt anh run lên một cái hết sức khẽ khàng.

“A, đồ của bọn em ship tới rồi!” Ở bên kia, Hình Dã chợt cao giọng: “Đậu má, bọn kia dám bắt em đi lấy nhiều đồ đến vậy, em điên mất! Anh à, em cúp máy đây, hết tay rồi, lát nữa về em sẽ nói chuyện với anh tiếp, bai bai!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.