Vô Tận Đan Điền

Chương 17: Ba năm sau




- Phó huynh quá khen.

Lúc này thời điểm, Cổ Thương Phong thấy Phó Tiên Minh đã chú ý tới Mộ Hàn, lại ha ha cười cười.

Nghe nói như thế, Mộ Hàn đột nhiên tỉnh táo lại, vẻ xúc động trong lòng này cũng lập tức đè ép xuống dưới. Hắn hiểu được, nếu như Cổ Thương Phong thật muốn đối với mình bất lợi, năm đó trên Diêu Quang đỉnh hắn sẽ không xuất thủ tương trợ rồi, càng sẽ không đem mình đưa đến Côn Luân Tiên Phủ này.

Về phần Phó Tiên Minh, cũng không có biểu hiện ra dị thường gì, có thể thấy được hắn cho dù nhìn thấu chi tiết của mình, tạm thời cũng sẽ không biết miệt mài theo đuổi việc này.

Như vậy, Mộ Hàn liền có cơ hội thăm dò Cổ Thương Phong thoáng một phát, nhìn xem thân phận chân thật của mình có bạo lộ hay không.

Chỉ cần có thể từ chỗ sơn chủ đạt được kết quả, Phó Tiên Minh kia phải chăng biết được thân phận của mình, liền vừa xem hiểu ngay, dù sao hai người tu vi tương đương.

- Thương Phong lão đệ, từ xưa đến nay, Côn Luân Tiên Phủ còn chưa bao giờ có tiền lệ như vậy.

Cổ Thương Phong tiếng cười vừa dứt, khỏa đầu lâu hư ảnh trên không trung kia liền truyền đến thanh âm của Phó Tiên Minh.

- Bất quá, ta có thể cho ngươi một cái hứa hẹn, chỉ cần tiểu gia hỏa La Thành này đạt tới điều kiện, ở trước khi 50 tuổi đột phá đến Thần Hải tam trọng thiên, ta sẽ vì hắn tổ chức Côn Luân tiên hội tiến hành khảo hạch.

Ý tứ của Phó Tiên Minh đã cực kỳ minh xác, đối tượng cái hứa hẹn này chỉ là một người Mộ Hàn, đệ tử năm đại phân tông khác đều không ở bên trong.

- La Thành!

Mạc Thanh Trần cắn răng nhổ ra hai chữ này, liếc qua Mộ Hàn, trong lồng ngực bất mãn cuối cùng nhất lại hóa thành một tiếng thở dài, tuy Phủ chủ không có hoàn toàn đồng ý yêu cầu của Cổ Thương Phong, nhưng vẫn là áp dụng một phương pháp xử lý trung hoà, chuyên môn vì đệ tử Chân Vũ Thánh Sơn La Thành phá lệ một lần.

Truy cứu nguyên nhân, còn là vì tu vi của Cổ Thương Phong quá mạnh mẽ, nếu như hắn chỉ là tam trọng Hư Kiếp, Cổ Thương Phong sợ là rất khó thực hiện được. Thế nhưng mà, ai có thể nghĩ đến hắn đã đột phá đến ngũ trọng Hư Kiếp, cùng Phủ chủ Phó Tiên Minh tu vi ngang nhau, cho dù Phủ chủ ra tay, cũng không có khả năng áp chế được hắn.

Áp chế không nổi, cũng chỉ có thể tuyển thỏa hiệp.

So sánh với Mạc Thanh Trần không thể làm gì, Cừu Huyền Sách lại phẫn nộ tới cực điểm, một khuôn mặt trướng đến đỏ bừng, giống như có thể tràn ra huyết, hai con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Mộ Hàn, trong đôi mắt bắt đầu khởi động lấy sát cơ đầm đặc, giống như hận không thể một chưởng đem người này đập thành bánh thịt.

- Tốt, Phó huynh, vậy thì một lời đã định!

Cổ Thương Phong cười mỉm gật đầu, cũng không có tiếp tục kiên trì yêu cầu lúc ban đầu của mình, tựa hồ biết rõ cái này đã là điểm mấu chốt cuối cùng của Phó Tiên Minh.

Đồ Giang chúng đệ tử năm đại phân tông, ở ngắn ngủi sững sờ qua đi rốt cục đã tỉnh hồn lại, giờ phút này đúng là khó có thể ức chế vui mừng phát ra kêu lên rung trời động địa, trong ánh mắt nhìn về phía Cổ Thương Phong tràn đầy sùng kính chi sắc. Mặc dù là bốn người Tang Bá, Cố Tử Hư, Bàng Chiêu cùng Bộ Minh Không, cũng không ngoại lệ.

Bọn hắn không nghĩ tới, Phó Tiên Minh lại thật sự đã đáp ứng Cổ Thương Phong đưa ra yêu cầu, cho dù lời hứa của hắn có chút rút lại, chỉ là hạn định ở một người Mộ Hàn, nhưng cái này đã là thỏa hiệp nhượng bộ lần thứ nhất của Côn Luân Tiên Phủ, cái này đối với năm đại phân tông mà nói, tuyệt đối là thắng lợi cự đại.

Sau này xem Mộ Hàn có thể đạt tới điều kiện tổ chức Côn Luân tiên hội hay không rồi.

50 tuổi đạt tới Thần Hải tam trọng thiên, cái này đối với Đồ Giang cùng Yến Thu Mi chúng Dương Hồ cảnh đệ tử năm đại phân tông mà nói, hoàn toàn là không thể nào, bởi vì tuổi thọ của bọn hắn hiện tại đã tuyệt đại bộ phận đều vượt qua 50, nhưng mà đối với Mộ Hàn mà nói, lại có đại hi vọng. Theo mọi người biết, hiện tại Mộ Hàn mới chừng ba mươi tuổi, mà hắn hôm nay tu vi đã là Dương Hồ tứ trọng thiên, hoàn toàn có khả năng ở hai mươi năm còn lại tu vi tăng lên tới Thần Hải tam trọng thiên.

Ở Côn Luân Tiên Phủ địa vị Thánh Tử cực cao, nếu kế tiếp ở bên trong Côn Luân tiên hội, Mộ Hàn thông qua khảo hạch, liền có thể trở thành đệ nhất vị Thánh Tử xuất thân năm đại phân tông.

Cái này đối với năm đại phân tông mà nói, tác dụng không thể nghi ngờ là cực lớn, nhất là sau này đệ tử Dương Hồ cảnh năm đại phân tông tiến vào Côn Luân Tiên Phủ không cần thông qua tiên thử, số lượng sẽ gia tăng thật lớn, đến lúc đó, Mộ Hàn hoàn toàn có thể ở Côn Luân Tiên Phủ kiến tạo ra một cổ thế lực cường đại.

Bất quá, mọi người cũng minh bạch, sau này đệ tử bản thổ Côn Luân Tiên Phủ sẽ càng thêm căm thù, cô lập bọn hắn những khách đến từ bên ngoài này. Nhưng cái này là hoàn toàn đáng giá, không trải qua mưa gió, sao gặp cầu vồng!

Mà ở thời điểm phần đông đệ tử năm đại phân tông nỗi lòng xúc động không hiểu, các nơi trong Côn Luân Tiên Phủ lại tràn ngập tiếng kinh hô, tiếng chửi rủa, tiếng nghi vấn vang thành một mảnh.

- Đáng hận!

La Phù Sơn, trong sơn cốc phong cảnh như vẽ, La Phù Thánh Tử ánh mắt âm trầm, trong miệng hung dữ tóe ra hai cái âm phù này, khuôn mặt tuấn mỹ kia đã trở nên dữ tợn vô cùng, trước kia thường ở trước mặt mọi người hiển lộ ra khí chất tao nhã đúng là không còn sót lại chút gì. Biết được tin tức bọn người Mộ Hàn tiến vào Côn Luân Tiên Phủ, lúc La Phù Thánh Tử phân phó Giải Tường đi Ngân Bình Sơn “tặng lễ” cũng không có nghĩ quá nhiều, chỉ là đơn thuần muốn ra ngụm ác khí, sau đó lại ở mấy ngày sau trong Côn Luân Tiên Thử triệt để giải quyết Mộ Hàn.

Đối với khả năng "tặng lễ" tạo thành hậu quả, La Phù Thánh Tử cũng có đoán xử, nhưng hắn cũng không thèm để ý, gia gia của hắn là một gã Thái Thượng trưởng lão của Côn Luân Tiên Phủ, đã vượt qua tứ trọng Hư Kiếp, thực lực ở trong Côn Luân Tiên Phủ gần với Phủ chủ Phó Tiên Minh ngũ trọng Hư Kiếp.

Có bối cảnh cùng hậu trường mạnh như thế, cho dù làm việc có chút khác người cũng không sao.

Thế nhưng mà để cho La Phù Thánh Tử không nghĩ tới chính là, thực lực Mộ Hàn xa xa vượt ra khỏi ý nghĩ của hắn, nếu như chỉ là bắt sáu người Hướng Hưng thì cũng thôi, lại ngay cả Thần Hải nhất trọng thiên Giải Tường cũng rơi vào trong tay của hắn, để cho kế hoạch xuất hiện biến cố khá lớn, mà chuyện kế tiếp càng là hoàn toàn vượt ra khỏi hắn dự đoán.

Ai cũng có thể đoán được Giải Tường là do hắn sai sử, nhưng Cổ Thương Phong lại đem đầu mâu chỉ hướng Chấp Pháp đường Đại trưởng lão, cuối cùng càng đem Côn Luân Tiên Phủ Phủ chủ kéo đi ra, càng là dùng tu vi ngũ trọng Hư Kiếp làm cho Phủ chủ không thể không đáp ứng điều kiện của hắn, thậm chí còn cho hứa hẹn vì Mộ Hàn tổ chức Côn Luân tiên hội.

Hắn gọi Giải Tường đi “tặng lễ”, lại đưa cho Cổ Thương Phong một cái cớ bão nổi hoàn mỹ, hắn chẳng những làm quần áo cưới cho người khác, còn ăn trộm gà bất thành mất nắm gạo.

Nghĩ đến đây, La Phù Thánh Tử liền phiền muộn đến muốn thổ huyết, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi hung dữ kêu lên:

- La Thành, La Thành, muốn trở thành Côn Luân Tiên Phủ Thánh Tử? Chỉ sợ ngươi sống không đến 50 tuổi. . .

- Có ý tứ, có ý tứ.

Tu Di sơn, Tu Di Thánh Tử híp mắt nhẹ nhàng cười cười, trong đôi mắt trong trẻo xẹt qua một tia mỉa mai.

- Tên La Phù kia lần này thật sự là đủ mất mặt, hơn nữa, sự tình hôm nay hoàn toàn là do hắn mà lên, tuy hắn có Thái Thượng trưởng lão làm chỗ dựa, sợ là cũng tránh không được gặp một chút trừng phạt.

Ở bên trong Huyền Đô sơn, Sở Mộng Lam lông mày kẻ đen cau lại, trong đôi mắt đẹp dịu dàng lóe ra hồ nghi chi sắc, nhưng chỉ sau một lúc lâu trên mặt nàng liền toát ra vui vẻ chi sắc, nỉ non nói:

- Thì ra là thế, thì ra là thế... La Thành, không nghĩ tới ngươi lại có hùng tâm tráng chí như thế, trách không được đối với ta mời chào không có hứng thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.