Vô Tận Đan Điền

Chương 14: Nguy cơ của Hàn gia




Bọn người Mạc Thanh Trần, Cừu Huyền Sách cùng Cổ Thương Phong, Tang Bá, Bàng Chiêu trầm mặc, đệ tử năm đại phân tông nói thầm cũng lập tức biến mất, trong Ngân Bình Sơn một mảnh yên tĩnh, nhưng mọi người tầm đó đã có loại hào khí cổ quái lượn lờ, giống như xao động bất an, lại như chờ mong lấy cái gì.

Giống như trong một cái chớp mắt, lại như đã qua thời gian dài dòng buồn chán, một tiếng than nhẹ sâu kín xoay mình phá vỡ Ngân Bình Sơn yên lặng, ở trong thiên địa vang lên .

Mà ở nháy mắt thanh âm này vang lên, mọi người phát hiện, không trung đột nhiên trở nên ảm đạm không ánh sáng, tựa hồ Thương Khung sụp xuống, hư không nứt vỡ, cả tòa Ngân Bình Sơn cũng bị vết nứt không gian như lỗ đen này thôn phệ đi vào, một cổ khí tức cực độ áp lực nhét đầy thiên địa.

Trong lúc nhất thời, tâm thần mọi người vì sợ mà tâm rung động, ngay cả linh hồn cũng như muốn trầm luân ở trong bóng tối.

Cái dị tượng này xuất hiện, đừng nói là năm đại phân tông Dương Hồ cảnh đệ tử, ngay cả Mạc Thanh Trần, Cừu Huyền Sách cùng Tang Bá, Bàng Chiêu chúng Thần Hải Cảnh cường giả, đáy lòng cũng không tự chủ được sinh ra một tia lo sợ không yên, giống như hiến thân trong vũng bùn thoát thân không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân hình mình không ngừng trầm xuống.

- Đây là cái thủ đoạn gì? Thật sự là quỷ dị!

Nhìn xem không trung Hắc Ám càng ngày càng tới gần, tâm thần Mộ Hàn cũng không nhịn được rung động, lập tức vội vàng vận chuyển Thái Hư Động Thần Quyết, Tử Hư Thần Cung kịch liệt rung động lắc lư, tử mang sáng lạn ở trong không gian Tâm Cung hăng hái lưu chuyển, cái chấn động kịch liệt nỗi lòng kia lúc này mới dần dần vững vàng.

- Nguyên lai là Phó huynh! Từ năm đó đến nay, chúng ta sợ là có hai trăm năm không gặp a?

Đúng lúc này, một tiếng cười cứng cáp bỗng nhiên ở trong Ngân Bình Sơn quanh quẩn ra. Thanh âm này tựa như thần chung mộ cổ, tuyên truyền giác ngộ, chỉ một thoáng, nỗi lòng kinh hoàng bất định kia của mọi người lập tức vững vàng xuống, vẻ lo lắng trong long biến mất, Hắc Ám bao phủ Ngân Bình Sơn cũng lập tức tiêu tán vô hình.

- Đó là thanh âm của sơn chủ.

Trong nội tâm Mộ Hàn khẽ nhúc nhích, thực lực Sơn chủ quả nhiên cực kì mạnh mẽ, lại không biết Phó huynh trong miệng hắn, sẽ là người nào, chắc hẳn cũng là Côn Luân Tiên Phủ Hư Kiếp cảnh siêu cấp cường giả...

Nghĩ tới đây, Mộ Hàn phút chốc cả kinh.

- Chẳng lẽ là Côn Luân Tiên Phủ Phủ chủ Phó Tiên Minh?

Nhất định là hắn!

Vừa rồi hắn đúng là cùng sơn chủ tiến hành một lần giao phong tính dò xét!

Bất tri bất giác, tròng mắt Mộ Hàn có chút mở to chút ít, hắn từng nghe Cổ Thương Phong thuận miệng đề cập tới cái tên này, lại không nghĩ rằng mình ở ngày đầu tiên tiến vào Côn Luân Tiên Phủ, có thể nhìn thấy vị tu sĩ quyền thế lớn nhất của Côn Luân Tiên Phủ, thậm chí là Bảo Tiên Thiên Vực.

- Thương Phong lão đệ từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?

Cái âm thanh trong trẻo kia lập tức vang lên, nhưng lại dị thường cảm khái.

- Hai trăm năm trước ngươi vừa mới đột phá đến Hư Kiếp cảnh, không nghĩ tới bây giờ không ngờ đã vượt qua ngũ trọng Hư Kiếp, thật sự là đáng mừng!

Ba chữ "thật đáng mừng" trong miệng hắn kia, toát ra lại không phải chúc mừng, mà là kiêng kị.

- Ngũ trọng Hư Kiếp?

Cái thanh âm kia còn chưa rơi xuống, trong Ngân Bình Sơn liền vang lên trận trận hít một ngụm khí lạnh.

Các đệ tử năm đại phân tông chỉ biết thực lực Cổ Thương Phong cường đại, vô cùng có khả năng đã đột phá đến Hư Kiếp cảnh, lại không nghĩ rằng hắn chẳng những đã sớm bước chân vào Hư Kiếp cảnh, càng là đạt đến ngũ trọng Hư Kiếp cảnh. Tu vi khủng bố như thế, chỉ sợ ở toàn bộ Bảo Tiên Thiên Vực cũng không có người có thể chiến thắng hắn.

Cùng bọn hắn so sánh, hai người Cừu Huyền Sách cùng Mạc Thanh Trần càng là tâm thần rung động.

Cho tới nay kể cả bọn hắn ở bên trong Côn Luân Tiên Phủ trưởng lão, đều cho rằng Cổ Thương Phong mới qua tam trọng Hư Kiếp, lại không nghĩ tu vi hắn cao, đã đạt đến tình trạng ngũ trọng Hư Kiếp, hoàn toàn có thể cùng Côn Luân Tiên Phủ Phủ chủ cùng với một vị Thái Thượng trưởng lão so sánh.

Hai trăm năm thời gian, liền từ nhất trọng Hư Kiếp bước vào ngũ trọng Hư Kiếp, nếu một lần nữa cho Cổ Thương Phong hai trăm năm, nói không chừng có thể bước vào Võ Tiên chi cảnh chí cao Vô Thượng. Cổ Thương Phong có được tu vi kinh thế hãi tục như thế, trách không được hắn dám mượn cơ hội nói ra năm đại phân tông từ Côn Luân Tiên Phủ thoát ly ra.

Thật sự là hắn có tư cách kia, nếu hắn quyết tâm muốn thoát ly Côn Luân Tiên Phủ, nói không chừng...

Nghĩ lại, sắc mặt hai người trở nên càng thêm khó coi, Cừu Huyền Sách là càng như vậy, mấy trăm năm trước, Cổ Thương Phong còn so ra kém hắn, nhưng mấy trăm năm sau, hắn còn dừng lại ở Thần Hải thất trọng thiên đỉnh phong cảnh giới, mà Cổ Thương Phong đã là ngũ trọng Hư Kiếp siêu cấp cường giả, cảnh giới như vậy, hắn thúc ngựa cũng khó có thể vượt qua. Quan trọng nhất là, dùng thực lực bây giờ của Cổ Thương Phong, nếu muốn giết hắn, có thể nói là dễ như trở bàn tay.

- Cũng vậy thôi.

Cổ Thương Phong khẽ cười nói.

- Không nghĩ tới hai trăm năm không thấy, Phó huynh cũng đã vượt qua ngũ trọng Hư Kiếp. Ngày sau nếu có rảnh, ta và ngươi hai người không ngại hảo hảo luận bàn một hồi, bất quá hôm nay mấy vị đệ tử Chân Vũ Thánh Sơn ta người vô tội gặp trọng thương, còn cần Phó huynh đến chủ trì công đạo thoáng một phát.

- Cổ huynh vẫn là tính tình như vậy....

Tiếng cười như có chút bất đắc dĩ vang lên, một đầu lâu vô cùng to lớn đột nhiên hiện ra ở trên không Ngân Bình Sơn, tối thiểu chiếm cứ phương viên hơn mười dặm không gian, mơ hồ có thể phân biệt ra được đó là một nam tử. Khuôn mặt của hắn có chút mơ hồ, nhưng hai con mắt lại dị thường tối tăm thâm thúy, dường như hai cái hắc động thật lớn.

Ở chung quanh khỏa đầu lâu hư ảnh, hư không khi thì sụp đổ, khi thì bế khép, đúng là không ngừng tiêu tan, mà ở nháy mắt đầu lâu hư ảnh kia xuất hiện, một cổ khí tức bàng bạc rồi lại ôn hòa giống như thủy ngân từ trên cao trút xuống mà xuống, trong nháy mắt liền tràn ngập toàn bộ Côn Luân Tiên Phủ.

- Bái kiến Phủ chủ!

Giờ khắc này, không chỉ có Mạc Thanh Trần cùng Cừu Huyền Sách tỉnh táo lại, vội vàng khom người thi lễ, Côn Luân Tiên Phủ cơ hồ tất cả tu sĩ đều bị kinh động, nhao nhao hành lễ.

Quả nhiên là Côn Luân Tiên Phủ Phủ chủ Phó Tiên Minh!

Mộ Hàn nhẹ hấp khẩu khí, hai mắt nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm vào hư ảnh khổng lồ đến dọa người kia, nhưng trong lòng thì âm thầm phỏng đoán, Phó Tiên Minh này cùng sơn chủ đều là siêu cấp cường giả đã vượt qua ngũ trọng Hư Kiếp, tu vi tương đương, lại không biết chính thức giao thủ, ai có thể càng tốt hơn?

- Tại đây chuyện đã xảy ra, bổn tọa đã biết được, vốn là đồng môn, tội gì tương tàn?

Phó Tiên Minh nhẹ nhàng thở dài, con mắt không động, nhưng mọi người trong Ngân Bình Sơn lại giống như đều bị hai ánh mắt như thực chất kia bao phủ ở bên trong.

- Cừu trưởng lão...

- Phủ chủ, ta không có...

Thân hình Cừu Huyền Sách chấn động, lại là phẫn uất, vội vàng phân biệt, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Cổ Thương Phong, hận không thể xé hắn thành mảnh nhỏ.

- Cừu trưởng lão, ngươi không cần nhiều lời rồi.

Phó Tiên Minh lạnh nhạt mở miệng, ngữ điệu tuy nhỏ, nhưng từng cái ký tự lại vang vọng cả Côn Luân Tiên Phủ.

- Chuyện hôm nay, cho dù không phải ngươi làm chủ, cũng cùng ngươi nhiều năm dung túng môn hạ đệ tử tùy ý làm bậy có quan hệ lớn lao. Ngươi đã không còn thích hợp chấp chưởng Chấp Pháp đường, hiện tại miễn đi Chấp Pháp đường Đại trưởng lão vị của ngươi, tân nhiệm Đại trưởng lão để cho Trưởng Lão Hội một lần nữa đề cử. Về phần bọn người Giải Tường, Hướng Hưng tri pháp phạm pháp, khi dễ đồng môn, tội không thể tha!

Cơ hồ là chữ "tha" vang lên trong nháy mắt, hư không Ngân Bình Sơn liền có chút chấn động . Lập tức, thân thể mấy người Kế Thuận, Hướng Hưng ngay lập tức dung nhập hư không, trong khoảnh khắc liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, thậm chí ngay cả Giải Tường đã biến thành thi thể, cũng không thể ngoại lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.