Vô Thượng Thần

Chương 39




Tuần cuối tháng Tư, Tô Vũ vẫn ở trong căn biệt viện được bảo vệ nghiêm ngặt tại Chiang Mai. Sóng gió

sau vụ tự tử của si Jie không hề giảm đi khi cô rời khỏi Bangkok, ngược lại người chỉ trích ngày càng

động hơn. Họ xả nỗi bực tức lên xí nghiệp của Tô thị, vọt vào sảnh công ty viễn thông Tô thị để lên án và tẩy chay cả kênh truyền hình thuộc về Tô thị.

Công chúa hạt đậu nhà họ Tô1vẫn luôn trang điểm xinh đẹp xuất hiện trước công chúng bị gắn lên mác tay chơi, thậm chí những kẻ ngồi tù cũng tuyên bố muốn lên giường với cô cho cô biết mùi.

Sau biết bao rối ren, vào ngày đầu tiên của tháng Năm, Tô Dĩnh mới gọi điện thoại cho con gái. Một tiếng trước khi rời khỏi Chiang Mai tới Toronto, Tô Vũ gọi điện cho ông Đường.

Tạ Khương Qua đang trong quá trình hồi phục, cậu không cần truyền dịch8nữa mà ngày hôm qua đã xuống giường tập đi dưới sự trợ giúp của bác sĩ. Đối với Tổ Vũ, đây là tin tức may mắn nhất trong mấy ngày qua.

Đầu kia điện thoại, ông Đường hỏi cô có muốn nói chuyện với Tạ Khương Qua không. Cô nói được, nhưng đến khi cậu nhận điện thoại, nghe thấy giọng cậu thì cô lại cúp máy. Nói lời xin lỗi với cậu ư? Không, nói xin lỗi thôi thì không đủ. Suýt nữa thì2cậu đã mất mạng vì cô cơ đấy. Nghe nói nếu tới bệnh viện chậm vài phút, cậu sẽ chết vì mất máu. Hơn nữa, vì chuyện này mà cậu phải bỏ thi, điều này chẳng khác gì cậu đã lãng phí thời gian của cả học kỳ.

Tô Vũ vội vã cúp điện thoại.

Trên bầu trời tới Toronto, Tô Vũ an ủi mình, không sao cả, sau này không gặp cậu nữa là được. Chỉ cần không gặp cậu thì lòng cô sẽ không cảm4thấy áy náy. Tô Vũ vẫn thường sống như vậy. Con cún cô rất thích mất đi, cô tự dặn lòng sẽ hết buồn nhanh thôi, thế rồi chẳng mấy mà cô hết buồn thật. Khi mặc bộ váy lung linh xoay tròn theo điệu nhạc dưới ánh mắt ghen tỵ của đám con gái và đắm đuối của bọn con trai, cô không còn buồn vì sự ra đi của nó nữa.

Khi Tô Vũ tới Toronto thì tháng Năm đã đến. Theo như mẹ sắp đặt, cô sẽ ở đây đến tháng Tám. Song cô không thể ở bên nổi, vào giữa tháng Sáu, Tô Vũ cầm hộ chiếu giả mua từ chợ đen và hộ chiếu thật của mình thoát khỏi sự theo dõi của bảo vệ và đi tới sân bay.

Cô thuê một cô gái đội tóc giả, hóa trang thành cô. Cô gái kia cầm hộ chiếu của cô mua vé máy bay tới Mỹ, còn cô thì dùng hộ chiếu giả mua vé máy bay về Bangkok. Vừa xuống máy bay cô đã gọi taxi chở mình tới khu vực nghèo đói nhất Bangkok.

Lúc chạng vạng, từng đám mây như ngọn lửa đắm mình vào lòng sông, nhuộm mặt sông và những ngôi nhà gỗ trên sông thành một màu đỏ au. Cô đứng trên bờ để chờ Tạ Khương Qua đi qua. Từ đây có thể trông thấy rõ nhà cậu. Chậu hoa hải đường trên bệ cửa sổ đang nở rộ, nổi bật hơn bất kỳ nhà nào khác. Sắc hoa hải đường khiến lòng cô vui vẻ, có vẻ như Tạ Khương Qua chăm sóc hoa hải đường của cô rất tốt.

Chiếc xe đạp không có ở nhà, chắc hẳn Tạ Khương Qua đi chợ mua thức ăn rồi. Nhà cậu không có tủ lạnh, năm giờ hằng ngày cậu đều phải đi chợ mua thức ăn, tầm này mấy quầy hàng nhỏ đều sắp đóng cửa, thông thường có thể mua được đồ giảm giá rẻ hơn. Đôi khi trong giỏ xe cậu chỉ có hai quả cà chua, đôi khi thì là một củ khoai tây và một trái táo, cũng có lúc là củ cải héo rũ. Khi thì giỏi xe cậu không có gì, chứng tỏ mấy quầy hàng đã bán hết đồ. Trước kia khi biết những điều này, Tô Vũ chỉ thờ ơ như không, dần dà cô bắt đầu đau lòng.

Lúc trời tối hơn chút, cuối cùng Tô Vũ cũng gặp được Tạ Khương Qua. Đúng như cô đoán, quả nhiên cậu đi chợ mua thức ăn, tuy nhiên... Tô Vũ lùi về sau bụi cỏ lau. Yên sau xe Tạ Khương Qua đèo cô gái tên Thẩm Họa. Tay cô ta vòng quanh eo cậu, hình bóng họ in lên dòng sông trông hài hòa ấm áp làm sao.

Tô Vũ cúi đầu lặng thinh. Tiếng bánh xe đạp lạo xạo trên bờ sông, cô gái ríu rít trò chuyện với cậu về những điều thường nhật trong cuộc sống, nghe thật tràn đầy năng lượng! Xe đạp đi ngang qua Tô Vũ rồi xa dần. Tạ Khương Qua xuống xe, để cô gái kia đi trước, còn mình thì dắt xe đạp theo sau. Thẩm Họa đứng trước cửa nhà mình vẫy tay với cậu, đợi cô ta vào nhà rồi cậu mới quay đầu đi.

Khi Tạ Khương Qua nhìn về phía cô ẩn núp, Tô Vũ bỗng cuống quít nhắm mắt lại như thể làm vậy thì cậu sẽ không phát hiện ra mình. Thật ra cô cũng không biết tại sao mình lại tới đây, và tới đây với mục đích gì.

Mở mắt đã không thấy Tạ Khương Qua đây nữa. Xe đạp cậu dựng ở bờ tường phía ngoài như thường lệ. Tầm này chắc hẳn cậu đã đi nấu ăn nhỉ?

Tô Vũ chui ra khỏi bụi cỏ lau, đi dọc con đường tiến về phía trước. Cô cúi đầu ngắm giày dưới chân. Cô mua đôi giày này ở một cửa hàng tại Toronto, một trăm độ giảm còn chín mươi đô, cô rất tự hào vì tiết kiệm được

mười đô kia. Song khi nghĩ tới Tạ Khương Qua thì lại khó chịu, mười đô nhỏ bé này lại tương đương với tiền ăn trưa và tiêu xài những một tháng của cậu ấy.

Tô Vũ vừa cúi đầu vừa bước đi nên vô tình và phải người đối diện.

Ngẩng đầu lên, Tạ Khương Qua đang cúi đầu nhìn cô. Hai người đều im lặng, cách đó không xa truyền đến tiếng xe máy rền rã. Tô Vũ đưa tay kéo cậu vào bụi cỏ lau ven đường, đợi chiếc xe máy đi xa, bàn tay đang nằm áo sơ mi của cậu bỗng bị giữ chặt. “Cô định làm gì?” Cậu lạnh lùng hỏi. “Muốn... muốn xem miệng vết thương bị đâm của cậu.” Tô Vũ vẫn nắm vạt áo sơ mi, còn cậu vẫn giữ tay cô. “Không cần.” Tạ Khương Qua hất mạnh tay cô ra.

Cậu quay đầu dợm bước thì Tô Vũ kéo tay lại: “Khương Qua, cậu đang trách tôi không tới thăm cậu ư?”

Tạ Khương Qua quay lại, cất giọng trêu cợt: “Cô nghĩ tôi sẽ trách cô vì không tới thăm tôi sao?”

Có lẽ... cậu không thể đâu. Đúng vậy, không đâu. Tô Vũ biết cậu rất sợ dây vào chuyện phiền toái. Đối với cậu, phiền toái luôn đi kèm với tốn tiền, mà Tô Vũ luôn mang đến phiền toái cho cậu. Tô Vũ buông tay ra để cậu bỏ đi: “Tạ Khương Qua, cảm ơn cậu, cũng xin lỗi cậu!” Cô lớn tiếng hét lên với bóng lưng cậu,“Với cả, Tạ Khương Qua, tôi xin lỗi cậu thay mẹ tôi.”

Nghe đến câu cuối cùng, Tạ Khương Qua chợt dừng bước. “Tạ Khương Qua, tôi xin lỗi cậu thay mẹ tôi. Tôi nghĩ, chắc chắn mẹ đã đi tìm cậu. Tôi đoán mẹ từng nói với cậu vài lời khó nghe.”

ở Toronto, Tô Vũ thấy được một mẩu tin. Thiếu niên vô tội chịu một dao của Mnu hủy đơn kiện, ủy thác luật sự thanh minh rằng vụ tai nạn của cậu không hề liên quan tới công chúa hạt đậu nhà họ Tô mà chỉ đơn thuần là ân oán cá nhân giữa hai thanh niên. Lời giải thích rất miễn cưỡng, nhưng nhờ vậy Mnu không bị gán tội giết người. Từ khi hắn được thả, sóng gió cũng dịu dần theo thời gian, hơn nữa lời giải thích của đương sự cùng cách hòa giải ngoài tòa án đã thay đổi cái nhìn của mọi người.

Tô Vũ hiểu mẹ mình. Trận sóng gió này nhanh chóng được dẹp yên đều nhờ vào mẹ cô. Tạ Khương Qua vô tội lại biến thành kẻ ác đánh nhau tranh giành tình nhân. Vì thế cậu đã phải bỏ lỡ con đường tương lai thênh thang vốn thuộc về mình.

Vốn dĩ sau khi học xong cấp ba, cậu sẽ đến ngôi chùa sáng giá nhất Bangkok. Chờ hết một năm xuất gia, cậu sẽ trở thành sinh viên của một trường đại học danh tiếng. Thế nhưng, tất cả đã tan thành mây khói sau vụ việc vừa qua. Ngôi chùa kia không thể tiếp nhận một học sinh đánh nhau vì giành gái. Giờ này khắc này, Tạ Khương Qua đang đưa lưng về phía Tô Vũ nên cô không biết vẻ mặt cậu thế nào.

“Tạ Khương Qua, cậu giận tôi sao?” Cô nghe thấy giọng mình hèn mọn chưa từng có, “Có phải cậu giận tôi vì mẹ tôi không?” Cậu vẫn không hề quay đầu lại, chỉ khẽ lên tiếng: “Về đi“.

“Tôi lén chạy đến đây đấy.” Giọng cô có vẻ lấy lòng. Chắc cậu nghe vậy sẽ bớt giận hơn chút.

“Thế thì sao?” Cậu lạnh lùng hỏi.

Thế thì sao ư? Đúng vậy, thế thì sao? Tạ Khương Qua là tên khốn kiếp. Cô chưa từng hạ mình vì bất cứ người con trai nào cả, bao nhọc nhằn suốt quãng đường khiến cô tủi thân vô cùng.

Tô Vũ hét lên với bóng lưng toan rời đi của cậu: “Tạ Khương Qua, tên khốn kiếp này, cậu đứng lại cho tôi.” Bởi vì tiếng đứng lại kia quá gắng sức nên giọt lệ rưng rưng trong mắt cô bỗng tuôn trào. Cô chẳng buồn đưa tay lau đi, dù sao Tạ Khương Qua cũng không nhìn thấy mà.

“Nghe thấy tin tức kia, tôi lập tức dùng hộ chiếu giả mua vé máy bay từ Toronto về Bangkok. Nhưng vì ảnh hưởng của dòng khí lưu nên chuyến bay bị hủy. Thế là tôi phải mua vé máy bay đến Pháp chỉ vì muốn nhanh chóng gặp cậu. Thế mà khi tới sân bay De Gaulle, họ lại nói với tôi là người Pháp lại bãi công. Cuối cùng tôi đành mua vé xe đến Thụy Sĩ rồi từ đó bay về Bangkok đấy.”

“Tới Bangkok, lên xe rồi tôi mới nhớ ra mình đã hết tiền mặt. Tôi không thể dùng thẻ rút tiền vì sợ mẹ phát hiện. Tưởng tôi quỵt tiền, lái xe taxi bèn đưa tôi đến đồn cảnh sát. Hắn còn bảo người xinh đẹp như tối lừa đảo người khác càng nặng tội thêm. Tôi buộc phải tháo đồng hồ đưa cho hắn thì hắn mới buông tha cho tôi.

Phải mất ba ngày hai đêm tôi mới đến được chỗ cậu. Tôi chỉ muốn nói với cậu là tôi không hề biết những chuyện mẹ làm, nếu tôi biết thì tôi chắc chắn đã ngăn cản mẹ mình.”

Tô Vũ nhìn bóng lưng Tạ Khương Qua, bần thần nói. Thật ra cô không biết mình vừa nói gì, cô cũng không rõ tại sao mình lại làm vậy.

Một lúc lâu sau, Tạ Khương Qua mới quay lại thốt lên: “Thật ra cô không cần mất ba ngày hai đêm chạy từ Toronto tới Bangkok đâu.” “Đúng.” Tô Vũ lẩm bẩm, thẫn thờ quên cả lau đi giọt nước mắt, “Đúng, tôi nghĩ tôi gọi một cú điện thoại là xong, chỉ cần xin lỗi cậu qua điện thoại là đủ... Nhưng... nhưng... nếu gọi điện thoại, chẳng may cậu nghĩ tôi không đủ chân thành thì biết làm sao? Nếu tôi chân thành, không chừng Khương Qua sẽ hết giận.” Tô Vũ xoắn tay, cả hành trình dài đằng đẵng khiến cô mệt nhoài, khiến cô yếu ớt.

Tạ Khương Qua quay lại, chậm rãi đi đến trước mặt Tô Vũ, tay cậu dán sát lên gương mặt cô, ngón tay cái lướt nhẹ qua khóe mắt cô, lau khô từng giọt nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.