Vô Thượng Thần

Chương 27




Anh ta đã giết ả fan cuồng ấy.

Cố Nhan bị ả fan cuồng giết, biến thành ma vương, tấn công fan của Nam Thiên.

Cố Nhan đã chết, địa điểm tử vong lại vừa khéo ở gần chỗ của Nam Thiên.

Bạch An cũng đã chết. Lúc chết, Nam Thiên đã đến tòa lầu chung cư mà Bạch An đang sống.

Fan cuồng, Cố Nhan, Bạch An…

Cổ Mạch… Cổ Mạch!

Trong lòng tôi bùng lên hồi chuông cảnh tỉnh, chụp lấy di động của mình trong vô thức.

Di động không thể mở máy.

“Anh đã nhìn thấy gì?” Giọng của Trần Hiểu Khâu đột ngột vang lên.

Bây giờ tôi mới nhớ ra là Trần Hiểu Khâu đang ở bên cạnh.

“Nam Cung Diệu! Nam Cung Diệu đang1gặp nguy hiểm!” Tôi nói thật nhanh, rồi rút sim điện thoại ra: “Gọi cho Nam Cung Diệu!”

Trần Hiểu Khâu cũng phản ứng cực nhanh, lập tức rút sim của mình ra, đổi sim của tôi vào.

Hai chúng tôi vừa làm chuyện này, vừa chạy ra ngoài.

Tôi ngoảnh đầu lại nhìn phòng nghiên cứu: “Diệp Thanh…”

Nếu chỉ muốn cho tôi biết chuyện này, Diệp Thanh hoàn toàn không cần để cho tôi vào cảnh mộng, chứng kiến chuyện của nhà họ Vương.

Tôi cảm thấy chuyện mà mình đã nhìn thấy trong cảnh mộng còn có ẩn ý khác, có điều hiện tại đã không còn thời gian để suy xét kĩ.

Nam Cung Diệu đang gặp nguy hiểm.

Con mèo mun ấy đã8tấn công Tiểu Cổ, tấn công Cổ Mạch, trong quá trình ấy còn lợi dụng Kim Hải Phong, âm mưu này nối kết âm mưu kia, phong ấn năng lực của tôi không thể nào là mục đích thật sự của nó. Nó muốn giết tôi và cũng đã tấn công tôi rồi.

Nam Cung Diệu là người tiếp theo.

Nam Thiên có vấn đề rất lớn! Không phải như chúng tôi đã nghĩ trước đây, rằng giết Bạch An chỉ là chuyện ngoài ý muốn, hoặc xuống tay tàn độc, nhưng lòng vẫn nghĩ đến anh mình.

Người tôi đã vã mồ hôi, trời đông giá rét, mà tôi lại thấy nóng bức.

Trần Hiểu Khâu đã lắp sim di động xong, bắt đầu2gọi điện.

“Không ai bắt máy.”

“Cổ Mạch chạy ra ngoài một mình, hay đi cùng Nam Cung Diệu?” Tôi nhớ ra vấn đề này.

Cuộc gọi do Cổ Mạch gọi đến, chỉ có mỗi giọng nói của anh ta.

Thời điểm anh ta gọi và cái chết của Tiểu Cổ, khiến tôi nảy sinh một liên tưởng.

Lúc này tôi mới nghĩ đến một khả năng khác.

Nam Cung Diệu có thể đã chết cùng Cổ Mạch trong vụ tai nạn xe và cháy lớn ấy.

Lòng tôi chợt thắt lại, nhưng liền vứt ý nghĩ ấy đi.

Không thể nào.

Chỉ có Cổ Mạch, chỉ dựa vào năng lực của Cổ Mạch, con mèo mun còn có thể thành công.

Nếu bên cạnh Cổ Mạch có Nam Cung Diệu4thì nó không thể nào dễ dàng bẫy được hai người họ như thế.

Trần Hiểu Khâu vẫn đang gọi điện, nhưng chắc là đã đổi đối tượng gọi đến. Tôi nghe cô ấy đang báo số phòng mà nhóm Thanh Diệp đang ở.

Hai chúng tôi vẫn đang chạy xuống lầu, lúc đến tầng một, tôi nhìn thấy Trần Hiểu Khâu đã ngắt máy.

“Trong phòng không có ai. Nam Cung Diệu rời khách sạn trước, sau đó Cổ Mạch mới ra ngoài.”

“Nam Thiên đang ở đâu?” Tôi hỏi ngay.

“Đợi đã. Chuyện này cần phải điều tra một chút. Trước đó anh ta vẫn đang ở vùng khác…”

Trần Hiểu Khâu lại bấm số gọi đi.

Hai chúng tôi chưa rời khỏi khu dân cư đã nhìn thấy bóng của Tí Còi và Gã Béo. Tí Còi huơ huơ tay về phía tôi, nhưng động tác rất vội vã.

Đến gần, tôi mới nhận ra Tí Còi đang tái mét mặt mày, người đang vô cùng uể oải.

“Cậu đã gặp phải chuyện gì à?” Tôi lập tức cảm thấy căng thẳng.

“Thì dùng cái đầu lâu đó đó.” Tí Còi thều thào nói.

“Anh ấy đã nhìn thấy địa chỉ. Hai người có phải đã có phát hiện gì rồi không?” Gã Béo giải thích hộ, rồi hỏi thêm một câu, đọc địa chỉ ra: “Tầng 17 tòa lầu B Thế Kỉ Viên. Mật khẩu nhà cũng đã nhìn thấy rồi.”

“Đó là bất động sản do Nam Thiên đứng tên.” Trần Hiểu Khâu đang gọi điện thì đột ngột khựng lại.

“Nam Thiên? Anh ta cũng đang gặp nguy hiểm?” Gã Béo kinh ngạc hỏi.

“Không, là Nam Cung Diệu. Nam Cung Diệu nhất định đang đến đó gặp anh ta!” Tôi tuy sốt ruột, nhưng cũng thấy mừng. Biết được địa chỉ nên không cần đi tìm nữa, đây là một tin tốt.

“Thế chúng ta đi nhanh lên.” Gã Béo lập tức hiểu ra.

“Quách Ngọc Khiết đâu?” Tôi nhận ra còn thiếu một người.

“Cô ấy đang đi theo xe cấp cứu. Nhóm chủ nhiệm Mao vẫn đang được cấp cứu.” Gã Béo thở dài.

Xe chuyển nhựa rải đường trước cổng đã được kéo đi, trên đất vẫn còn lưu lại nhựa đường, dải phân cách vẫn đang được căng lên, nhưng xung quanh đã chẳng còn đám đông vây quanh, chỉ có cảnh sát đang trực bên cạnh.

Tôi tựa như có thể nhìn thấy hình dạng cơ thể người trên nhựa đường còn đọng lại.

Tiểu Cổ…

Tôi nén lại cảm xúc của mình, cấp tốc theo đám Tí Còi lên xe.

Tí Còi đang ỉu xìu, không có chút tinh thần.

Tôi rất lo cho tình trạng của cậu ta.

Cậu ta chép chép miệng, bảo mình ổn.

Không khí trong xe rất nặng nề.

Tôi có thể cảm nhận được ba người họ đang cố tình né tránh tình hình hiện tại.

Gặp một đèn đỏ, Gã Béo cho xe vượt luôn.

“Anh Kỳ, khi nãy Duyệt Duyệt gọi điện cho em.” Gã Béo lên tiếng trong bầu không khí yên lặng.

Tôi quay qua nhìn Gã Béo.

“Cô ấy kể cây đang trồng trong văn phòng đột nhiên bị chết. Loại cây dùng để trang trí, hôm nay mới phát hiện ra, trên cây có năm lá, chỉ còn lại một lá.”

Tim tôi đánh thịch một cái.

“Cây ấy đã chết trước mấy ngày, lá vẫn chưa rụng hết. Nhưng hôm nay, một bé con của đồng nghiệp do không có ai trông nên được đưa đến văn phòng, lúc không ai để mắt đến, đã xé hết bốn chiếc lá.” Gã Béo trầm giọng xuống: “Đều trở thành những chiếc lá nát.”

Tôi cảm thấy hơi thở mình ngừng lại, bờ vai tựa như đang bị đá đè, đôi chân cũng như đeo chì.

“Anh đã liên lạc với Ngô Linh chưa?” Trần Hiểu Khâu hỏi.

“Chưa. Vẫn chưa…” Giọng tôi run run.

Trong lòng tôi đang nói, vẫn có thể cứu được họ. Cả Cổ Mạch cũng có thể cứu sống trở lại.

Nhiều người chết như thế, nhiều đối tượng có thể nhập vào như vậy, tôi sẽ có vô số cơ hội để thay đổi quá khứ này.

Không nhìn thấy người chỉ là một ảo giác, năng lực không sử dụng được cũng có nguyên nhân.

Không chừng là do khi nãy đã sử dụng năng lực quá độ trong thời gian ngắn, mới dẫn đến năng lực của tôi không ảnh hưởng được Vương Đằng.

Cứu được mà…

Nhất định sẽ cứu được…

Năng lực của tôi chính là như vậy.

Chỉ cần tìm được người đã chết cùng với họ, chỉ cần tôi có thể vào cảnh mộng, chỉ cần tôi chạm được họ…

“Ngô Linh.”

Tôi nghe thấy tiếng gọi của Trần Hiểu Khâu thì lập tức quay đầu qua.

“Bên chỗ chúng tôi có chuyện rồi. Người chúng ta quen biết đã bị tấn công. Kim Hải Phong đã chết. Cổ Mạch có lẽ cũng đã chết. Vẫn chưa tìm được xác. Nam Cung Diệu đã rời khách sạn, chắc là đi gặp Nam Thiên. Hiện tại chúng tôi đang nghi ngờ Nam Thiên có vấn đề, đang gấp rút chạy qua đó.” Trần Hiểu Khâu trình bày vắn tắt, thông báo tình hình hiện tại.

Câu nói “Cổ Mạch có lẽ cũng đã chết”, làm tôi rùng mình một cái.

Không có xác…

Trong vụ cháy và nổ lớn như thế, không lưu lại xác sao?

Không, không đâu… chắc là có thể tìm ra… xác…

Thực ra tôi có thể thông qua xác chết để hồi sinh Cổ Mạch.

Tiểu Cổ bị xe chuyển nhựa đường đè, bị vùi lấp trong nhựa đường, cho nên mới không có khả năng cứu sống…

Cổ Mạch thì vẫn có thể cứu được!

“Vâng, tôi biết rồi. Được, hẹn gặp lại.” Trần Hiểu Khâu ngắt máy, nhìn sang tôi.

“Cô ấy nói sao?” Tí Còi ở bên cạnh hỏi trước.

“Rất điềm tĩnh, chỉ bảo biết rồi, nhờ chúng ta tìm cách ứng phó trước. Họ sẽ về ngay bây giờ. Phải rồi, Lý Vũ đã bị giải quyết rồi.” Trần Hiểu Khâu đáp.

“Giờ là lúc quan tâm đến con ma da ấy sao?” Tí Còi há mồm trợn mắt, giọng nói vốn thều thào đã cao lên đôi chút.

Tôi bất chợt nhớ lại cuộc gọi đến của Ngô Linh trước đó.

Trong cuộc gọi vừa rồi, giọng điệu của Ngô Linh chắc chắn cũng vẫn cứ bình tĩnh, lạnh lùng.

Tay tôi khi nãy chỉ giật một cái giờ đã thực sự run lên bần bật.

Tâm trạng hoảng sợ đang bủa vây lấy tôi.

“Ở ngay trước mặt đấy.” Vượt đèn đỏ suốt dọc đường, Gã Béo đang cho xe chạy hết tốc độ nói.

Tôi nhìn về phía trước.

Mấy tòa nhà cao hơn hai mươi tầng đã xuất hiện ngay trong tầm mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.