Vô Tận Đan Điền

Chương 12: Thực lực của Lưu Thành Phi




Chiều nay lại có người phát hiện thêm một xác chết trong hồ nhân tạo nên cảnh sát phải tiếp tục đến hiện trường chụp hình và thu thập chứng cứ. Cũng chính vì điều này, nhà trường chỉ đành phải cho học sinh nghỉ học.

Lúc này, Tề Băng đang điều tra tin tức của người chết để tìm thêm manh mối. Còn Vương Hủ thì nhân cơ hội ra khỏi trường dạo chơi.

Thật ra trường Tường Dực cũng có tất cả các dịch vụ ăn, mặc, ở, đi lại và y tế nhưng Vương Hủ không đủ tiền chi trả. Thế là hắn đành đạp chiếc xe cũ kỹ của mình ra ngoài giết thời gian. Sau lưng hắn, một chiếc Mazda 3 đang từ từ chạy ra khỏi sân trường.

- ---o0o-----

"Ông chủ, cho thêm một tô." Vương Hủ tặc lưỡi khen ngợi món mì của tiệm. Theo hắn thấy, món mì thịt bò đơn giản này còn hợp khẩu vị hơn thức ăn trong trường nhiều lắm.

Trong lúc mải mê ăn mì đến nỗi trên trán mồ hôi nhễ nhại, hắn cũng không biết rằng mình đã lọt vào tầm ngắm của một nhóm người.

Sau khi Vương Hủ húp sạch hết nước súp trong tô, vỗ bụng tính tiền rồi bỏ đi, một gã đầu trọc mặc áo ba lỗ để lộ một hình xăm lớn dẫn theo sáu, bảy tên côn đồ đuổi ngay theo sau. Đến lúc Vương Hủ dẫn xe ra thì liền bị bao vây, một tên côn đồ nói với hắn rằng: “Anh bạn, đi nói chuyện chút coi."

Vương Hủ ngắm nghía xung quanh với vẻ mặt vô cùng ung dung, sau đó chợt thở dài rồi nói: "Ầy, vậy đi thôi."

Nói xong liền theo bọn chúng vào một con hẻm nhỏ.

Vương Hủ bước vào con hẻm thì nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của William, bấy giờ mới thầm nghĩ thằng oắt này trả thù nhanh quá.

Thật ra đây chỉ là trùng hợp, William đang lái chiếc xe thể thao bốc mùi nhàn nhạt đi dạo phố thì nhìn thấy Vương Hủ đang đạp xe ra khỏi trường nên liền lập tức đuổi theo, sau đó gọi một đám du côn chuẩn bị cho Vương Hủ biết mặt.

“Còn nhớ ta không?” Lúc này, William cảm thấy Vương Hủ giống như con dê non chờ làm thịt. Thế là hắn bặm trợn lại gần để ăn theo đám côn đồ này.

Kết quả, Vương Hủ nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường rồi ợ một cái rõ to. Âm thanh này đã dọa cho William nhảy lên cao tới ba trượng, thậm chí hắn còn lùi khỏi đám côn đồ và dựa sát vào tường.

“Ta thật sự muốn quên ký ức buồn nôn về ngươi..." Vương Hủ còn bặm trợn hơn cả William, điều đó khiến bọn côn đồ ở xung quanh không hề vui một chút nào. Bởi vì tuy bọn chúng cảm thấy William rất đáng ghét nhưng Vương Hủ không hề tỏ ra sợ sệt nên lại làm bọn chúng mất mặt.

“Con mẹ mày, sắp chết rồi mà còn dám làm loạn à!” Một tên côn đồ vừa nói vừa giơ ống tuýp lên ra vẻ muốn đánh. Đánh nhau trên đường phố bình thường đều ra oai phủ đầu như thế này.

Không ngờ Vương Hủ chẳng thèm nhìn hắn mà nói với tên xăm mình mặc áo ba lỗ: "Ê, thằng đầu trọc! Nhìn hình xăm, ngươi hẳn là đàn em của Trương Hổ. Nhưng sao lại dẫn theo một đám trẻ trâu làm tay chân cho người khác? Hổ Tiếu Đường bây giờ sa sút tới mức này sao?”

“Ngươi dám gọi Đỉnh ca là thằng đầu trọc, đã vậy còn dám gọi tên của Hổ gia! Thằng nhóc, ngươi chán sống rồi! Chém chết mẹ nó đi!” Mấy thằng côn đồ nhao nhao cả lên. Thằng đầu trọc gọi là Đỉnh ca vung tay ngăn cản bọn chúng. Trước tiên, hắn đánh giá Vương Hủ một lúc rồi mới nói: “Thằng nhóc, dường như ngươi cũng biết một số chuyện trong giang hồ. Nhưng ngươi đừng tưởng chém gió vài câu thì có thể xong chuyện. Nói, ngươi là người của bang nào. Còn nếu nói không được, hôm nay phải để lại một cánh tay mới xong chuyện.”

“Một thằng làm thuê cho người khác như ngươi cũng xứng hỏi tên tao à? Mau gọi điện thoại cho Trương Hổ để ta nói chuyện với hắn!” Bộ dạng Vương Hủ vẫn bặm trợn, đối phương bị hắn dọa cho ngẩn ra, có phần lúng túng không biết làm sao.

“Sao thế? Chẳng lẽ ngươi không đủ tư cách nói chuyện với Trương Hổ? Chả trách lăn lộn giang hồ ra thế này, để ta gọi hắn vậy." Vừa nói xong, Vương Hủ liền lấy điện thoại ra và bấm số, giờ lại đến đám côn đồ bị hắn dọa. Trong lòng Đỉnh ca đầu trọc cũng hoảng lắm, không ngờ mình lại đắc tội với một nhân vật ghê gớm.

“Alô, Tiểu Triệu à? Ồ, ta là Vương Hủ. Hôm nay Trương Hổ của Hổ Tiếu Đường có đến sòng bạc không? Hả, mới về hồi sáng à? Vậy tra số điện thoại của hắn được không? Cảm ơn, ta đợi.” Không lâu sau, Vương Hủ lại bấm một số khác rồi nhấn loa ngoài. Bấy giờ, giọng nói vang lên ở đầu bên kia liền làm Đỉnh ca run rẩy, mồ hôi lạnh chảy như mưa.

“Ông đây đang buồn ngủ, tốt nhất là ngươi phải có lí do chính đáng, nếu không …”

Vương Hủ cắt ngang lời của Trương Hổ một cách thô bạo: “Ta là Vương Hủ!"

Người ở đầu dây bên kia như bị kim đâm vào mông: “Hủ... Hủ ca, có gì dặn dò không?”

“Trong số đàn em của ngươi có một thằng đầu trọc phải không?”

“Đúng, đúng. Sao Hủ ca lại biết hắn?”

“Ngươi cần phải nâng cao tố chất của mấy đứa đàn em vừa thu nạp gần đây lên. Lại nói hình xăm của Hổ Tiếu Đường giờ đã thành hình dán cho trẻ em chơi hay sao mà người nào cũng có thế? Đỉnh ca nọ đã sắp dẫn một đám loai choai chặt một tay của ta đây này.”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng ly thủy tinh bị vỡ, giọng nói của Trương Hổ hơi run rẩy: “Hiểu rồi, Hủ ca! Nó đang ở cạnh anh à? Để ta nói chuyện với nó …”

Vương Hủ tắt loa ngoài rồi nhét điện thoại vào tay Đỉnh ca, sắc mặt ngập tràn vẻ cảm thông. Đám du côn xung quanh cũng cảm thấy dường như hôm nay đã dẫm phải đinh, bọn chúng đi theo thành viên chính thức của Hổ Tiếu Đường giả cáo mượn oai hùm đã cảm thấy mình rất oai phong. Trong mắt bọn chúng, bang chủ của Hổ Tiếu Đường Trương Hổ giống như một đại ca xã hội đen trong phim. Kết quả hiện giờ Vương Hủ còn là nhân vật dữ dằn hơn, giống như anh Phát trong phim Bản Sắc Anh Hùng, dọa cho bọn chúng sợ đến mức không biết nên nói gì.

William xem từ nãy đến giờ. Lúc đầu, trong đầu hắn toàn sương mù nhưng đến khi Vương Hủ gọi điện thoại, hắn mới cảm thấy sự việc hơi bất thường. Nhưng dù sao cũng là hắn chủ động tìm đối phương, không thể dễ dàng bỏ chạy được. Vì vậy hắn vẫn đứng đó, cố làm ra vẻ hung ác. Nào ngờ điều này lại ứng với câu “Tự tìm đường chết”.

Đỉnh ca vừa nghe điện thoại vừa khom lưng như một học sinh tiểu học đang bị trách mắng, có thể nghe thấy thấp thoáng hắn vừa xin lỗi vừa dạ dạ vâng vâng. Sau khi nghe điện thoại xong, vẻ mặt hắn sầm lại trả điện thoại cho Vương Hủ rồi đập vào gáy một thằng côn đồ, đánh cho nó phải ôm đầu kêu la.

“Gọi Hủ ca!” Đầu Trọc là người đầu tiên cúi đầu khom lưng gọi một tiếng. Đám côn đồ bên cạnh vội vàng khom lưng 90 độ kêu một tiếng "Hủ ca". Cảnh tượng này khiến William sững sờ ngay tại chỗ, mình dẫn người đến đánh Vương Hủ, kết quả lại trở thành nhận anh em à?

“Hổ ca đã bảo chúng em nghe lời anh, nhưng mà...” Đầu Trọc đến gần Vương Hủ rồi nói nhỏ vào tai hắn: “Ông già thằng nhóc này là công an, có quan hệ với đại ca của mấy bang hội. Thế nên bọn em không tiện ra tay, đã vậy chúng em cũng được người quen nhờ vả...”

Vương Hủ vỗ vai Đầu Trọc rồi vẫy tay ra hiệu cho bọn chúng bỏ đi. Đám côn đồ chạy như bay và biến mất trong tầm mắt của William, ý nghĩa đã rõ ràng: Chuyện xảy ra tiếp theo không liên quan đến bọn ta.

Trong lòng William buồn bực, hắn đã trả nhiều tiền cho “người giới thiệu” để mời mấy “đầu sỏ giang hồ” đến, sao giờ lại chạy hết?

Thực ra hắn không hề biết rằng “người giới thiệu” chỉ xem hắn là công tử lắm tiền nên gọi một đám ô hợp đến cho đủ số lượng, chỉ có một phần tử xã hội đen chân chính, hơn nữa vai vế còn khá thấp …

Trước đây William thường xuyên làm chuyện gọi một đám du côn vây đánh một người lương thiện nên đầu sỏ cũng được, lâu la cũng được. Chính vì vậy, hắn luôn cho rằng mình lúc nào cũng có thể gọi một đám xã hội đen đến thủ tiêu bất cứ ai. Nhưng sau cuộc gặp gỡ hôm nay, hắn đã biết xã hội đen không hề đơn giản như tưởng tượng của mình.

Thật ra Vương Hủ quen biết Trương Hổ không chỉ mới ngày một ngày hai. Lúc đầu, hai người gặp nhau vài lần ở sòng bạc nhưng cũng không xem như bạn bè gì cả. Dù sao thì người ta đến để tiêu tiền, còn Vương Hủ là nhân viên chia bài. Nhưng sau đó có một lần hắn gặp Trương Hổ ở quán rượu Hắc Miêu, đối phương lại nhận ra hắn. Kết quả là khi Vũ thúc vừa giới thiệu, Trương Hổ lập tức tức xem Vương Hủ như thần tượng. Vì sao ư? Chỉ bằng một câu nói của Vũ thúc: “Bây giờ, có thể coi hắn là nhân viên duy nhất của Miêu Gia.”

Miêu Gia là người thế nào, trong quán rượu Hắc Miêu ai mà không biết. Chuyện mà hắn làm chẳng chuyện nào khác với phần tử khủng bố. Một bang hội một đêm nhiều nhất làm vài vụ, chém bị thương vài chục người, tiện tay đốt vài đống lửa. Còn Miêu Gia thì sao? Chuyện người ta làm ít nhất cũng là tấn công bằng bom, thường nghe nói thi thể ở hiện trường bị nghi ngờ không phải là nhân loại! Như vậy có nghĩa gì? Một tên nghiện ngược đãi xác chết đó! Đã vậy Miêu Gia chỉ làm việc một mình, chưa từng để lại dấu vết, cũng chưa từng thấy cảnh sát bắt hắn. Thằng cha này đã không vì tiền, cũng không vì địa bàn, phạm tội chỉ để thỏa mãn, đó chính là Hỗn Thế Ma Vương. Vương Hủ là đàn em duy nhất của Miêu Gia, vậy cũng chính là thân tín, là tâm phúc nên cần phải tâng bốc người này.

Thế là từ hôm đó trở đi Trương Hổ tình nguyện trở thành anh em tốt của “Hủ ca”, có thể nói là lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ...

Vương Hủ cười gằn rồi bước đến trước mặt William, nói một câu: “Hôm nay gặp phải một số chuyện không hay nên tâm trạng của ta rất tệ.”

Trong tình huống một đối một, William hoàn toàn không có gan ra tay. Lại nói trước nay hắn đều ỷ thế ức hiếp người, chưa từng gặp phải tình huống như vậy. Lúc này, William bị dọa tới mức chân run rẩy nhưng miệng vẫn nói cứng: “Ta … cha ta … chính là … là … phó … phó … sở công an …”

Hắn còn chưa rặn hết câu, Vương Hủ đã cắt ngang bằng năm chữ rất có lực: "Chẳng liên quan đến ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.