Vô Thượng Tiên Đế

Chương 10




Edit: Ame — Beta: Chicho

*****

Hình Dã đi theo Ôn Thừa Thư ra khỏi đồn công an, thấy anh đi vòng qua đầu xe đến chỗ ghế lái, cậu ngẩn người: “Một mình anh lái xe tới à?”

“Ừ.” Ôn Thừa Thư mở cửa xe, bước vào.

Buổi tối, lúc Ôn Nghi Niên gọi điện thoại cho anh, anh đang ở trong phòng làm việc cùng Vu Diễm, bàn bạc những chuyện liên quan đến việc trì hoãn kế hoạch ra mắt thị trường series thứ hai của bộ sưu tập Thu Đông. Bởi vì đang là buổi tối, lái xe đã hết giờ làm việc, chờ lái xe chạy tới công ty cũng phải mất ít nhất nửa giờ, anh không có kiên trì chờ đợi nên cầm chìa khoá tự mình lái xe qua đây luôn.

Hình Dã ngồi vào ghế phó lái, không đợi anh nhắc nhở, tự cậu ngoan ngoãn thắt chặt dây an toàn, con ngươi đảo liên hồi không dám nhìn anh, ngón tay gảy gảy vết mài trên quần bò.

Ôn Thừa Thư lái xe ra khỏi khu vực để xe đồn công an, đi qua cổng trường học cũng không dừng lại. Hình Dã không hỏi anh muốn dẫn mình đi đâu, cậu biết dù là đi đâu mình cũng sẽ đồng ý thôi.

Ôn Thừa Thư lái xe rất chậm, cảnh đêm ngoài cửa sổ từ từ lùi về sau. Trong xe rất yên tĩnh, hai người không ai lên tiếng trước. Hình Dã nhìn hình ảnh anh phản chiếu trên mặt kính cửa sổ, thấy sắc mặt anh lạnh lùng, cậu có hơi buồn. Dường như cậu đã làm sai chuyện gì dù cậu cũng không rõ mình sai ở điểm nào.

Cho nên thấy Ôn Thừa Thư như vậy, tâm trạng bức bối vốn dĩ đã được giải tỏa sau trận đánh nhau lại quay về nghẹn trong lồng ngực.

Lần đầu tiên cậu thấy hơi giận Ôn Thừa Thư.

Em không làm gì sai cả, cũng không muốn muộn như thế còn bắt anh qua đây, anh tỏ thái độ với em làm gì?

Hình Dã biết ý nghĩ này của mình có hơi vô ơn, nhưng cậu không nhịn được cảm giác ấm ức. Vừa lạnh vừa đói bận rộn cả ngày ở trường, online lên mạng thì bị người ta xông vào mắng làm cậu ngột ngạt cả người. Khi nhìn thấy Ôn Thừa Thư ở đồn công an, suýt chút nữa cậu đã khóc òa lên, cậu còn nghĩ nếu có thể than khổ làm nũng trước mặt người mình thích, như vậy tối nay cũng không tính là quá hỏng bét.

Kết quả, người này nghiêm mặt từ đầu đến giờ, cũng không để ý đến cậu.

… Thà rằng không đến.

Hình Dã nhịn xuống ấm ức cay mũi, suy nghĩ có chút ác liệt.

Ánh mắt Ôn Thừa Thư thỉnh thoảng lại đảo qua các hàng quán ven đường, rốt cục cũng lên tiếng nói chuyện với cậu: “Có mang thẻ căn cước không?”

Hình Dã buồn buồn đáp: “Có.”

Ôn Thừa Thư tìm một chỗ đỗ xe rồi tự mình xuống xe.

Lúc này, Hình Dã mới kéo tay áo lên lau lau con mắt hơi ướt. Cậu kéo cái gương trước ghế phó lái xuống soi soi một chút, sau khi chắc chắn là mặt mình không có gì bất thường, cậu mới gắng gượng cười một cái trông rất thiếu tự nhiên.

Thật xấu.

Cậu hơi xoay người, ghé sát vào cửa xe nhìn ra bên ngoài. Ôn Thừa Thư đang đi vào một hiệu thuốc 24h ven đường, cậu thầm nhủ, không phải là đi mua bao cao su chứ?

Hình Dã trề môi.

Ngày hôm nay không vui, không làm.

Nghĩ như vậy, nhưng chờ khi Ôn Thừa Thư quay về trong xe, nhìn thấy cái túi nilon đặt trước tay lái, không hiểu sao cậu lại cảm thấy hơi mất mát.

… Không phải bao cao su à?

Ôn Thừa Thư khởi động xe, giờ thì xe chạy nhanh hơn ban nãy nhiều.

Hình Dã nghiêng đầu qua nhìn gò má của anh, giọng nói rụt rè tỏ ý muốn thương lượng một chút: “Anh có thể…”

Ôn Thừa Thư lạnh nhạt liếc nhìn cậu.

… Có thể đừng nhíu mày mãi không?

Hình Dã nhìn vẻ mặt cùng ánh mắt chẳng chút cảm xúc nào của anh, mấp máy môi, dời mắt nhìn về phía cửa sổ, nhỏ giọng than: “Bỏ đi.”

Xe đỗ lại trước một khách sạn thương mại không nhỏ trong thành phố Văn Dương.

Ôn Thừa Thư đưa chìa khóa cho bảo vệ đi đỗ xe, Hình Dã theo sau anh bước vào cửa, lấy thẻ căn cước của mình đặt lên bàn lễ tân.

Cô gái đứng quầy lễ tân đưa hai tay nhận lấy thẻ căn cước của cậu, trên mặt là nụ cười công thức hóa: “Xin hỏi hai vị muốn thuê mấy phòng?”

Ôn Thừa Thư liếc nhìn Hình Dã đứng bên cạnh cúi đầu không nói, quay sang nói với cô: “1809.”

Lễ tân hiểu rõ, trả lại thẻ căn cước của Hình Dã kèm theo thẻ phòng: “Mời ngài.”

Hình Dã cúi đầu không biết đang thơ thẩn nghĩ gì, Ôn Thừa Thư không thể làm gì khác hơn đành cầm lấy cho cậu, ánh mắt vô tình lướt qua năm sinh của cậu trên thẻ, vẻ mặt anh hơi ngưng lại, nhưng rồi anh lại bình tĩnh đưa thẻ tới trước mặt Hình Dã: “Đi thôi.”

Hình Dã nhận thẻ bỏ vào túi, theo anh đi về phía thang máy.

“Lần trước em nói dối, em vẫn chưa tới 22 tuổi.” Hình Dã đi phía sau anh, nhỏ giọng thú nhận.

Ôn Thừa Thư dừng bước, đưa tay bấm nút thang máy: “Ừ.”

Trong lúc chờ thang máy, anh nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình và cậu nhóc trên mặt kính phản quang. Cậu nhóc đang ôm áo khoác của anh, rũ mắt hơi sợ sệt, vẻ mặt cũng không thể hiện rõ cảm xúc gì, nhưng có thể thấy bả vai cậu đang chùng xuống.

Lên đến phòng đã đặt, Ôn Thừa Thư vươn tay bật công tắc tổng, mở hệ thống sưởi trong phòng tắm lên, chờ Hình Dã đi vào rồi quay ra đóng cửa phòng lại.

Anh xoay người ngồi xuống ghế salon, tháo caravat trên cổ xuống, nói với Hình Dã: “Đi tắm đi.”

Hình Dã ngồi chồm hổm ở cửa tháo giày, đổi sang dép đi trong nhà, sau khi đứng dậy thì gạt qua loa nhúm tóc rối trên mặt sang một bên, không nói lời nào đi thẳng vào phòng tắm.

Một lúc sau, cậu đi ra, trên người mặc chiếc áo phông rộng ban nãy, hai trân thon nhỏ thì để trần trụi, áo phông rộng thùng thình khó khăn lắm mới che khuất được non nửa bắp đùi, cậu thoải mái đi tới ngồi xuống bên cạnh Ôn Thừa Thư.

Ánh mắt Ôn Thừa Thư liếc qua hai đầu gối trầy da sưng đỏ của cậu, dập tắt thuốc lá trong tay: “Trong phòng tắm có áo choàng tắm.”

Hình Dã gập chân vùi trên ghế salon, nói: “Chỉ có một cái, em muốn để lại cho anh.”

Ôn Thừa Thư hơi rướn người lấy túi thuốc ban nãy để trên bàn, mở túi lấy ra chai thuốc sát trùng rồi mở nắp ra, anh véo một nhúm bông, đổ thuốc sát trùng vào, vỗ vỗ lên bắp đùi của mình.

Hình Dã sửng sốt, trước ánh mắt nghiêm nghị của anh, cậu chậm rãi duỗi chân, cẩn thận đặt lên đùi anh.

Đầu gối cậu bị trầy xước bởi lớp dây thép gai mịn dưới lồng sắt hồi chiều, không nghiêm trọng lắm, dây thần kinh đau đớn của Hình Dã cũng không đến nỗi mẫn cảm. Từ nhỏ cậu cũng nghịch ngợm va đập nhiều rồi, mấy vết thương nhỏ nhặt này đều không đáng kể, cậu không để ý lắm, chỉ ngẩng đầu nhìn Ôn Thừa Thư.

Ôn Thừa Thư chỉ mặc một cái áo sơ mi vừa người màu xám, hai nút trên cùng không cài, lộ ra xương quai xanh cùng chỗ lõm ở giữa nhìn vô cùng quyến rũ. Tay áo được kéo lên trên khuỷu tay tay, xương cổ tay hơi gầy mà rất có lực, động tác dùng bông y tế bôi thuốc cho cậu rất cẩn thận mà nhẹ nhàng, mi mắt anh rủ xuống, ánh mắt chuyên chú nhìn vết thương trên đầu gối cậu, một tay rảnh rỗi thì nhẹ nhàng giữ lấy bắp chân cậu.

Lúc đầu Hình Dã không thấy đau, cộng thêm việc thuốc Ôn Thừa Thư mua ban nãy đại khái có thành phần giảm đau, thoa lên trên vết thương chỉ thấy man mát. Nhưng Ôn Thừa Thư quá dịu dàng, làm cậu nhìn một chút thôi đã không kiềm chế được, muốn kêu đau.

Được rồi, tha thứ cho anh đó.

Hình Dã rất không kiên định mà nghĩ.

“Chân kia.”

Hình Dã thu lại chân, lúc đổi qua chân kia thì hơi mất tự nhiên, kéo một cái gối ôm đặt lên đùi, Ôn Thừa Thư cũng chỉ làm như không nhìn thấy, không chút hoang mang thoa thuốc cho cậu. Xong xuôi, anh ngước mắt lên nhìn cậu.

“Kéo tay áo lên.”

Hình Dã nghe lời vén tay áo lên, duỗi hai tay ra cho anh xem, miệng còn nói: “Không có mà.”

Ôn Thừa Thư kéo cánh tay cậu qua kiểm tra cẩn thận một lần, xác nhận không còn vết thương nào, chỉ “ừ” một tiếng. Đang muốn cúi người đóng nắp bình thuốc, ánh mắt anh chợt liếc qua Hình Dã đang giơ tay vén tóc.

Động tác của anh bỗng ngừng lại, nhíu mày nhìn cậu.

Hình Dã ngây người nhìn lại anh: “Sao, sao vậy ạ?”

Ôn Thừa Thư vươn tay nắm cằm cậu, hô hấp của Hình Dã nghẹn trong chốc lát. Cậu nhìn gương mặt anh tuấn của Ôn Thừa Thư cách mình ngày càng gần, sau đó, chỉ thấy lông mày của anh lại nhíu sâu hơn.

Ngón cái của Ôn Thừa Thư nhẹ nhàng ma xát một chút, cậu lập tức cảm thấy đau rát trên cổ, đau đến độ cậu phải hít một hơi sâu. Lúc này cậu mới nhận ra trên người mình vẫn còn vết thương.

Ôn Thừa Thư nhìn vết hằn đỏ tươi đáng sợ vắt ngang cổ cậu.

Nói không đau lòng chút nào thì đúng là giả dối. Video lúc trước anh xem trong phòng làm việc lại hiện về trước mắt anh một lần nữa, hình ảnh Hình Dã cúi gập thắt lưng trước mặt mọi người làm cảm xúc tức giận đã được anh nỗ lực đè xuống lại muốn bùng lên lần nữa. Anh híp mắt, vẻ lạnh lùng vừa tan đi lại bắt đầu ngưng đọng trong ánh mắt.

Hình Dã ngước mắt nhìn bộ dáng này của anh, trong lòng cũng hiểu bảy tám phần, cậu mím môi có chút không vui.

“Ngẩng đầu.”

Ôn Thừa Thư cầm một nhúm bông gòn mới, thấm thêm thuốc sát trùng rồi nhẹ nhàng thoa lên cổ cậu, hàng lông mày rậm rạp cau lại thật nghiêm túc. Hình Dã cắn môi, khẽ run lên, hơi thở cũng dồn dập, lần này cậu thật sự cảm thấy đau.

“… Bọn họ không hiểu.” Hình Dã nói.

Bông thấm thuốc trong tay Ôn Thừa Thư di chuyển xuống dưới một chút, Hình Dã khẽ xuýt xoa vì đau. Cậu lén nhìn anh, giọng nói tựa như cáu kỉnh, vừa mềm mại vừa hung hăng: “Anh cũng không hiểu.”

“Anh cũng cảm thấy bọn em phải làm hài lòng tất cả mọi người hả?”

Ôn Thừa Thư không nói gì, trong mắt Hình Dã, điều này đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận.

Hình Dã bĩu môi, cảm thấy có chút khổ sở, ngón tay cậu kéo kéo tua rua trên mép gối, nhỏ giọng nói: “Bọn họ có thể không hiểu, nhưng anh thì không được… Anh không được nghĩ như thế về em.”

Động tác trên tay Ôn Thừa Thư ngừng lại, anh trầm mặc nhìn cậu một lát, buông bông gòn, ngồi thẳng dậy, lên tiếng: “Em nói cho tôi nghe.”

Hình Dã đỏ mắt, muốn khóc mà vẫn nhịn không khóc nhìn anh, những lời định nói nghẹn lại trong ngực hồi lâu, tầm mắt cậu nhanh chóng trở nên mờ mờ ảo ảo bởi màn nước tràn ra từ tuyến lệ, cậu dùng tay áo dụi dụi mắt, gật đầu thật mạnh: “Vâng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.