Vô Thanh Thâm Xử

Chương 2




"Tư Dục lại gửi bản thiết kế tới?" Lương Tĩnh Hanh nhìn bản thảo, phong cách thiết kế này chắc chắn 100% là của cô.

"Ừm!" Thư ký gật đầu, đã sớm chuẩn bị tâm lý ông chủ sẽ có kích động "Khác thường", mấy ngày nay, cô đã thấy rất nhiều lần nên cũng không có gì ngạc nhiên.

"Cô ấy có nói khi nào trở về không?" Tính ra, ngày mai mới chỉ là ngày thứ ba trong ước định của họ.

"Cô ấy nói vài ngày nữa." Thư ký làm hết phận sự báo cáo, trầm ngâm sau một hồi lâu, mới chủ động bổ sung: "Chỉ là, sau khi nhận email của Dương tiểu thư, tôi đã nhập tài khoản của cô ấy để liên lạc, mới vừa rồi cô lên mạng, tôi và cô ấy có trò chuyện vài câu."

Lương Tĩnh Hanh hơi nhíu mày, ngược lại rất kinh ngạc khi thư ký lại đột nhiên có hành động này, nhưng anh không nói cái gì, chỉ là trầm mặc nghe cô tiếp tục nói.

"Tôi và Dương tiểu thư có nói về chuyện của anh. . . . . ." Bao gồm chuyện anh bởi vì tìm kiếm cô mà tinh thần khẩn trương, bởi vì không tìm được cô mà đắc tội khách hàng, thậm chí là ăn không ngon, ngủ không yên.

Lương Tĩnh Hanh lông mày nhếch cao hơn. Thư ký này thật là to gan, còn tưởng là cô ấy đang đâm thọc anh đó chứ?

Nhìn ánh mắt không hài lòng của ông chủ, thư ký gặp qua sóng to gió lớn, thái độ vẫn rất trấn định.

"Sau khi Dương tiểu thư nghe xong, trầm mặc rất lâu, cô ấy nói cô ấy cũng không biết chuyện sẽ biến thành như vậy, cô ấy thật ra không muốn, chỉ là cô ấy không có lòng tin với anh." Thư ký chủ động nói tiếp, câu nói sau cùng là cô tự mình kết luận, nhưng đối với suy luận này cô rất có lòng tin.

"Vì vậy, tôi đã nói cho cô ấy biết, anh đã. . . . . . Thanh tâm quả dục rất lâu, nhắc nhở cô ấy, anh chưa từng bởi vì một người phụ nữ nào mà hao tổn tinh thần, cô ấy là người phụ nữ duy nhất khiến cho anh ngay cả làm việc cũng không chuyên tâm." Thư ký công việc của mình đánh cuộc, lên án thái độ làm việc của anh mấy ngày nay.

Cô thiếu điều chưa nói đã dùng tới chữ "Cái xác không hồn" để hình dung anh, bởi vì cô muốn làm cho Dương tiểu thư mềm lòng.

Quả nhiên, tròng mắt đen của Lương Tĩnh Hanh nheo lại, hiển nhiên mất hứng.

"Nhưng thái độ của Dương tiểu thư rõ ràng có mềm đi." Thư ký không dám kéo dài thời gian, vội vàng đem tin tức thật vất vả moi ra được nói hết: "Mặc dù cô ấy kêu tôi đừng nói nhưng đề phòng tôi có việc gấp cần kiếm cô ấy, tôi vẫn phải báo cáo với anh thêm một việc."

"Việc gì?" Thân thể Lương Tĩnh Hanh căng thẳng.

"Cô ấy ở Khẩn Đinh." Thư ký không nghĩ mình sẽ đắc ý, nhưng vẫn nhịn không được đôi môi đỏ mọng kéo lên: "Ngay cả khách sạn nào, số phòng đều rất rõ ràng."

Nghe được đáp án này, Lương Tĩnh Hanh đang nhíu chặt lông mày cuối cùng cũng buông ra.

Nhìn thấy sắc mặt ông chủ chuyển thành hòa hoãn, thư ký quyết định tặng thêm cho anh một đề nghị hay.

"Phụ nữ. . . . . . Đều rất mềm lòng." Thư ký rũ mắt xuống, coi như vào lúc này, cũng không dám quá vượt khuôn phép: "Anh có thể tâm sự với cô ấy nhiều hơn, thậm chí là yếu thế hơn cô ấy, tôi nghĩ cô ấy sẽ hiểu."

Lúc này Lương Tĩnh Hanh mới phát hiện, thư ký tốt của anh đang cố gắng giúp anh giải quyết "Tình hình" vấn đề. Xem ra, thái độ thất thường của anh đến cả thư ký cũng không thể chịu nổi.

"Nhưng bất luận anh có đi hay không, tôi cũng phải nhắc nhở anh, trước mắt bước này rất quan trọng, quyết định tương lai, anh cần phải xác định tình cảm của mình, mới không làm tổn thương lẫn nhau." Thư ký lấy lập trường của một người phụ nữ cho anh một lời khuyên.

Dù sao, cô thật muốn giải quyết sự hỗn loạn mấy ngày nay. Nếu như Lương Tĩnh Hanh không khôi phục lại bình thường, cô làm thư ký cũng sẽ không xong, lau không xong cái rắm. . . . . . Ách! Không phải, cô chỉ cảm thấy lượng công việc mấy ngày qua quá nhiều.

Vì tương lại của mình mà suy nghĩ, cô cần phải thay mặt ông chủ dẹp xong 'nội loạn', cô mới có sống dễ chịu. Nhìn thẳng vào ánh mắt chân thành của thư ký, anh đại khái biết cô muốn ám chỉ điều gì.

"Được, cám ơn." Lương Tĩnh Hanh đối với nàng khẽ gật đầu: "Sau khi chuyện thành công, nhắc nhở tôi tăng lương cho cô."

Đôi môi đỏ mọng của thư ký khẽ nâng lên, gánh nặng trong lòng cũng có thể buông xuống: "Vậy tôi đi ra ngoài trước." Thư ký mĩm cười lui ra ngoài, cô biết nước cờ này cô đã đi đúng.

Văn phòng Lương Tĩnh Hanh khôi phục lại yên tĩnh, nghĩ đến lời thư ký đã nói, lúc này mới anh ý thức được, sau buổi tối cùng cô thân mật, anh cũng chưa nói với cô một câu nào về tâm ý của mình. Khi đó, tâm tình của anh bởi vì vô cùng nghiêm túc, không dám gánh nặng, sợ làm cho cô thất vọng, cho nên những lời yêu thương đều bị anh đè nén trong lòng.

Có phải không bởi vì chuyện này, cô mới đau lòng rời đi? Bởi vì anh không dám gánh vác phần tình cảm này, không dám để cho cô biết, thật ra anh đã giao ra trái tim mình? Hắn ngón tay dài vuốt vuốt giữa hai hàng lông mày, nghiêm túc tự hỏi cái vấn đề này. Nếu như nói, không phải là bởi vì cô lâm trận bỏ chạy, có lẽ cả đời anh cũng không muốn đối mặt với chuyện này.

Nhưng trải qua những ngày bị hành hạ, anh nhận ra, thay vì ở nơi này mỗi ngày đều nhớ đến cô anh lựa chọn đươc mỗi ngày bên cạnh cô. Anh nhìn chằm chằm bản thiết kế Dương tư Dục vẻ xong, nhìn đến nỗi ngay cả trước mắt đều mơ hồ. Chỉ chốc lát sau, anh chậm chạp đứng lên, kiên định đi ra ngoài cửa, trong lòng quyết định. Anh phải đem tư Dục về lại bên cạnh mình, dù phải dùng cả đời để chứng minh, anh cũng sẽ để cho cô biết, để cho cô hiểu, đời này trừ cô, ai anh cũng không cần.

Anh biết nhờ có những lời khuyên chân thành của thư kỳ mà anh mới hiểu được lòng mình, nếu như thật có thể đem Dương Tư Dục trở về, công lao của thư ký là lớn nhất. Anh sẽ thêm tiền thưởng cuối năm cho cô, sẽ cho cô một đại hồng bao, còn có mời cô ấy làm người chứng hôn cho mình. . . . . .

Cái ý niệm này vừa ra, đầu tiên Lương Tĩnh Hanh hơi sững sờ, rồi lại thản nhiên cười.

Kết hôn.

Bản lĩnh Dương tư Dục này thật là lớn. Bị cô một kích như vậy, thậm chí ngay cả suy nghĩ muốn kết hôn cũng xuất hiện. Chuyện này cũng chưa chúng minh được anh đối với cô là thật lòng sao, động tình sao? Gặp gỡ Tư Dục, anh hiểu được cái gì là lùi bước, cái gì gọi là thỏa hiệp, cái gì gọi là nhân nhượng. Chỉ cần có thể đem cô trở lại, anh nguyện ý vì cô thay đổi mình. Nếu như có thể làm cho cô vui vẻ, nếu như có thể làm cho cô không còn thở dài, anh nguyện ý bỏ ra tất cả, bao gồm tự do của anh, bao gồm tim của anh.

Đó là những cảm giác anh chưa từng có. Giao ra trái tim mình, nhưng anh không cảm thấy lo sợ không yên tâm, ngược lại tim tràn đầy thỏa mãn cùng cảm động.

Tư Dục à Tư Dục, trở lại, mau trở lại bên cạnh anh, anh rất nhớ em, thật sự rất nhớ em.

Nam Đài Loan - Khẩn Đinh, dưới cái nóng bức Dương Tư Dục đi trên bờ cát, ánh nắng ấm áp chiếu khắp người cô, nhưng cô lại không cảm thấy vui vẻ, ngược lại bởi vì chỉ có một mình trên bãi biển náo nhiệt, cô càng cảm thấy tĩnh mịch hơn.

Cô mặc quần cụt, chân trần dẫm lên cát, cát trắng mềm mại từ ngón tay lẻn qua, cô nên thư giản thoải mái hưởng thụ cuộc sống nhưng hiện tại cô không có nổi một chút thoải mái nào. Cô không ngừng nghĩ lại những gì thư ký nói với mình -- những chuyện đó chưa bao giờ xảy ra với một Lương Tĩnh Hanh mà cô quen biết. Cái xác không hồn biết đi ở trong công ty? Lại tức giận với những yêu cầu của khách hàng? Nghĩ như thế nào, cô cũng không thể tưởng tượng nổi, một chút ít cũng không giống là chuyện do anh làm ra.

Hắn luôn rất vững vàng, trầm ổn xử lý tất cả chuyện, thong dong giống như trời sập cũng không sợ. . . . . . Một người như vậy, làm sao có thể có những phản ứng thất thường? Vì cô? Thư ký nói, anh thất thường đều là bởi vì cô. Cái cách nói này, thật sự làm cho cô không thể chấp nhận được. Cô lấy đâu ra bản lãnh lớn như vậy để cô ấy nghĩ rằng tất cả thái độ của anh đều là vì cô? Càng nghĩ càng phiền, càng nghĩ càng nóng nảy, nàng vô ý thức đi qua đi lại trên bờ cát, cắn môi liều chết tự hỏi nguyên nhân.

Trái một lần, bên phải một lần, cô đi từ sau giữa trưa đi tới trời chiều, thậm chí ở mặt trời lặn về phía tây, cô vẫn còn đứng trên bờ cát.

Mặt trời xuống núi, người trên bãi cát thưa dần, mấy người làm việc ở bãi biển cũng không còn, tất cả mọi người đều đi an bài hoạt động vui chơi ban đêm, chỉ còn lại một mình cô, bởi vì đi mệt mà ngồi ở trên bờ cát. Trời dần dần tối, cô vẫn không muốn di động thân thể.

Tựa cằm vào gối, cô nhìn xa xa mặt biển, ngày dần tối, đêm tối dần, lấm tấm chấm nhỏ của những ngôi sao cũng bắt đầu xuất hiện ở trên trời. Buổi tối, nhiệt độ xuống thấp càng lạnh lẽo, cô dùng đôi tay vòng chắc hai cánh tay của mình, khát vọng một vòng tay ấm áp ôm lấy mình.

Lúc con người đang cô đơn lại dễ dàng nhớ tới người mình thương yêu.

Anh có khỏe không?

Có còn lo lắng cho cô không?

Suy nghĩ hỗn độn, trong đầu cô như bị sóng biển tràn vào, cô ép mình không suy nghĩ đến nữa nhưng có làm thế nào cũng không được như ý muốn. Dương Tư Dục nhắm mắt lại, không để cho mình suy nghĩ tiếp đến anh, cũng đang lúc này, một bàn tay che mũi miệng của nàng, hoàn toàn cắt đứt hô hấp của cô.

Trời ạ! Nàng gặp phải người xấu!

Đột nhiên bị công kích, cô muốn kêu cứu cũng không còn kịp, lòng bàn tay che miệng cô, làm cho cô không phát ra bất kỳ âm thanh gì. Dương Tư Dục kinh hoảng muốn giãy ra, không hiểu tại sao bờ cát dành riêng cho khách của khách sạn lại có kẻ xấu lẫn vào. Sức lực người đàn ông rất lớn, kéo cô từ bờ biển đến một góc khuất của khách sạn nơi đèn không chiếu tới.

Dương Tư Dục trong lòng hốt hoảng, cô không nghĩ ở đây lại gặp chuyện đáng sợ này. Nhưng mấy phút đi qua, Dương Tư Dục mơ hồ phát hiện chuyện có chút kỳ quái, tay người đàn ông mặc dù che miệng của nàng, một cái tay khác lại vững vàng nắm ở hông cô, khi kéo cô vào góc cũng không làm cô đau.

Cô vừa phát hiện chuyện có quỷ dị, giác quan cũng bắt đầu bén nhạy, cô rất nhanh phát hiện mùi nước hoa quen thuộc quanh quẩn chóp mũi, đó là -- Dương Tư Dục mở lớn hai mắt, bị suy đoán của chính mình hù dọa, nhất thời quên giãy giụa. Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, hai người bọn họ đã đến góc tối, người đàn ông mới buông tay, sau nhanh chóng cất bước lên trước, bắp đùi kéo dài qua thân thể của cô, đứng trước mặt cô.

Nhìn ánh mắt quen thuộc đang nhìn chằm chằm mình, đôi mắt Dương Tư Dục mở thật lớn như không tin đều mình đang thấy. Một câu không kịp nói, liền bị một giọng nói tức giận cắt đứt.

"Anh cho em hai lựa chọn, một là để cho dạy dỗ thật tốt cái mông nhỏ của em, hai là để cho anh hôn em, hôn đến bất tỉnh mới thôi." Lương Tĩnh Hanh dùng giọng có thể làm điếc lổ tai một người, trực tiếp độc hại lỗ tai của cô.

Dương tư Dục che tai, làm giảm thấp tổn thương màng nhĩ, chỉ dùng một đôi mắt to nhìn hắn chằm chằm.

"Mau quyết định, em chọn cái nào?" Lương Tĩnh Hanh bưng lấy mặt cô, gỡ hai tay cô đang che lỗ tai mình không cho cô tiếp tục giả vờ.

"Cái nào tôi cũng không muốn!" Cả người Dương Tư Dục bị đặt lên cát, cát trắng mịn màng len lỏi vào quần áo cô, tay cô cũng bị đè trên cát, nhìn hai người như một đôi tình nhân đang thân mật hôn nhau.

Trong mắt Lương Tĩnh Hanh tràn đầy kích động, tham lam nhìn cô chăm chú. Từ sau đêm hôm đó, anh cũng chưa gặp qua cô, nhìn gương mặt cô như nhỏ hơn, dường như là gầy hơn làm cho anh đau lòng không dứt.

"Em đã không lựa chọn, vậy thì do anh quyết định." Lương Tĩnh Hanh đè thấp âm điệu, nghiêng thấp thân thể, dứt lời trong nháy mắt, trực tiếp hôn lên môi cô, làm giảm nỗi nhớ nhung cô. Tư vị này, thật là quá ngọt đẹp! Lương Tĩnh Hanh mút lấy đôi môi của cô, mang theo ý trừng phạt, vừa vội vàng vừa mãnh liệt, bá đạo cắn nuốt mùi thơm trong miệng cô.

Bàn tay anh nâng nâng gáy cô lên, để cho nụ hôn của xâm nhập sâu hơn, để cho cô không có đường lui, chỉ có thể đáp lại nhớ nhung của anh. Dương Tư Dục bị nụ hôn này, đoạt đi tất cả hô hấp, khi cô nghĩ mình sắp té xĩu vì không thở được thì anh rốt cuộc buông cô ra. Hai người thở gấp gáp không phân cao thấp, ngực của hắn dán chặt vào cô, cảm thụ lẫn nhau kích động mà cuồng loạn.

"Dù là hôn em hôn đến bất tỉnh, nhưng cũng không giảm bớt ý muốn dạy dỗ thật tốt cái mông nhỏ của em." Trong giọng nói của Lương Tĩnh Hanh vẫn nồng đậm sự bất mãn. Người phụ nữ này, hại anh tìm cô thật cực khổ, nên cũng muốn cảm nhận được nỗi khổ giống anh. Cho tới bây giờ, tâm tình của anh chưa bao giờ kích động như vậy, cô lại để cho anh biết thế nào là nhớ nhung khổ sở.

Nhưng khi ôm cô vào trong ngực, anh lại cảm thấy hạnh phúc đến có thể lập tức chết đi cũng mãn nguyện. Loại này vừa tức, vừa giận, lại hạnh phúc, lại muốn mỉm cười cảm giác rất phức tạp, cả đời anh cũng sẽ không quên.

"Sao anh lại chạy tới đây?" Dương Tư Dục vốn muốn hỏi anh là làm sao biết ở khách sạn nào, rồi lại tạm thời nhớ tới, cô từng đem này tin tức cho thư ký. Nghĩ đến, có người cố ý moi tin tức từ cô rồi lại nói với anh.

"Đương nhiên là tìm em!" Tức giận qua đi, đáy mắt Lương Tĩnh Hanh lúc này tràn đầy niềm vui.

Dương Tư Dục giương mắt nhìn anh, trong mắt không thể nào xác định.

Anh tới.

Hơn nữa, còn có vẻ mặt quan tâm, hình như đang chứng mình những lời của thư ký. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.