Vô Tận Kiếm Vực

Chương 17: Chỉ có Đại Cẩu mới có thể dắt Bạch Cẩu đi dạo!




Sau đó Hòa Sơ lại mở màn hình giám sát, cuộn phim trải qua xử lý đặc biệt, nhìn qua có thể thấy rõ ràng hơn đoạn clip phát trên TV kia nhiều.

Ngay cả mặt cũng thấy vô cùng rõ ràng.

Động tác cô đè lên người đối phương vô cùng rõ ràng, lúc ấy cô cũng không nghĩ nhiều.

Lúc này nhìn hình ảnh kia, lại cảm thấy đặc biệt mập mờ khó chịu.

Đến mức này, thay vì chờ chút nữa đối phương sẽ ép hỏi mình, còn không bằng chủ động thừa nhận, dù sao sự thật đều sờ sờ ra đó rồi, Lưu Diệp cũng liền một năm một mười nói rõ: “Chính những người đó buộc tôi đi sang... Tôi rất sợ, chẳng qua tôi không thật sự làm gì anh ta, những chỗ máy quay không chiếu đến, tôi đều tránh đi ... Nhìn qua thì giống như tôi đã hôn anh ta, thật ra thì chỉ nhẹ nhàng cọ xuống mà thôi... Còn có... Quần cũng không cởi hết... Chuyện thật sự xảy ra thực ra không giống với những gì thấy trong clip...”

Tại sao bản thân lại phải vào đồn cảnh sát, bị mấy tên ác ôn kia đẩy lên người Khương Nhiên thế nào, sau đó bị buộc làm ra những chuyện này.

Nói ra quá trình giống như □ lần thứ hai, mặc dù cô là người bị hại, nhưng bảo cô nói hết những chuyện như này như kia với một người đàn ông xa lạ, dùng ngôn ngữ cặn kẽ miêu tả một lần, quả thật có thể muốn mạng của cô luôn.

Cố tình những chỗ cô không nhớ rõ đều phải lặp lại một lần.

Hơn nữa không biết có phải cô suy nghĩ quá nhiều không, cô luôn cảm thấy lúc những người thẩm vấn nghe cô tự thuật, bọn họ đều mang một nét mặt hưng phấn, giống như đang nghe bát quái... Dù sao vẻ mặt cũng không hề nghiêm túc...

Nơi mang chút cơm thừa về cũng coi là phạm tội, bây giờ lại bất ngờ khoan dung, giữa lúc đó còn có người rót nước cho cô, còn hỏi cô có đói bụng không.

Trong lòng cô liền cảm thấy kỳ quái, mơ hồ thấy chuyện này rất kỳ hoặc .

Cô cũng rất tò mò, giá trị vũ lực của Khương Nhiên rất cao, sao lại phải đi vào loại địa phương đó còn bị chính mình XXOO...

Cô cũng liền lên tiếng hỏi.

Lần này cô có thể khẳng định chuyện này có vấn đề, bởi vì lúc đám người Hòa Sơ nói cho cô biết nguyên nhân, nét mặt kia hoàn toàn chính là dáng vẻ hả hê.

“Bởi vì khoảng thời gian trước cục xuất nhập khẩu tuyên bố không có phép nhập khẩu Butler, bởi vì vật kia có thành phần gây ảo giác rất mạnh, lúc nở hoa còn lợi hại hơn nữa, kết quả không biết Khương Nhiên nghĩ thế nào, pháp lệnh vừa ra đã giải quyết mười gốc cây riêng... Chờ khi nở hoa, hiệu quả đó giống như hút thuốc phiện vậy...”

Cho nên mới như hút ma túy chạy loạn khắp nơi, sau đó bị người ta cho rằng hít thuốc phiện bắt vào phòng tạm giam...

Sau đó lại xui xẻo hồ đồ bị chính mình thế này thế kia...

Lưu Diệp nghe xong im lặng không nói gì, trước đó cô còn đoán bậy một vài nguyên nhân, gì mà hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, bị người trong gia tộc hãm hại, bây giờ nhìn lại... Tên Khương Nhiên này nhất định là ăn no rửng mỡ...

Có điều trong lòng cô vẫn có chút lo sợ bất an.

Mặc dù lúc đưa cô đến phòng tạm giam, Hòa Sơ nói với cô rất nhẹ nhàng, người bị uy hiếp làm tòng phạm như cô, chỉ cần người bị hại không truy cứu, bình thường đều là án treo, còn nói cho dù có bị truy cứu cũng không nghiêm trọng... Nhiều lắm một hai năm là được ra...

Nhưng cô luôn cảm thấy không đúng, người của viện kiểm sát không phải nên đứng ở vị trí người bị hại mà xử phạt phạm nhân hay sao? Sao bây giờ lại giống như đang đứng về phía cô vậy?!

Quả nhiên vài ngày sau cô cũng biết vấn đề ở chỗ nào rồi.

Mặc dù cũng là phòng tạm giam, nhưng hiển nhiên phòng tạm giam của viện kiểm sát cao cấp hơn đồn cảnh sát không chỉ một cấp bậc, mỗi người đều có một phòng đơn và WC riêng thì thôi đi, trong phòng còn có một chiếc TV nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể biết được tin tức bên ngoài.

Ngày đó lúc Lưu Diệp mở ti vi, liền thấy một đống tin tức như vậy.

Tuy người trong TV được dùng hiệu ứng làm mờ mặt, nhưng cô liếc mắt một cái là nhận ra đó là mình.

Người bị che mặt trong TV khẩn trương thuật lại : “Những người đó ép tôi đi lên... Bắt tôi lấy tay sờ anh ta... Sau đó... Để cho tôi cầm ... của anh ta”

Thẩm phán viên truy vấn ngọn nguồn : “Xin dùng từ cụ thể.”

“... Thứ của đàn ông...”

“Đàn ông có nhiều thứ, cụ thể là cái gì? Nói rõ một chút...”

“Là thứ... Thứ của đàn ông...”

Hòa Sơ bên cạnh điều chỉnh nét mặt, khóe miệng lại ẩn chứa nụ cười nhắc nhở: “Là XXX à?”

“Phải…”

Lưu Diệp xem TV hít một hơi lạnh, miệng kinh hãi đến quên khép lại.

Những nội dung truyền ra này hiển nhiên là có lựa chọn, sau đó cô còn thuật lại bản thân thực sự không động đến anh ta lại không được truyền ra.

Ngược lại lời xin lỗi của cô cũng được truyền ra ngoài.

Gì mà tôi thật sự vô cùng hối hận, tôi cũng không muốn tổn thương hắn... Nếu như có thể gặp được hắn... Vân vân...

Nếu như chỉ xem nội dung tin tức, rất dễ làm cho người ta hiểu lầm đêm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì...

Cái chuyện cắt câu lấy nghĩa này cũng quá đáng hận!

Dù cô có ngu ngốc hơn nữa cũng nhận ra đây là tình huống gì rồi.

Bọn Mậu Thần đều từng nói, tên Khương Nhiên này đã đắc tội bao nhiêu người, bình thường vô pháp vô thiên, đoán chừng loại địa phương như viên kiểm sát, Khương Nhiên cũng không để vào mắt.

Cho nên... Người đàn ông hiếu chiến bậc nhất bị loại pháo hôi như cô XXOO... Hiên nhiên là Khương Nhiên đã mất sạch thể diện...

Vừa nghĩ thông đạo lý này, Lưu Diệp liền trợn tròn mắt.

Cho nên mấy người của viện kiểm sát kia mới khách khách sáo sáo với cô...

Cho nên Khương Nhiên từ đầu đến cuối vẫn không chịu đáp lại, phòng quan hệ xã hội cũng liều chết không thừa nhận...

Bởi vì loại chuyện này căn bản không thể thừa nhận!

Nhưng cô cái gì cũng thừa nhận cái gì cũng nói hết ra rồi...

Nghĩ tới thi thể lung tung lộn xộn bị cá ăn của đám lưu manh kia, da đầu Lưu Diệp căng hết cả lên.

Này! Không phải cô sẽ là người tiếp theo phải làm mồi cho cá chứ?

Cô sợ đến mức buổi tối cũng không dám ngủ, mất ngủ thì cũng thôi, khẩu vị còn trở nên không tốt, hằng ngày nhìn thấy thức ăn không có một chút khẩu vị nào.

Trong đầu cứ hiện lên đủ loại chuyện kinh khủng, bị người giẫm lên cổ nói mày đi chết đi...

Cứ như vậy sợ hết hồn hết vía đợi mấy ngày, rốt cuộc hôm đó cũng chờ được đến ngày xét xử.

Lúc Hòa Sơ nhắc tới cô, cả người cô trông như con quỷ, hai mắt thâm quầng đen sì, đầu thì mấy ngày không chải, mặt càng không thèm rửa, bộ dáng kia cho dù ai thấy đều cảm thấy cô như đứa ăn mày vậy.

bồc.ô.nga,nh~di.ễn.đ.à.nl.ê.qu.ý.đ.ôn

Cô cũng không biết mình sẽ bị xử lý như thế nào, Hòa Sơ cũng không nói gì với cô, dọc đường cô cứ cúi gằm mặt mà đi, nhưng đợi sau khi tới nơi, cô mới phát hiện nơi này không phải phòng xét xử, ngược lại giống như phòng hội nghị.

Chỉ là bên trong địch ta rõ ràng, một bên là cô và đám người Hòa Sơ, một bên... Là Khương Nhiên...

Lúc này cách một cái bàn dài ngồi mặt đối mặt, rốt cuộc Lưu Diệp cũng gặp được người thật, trước đây nhìn trong ảnh đã cảm thấy kinh diễm, lúc này thấy người thật, cô mới phát hiện người thật còn tuấn tú hơn trong ảnh gấp chục lần, khuôn mặt kia quả thật vô cùng hoàn mỹ.

Vậy mới nói, những chuyện như ưu hóa gien, khẳng định Khương Nhiên cũng cảm thấy không cần thiết...

Dù sao cho dù ai lớn lên với một khuôn mặt như vậy cũng cảm thấy không cần phải cải thiện chỗ nào nữa.

Nhưng mặc kệ đối phương như thế nào, trong lòng Lưu Diệp đã hiểu, đây là một người có thể lấy người sống làm mồi cho cá.

Cô khẩn trương ngồi xuống, không dám phát ra một âm thanh nhỏ nào.

Song rất nhanh cảnh tượng lại trở nên ồn ào, đầu tiên luật sư của Khương Nhiên lý luận gì đó với Hòa Sơ.

Sau đó hai bên bắt đầu loạn đấu, đàn ông cãi vả cũng chẳng khác nào bác gái đi chợ cả.

Âm thanh vo vo ve ve, cũng đủ làm cho người ta không chịu được.

Người đại diện của Khương Nhiên cho rằng chuyện này hoàn toàn là vu oan.

Hòa Sơ lại kiên trì cho rằng mình đang đại diện cho công lý, nên lấy lại công bằng cho Khương Nhiên, còn phải làm án lệ tiêu biểu, viết vào sách luật, ghi chép lại vĩnh viễn!

Sau đó người bên Khương Nhiên tức giận không kiềm được quát ầm lên, cái gì mà để cho người đứng đầu Mậu Ngạn Ba của các người lăn ra đây, có bản lĩnh thì một mình đấu, đừng con mẹ nó như rùa rụt cổ...

Không biết còn tưởng rằng bên Khương Nhiên muốn tội phạm phải được nghiêm trị.

Hai bên tranh luận mặt đỏ tía tai cũng không có kết quả.

Lưu Diệp ngồi ở đó chẳng dám thở mạnh, đầu lại càng không dám ngẩng lên.

Mà phần tử hiếu chiến - thủ lĩnh đại lưu manh trong miệng mọi người, lúc này an vị ở trước mặt cô.

Mặc dù cô không ngẩng đầu, nhưng vẫn thấy được ngón tay đặt ở trên mặt bàn, không nghĩ ngay cả ngón tay của người này cũng xinh đẹp như vậy...

Nhưng lúc này chủ nhân của ngón tay đang không nhịn được gõ mặt bàn, cái bàn gỗ bị hắn gõ phát ra âm thanh cộc cộc cộc cộc có quy luật...

Lưu Diệp sợ hãi rụt người về phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.