Vô Tà

Chương 2




Ủy ban kỷ luật khu Tây Thành thành Sở phát hiện Trưởng ban ban tổ chức Thịnh Hiếu Ẩn đã vi phạm kỷ luật và tiến hành giáng chức theo luật xử phạt của Đảng.

Thông tin xử phạt vừa được truyền đi thì Ban tổ chức sở giám sát cán bộ tỉnh lại nhận được đơn tố cáo bí thư Đảng ủy khu Tây Thành là Tống Nguyên Thu vi phạm kỷ luật, theo báo cáo cho biết Tống Nguyên Thu tại khu Tây Thành đã không thực hiện chế độ dân chủ, điều hành độc đoán.

Đặc biệt là trong cuộc bầu cử lựa chọn cán bộ, Tống Nguyên Thu đã không tiến hành một cách công bằng và khách quan, mà tay chân của y chính là Thịnh Hiếu Ẩn.

Tài liệu tố cáo ghi rất rõ, bao gồm gần như toàn bộ những nghi ngờ cáo trạng của Tống Nguyên Thu trong việc quản lý điều chỉnh nhân sự tại khu Tây Thành trong mấy năm gần đây, qua đây cho thấy người tố cáo có vẻ nắm rất rõ tình hình chính trị khu Tây Thành.

Vụ án này do khoa Tam Khoa tiếp nhận xử lý

Khoa trưởng của Tam Khoa là bà chị Trương Ái Hoa, tính tình thẳng thắn. Cô báo cáo tình hình vụ án này cho Trần Kinh, rằng:
-Trưởng phòng Trần, chúng ta làm giám sát giờ sắp trở thành thứ công cụ của phía dưới rồi, kiểu tố cáo khiếu nại như trường hợp của Tống Nguyên Thu một năm chúng ta phải tiếp nhận ít nhất là bốn mươi đến năm mươi vụ như thế.

Tôi thấy những thư tố cáo kiểu này phần lớn là do bọn họ mượn tay chúng ta để trừ khử lẫn nhau trong mâu thuẫn nội bộ.

Trần Kinh nói:
-Chị Trương à, đừng quá xem thường vụ án này.Trưởng ban ban tổ chức khu Tây Thành vừa bị Ủy ban kỷ luật thành Sở xử lý, thư ký của anh ta chính là Tống Nguyên Thu, chắc chắn anh này cũng tồn tại một số vấn đề, nhưng dù sao thì chẳng ai là hoàn hảo cả, nếu như tồn tại một vài vấn đề nhỏ, trên phương diện tổ chức đều có thể bỏ qua được.

Nếu thật sự tồn tại những vấn đề nghiêm trọng, thì cần phải xử lí nghiêm khắc, chúng ta không thể nương tay với những hành vi vi phạm đó!

Trương Ái Hoa cười nói:
-Vậy được rồi, tôi sẽ tự mình tiến hành vụ này, mấy ngày này tôi sẽ gửi một đội điều tra xuống tận khu Tây Thành để nắm rõ tình hình!

Trương Ái Hoa báo cáo lên Trần Kinh bởi vì cô biết Trần Kinh có quen biết Tống Nguyên Thu, cô muốn thăm dò thái độ của Trần Kinh rồi sau đó xẽ đưa ra kế hoạch cụ thể.

Nhưng, từ những lời nói của Trần Kinh không nói nên điều gì cả, cho nên cô chỉ còn cách giải quyết vụ việc này theo đúng trình tự của nó mà thôi.

Trần Kinh lấy từ ngăn kéo ra một hộp trà rồi đưa cho Trương Ái Hoa rồi nói:
-Chị Trương, chị cầm hộp này đi, em nghe nói anh nhà rất thích uống trà, trong nhà chị cũng không thiếu gì trà quý, nhưng loại trà này nguồn gốc từ khu núi phía bắc Sở Giang chỗ em, chế biến từ những búp trà được ngắt trước khi trời mưa, mùi vị rất độc đáo, không dễ mà tìm được đâu đấy!

Trương Ái Hoa tươi cười nhận lấy hộp trà, nói:
-Trưởng phòng, sở chúng ta cũng chỉ ăn bổng lộc từ cấp trên, cậu đừng chiều anh Vương nhà tôi quá, đến lúc anh ấy uống trà này mà mê quá, năm nào cũng đến tìm anh thì làm sao?

Trần Kinh đáp:
-Được thôi, năm nào muốn tôi cũng có, nếu muốn lấy nhiều hơn thì tôi sẽ giới thiệu anh ấy đến khu bắc Sở Giang chúng tôi đầu tư xây dựng một xưởng chế biến trà, sau này chúng ta đều không sợ thiếu trà uống rồi!

Hai người nói vài câu nói đùa vui vẻ làm cho không khí trong phòng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Trương Ái Hoa đinh cầm trà đi ra thì Trần Kinh lại nói:
-Chị Trương à, công việc của sở giám sát cán bộ chúng ta cần phải nhìn từ hai khía cạnh, một là nhiệm vụ của chúng ta là giám sát cán bộ, ngoài ra thì chúng ta cũng phải biết bảo vệ cán bộ! Sâu trong tiềm thức phải luôn chú ý bảo vệ cán bộ. Cần thông qua những trình tự quy phạm để giám sát chính từ đó đạt được mục đích bảo vệ được các cán bộ.

Trương Ái Hoa sững ra một lát, rồi chợt vui vẻ nói:
-Trưởng phòng Trần, anh đứng trên cao, dĩ nhiên là nhìn được thấu đáo, anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng tiếp thu !

Riêng với vụ khởi tố Tống Nguyên Thu, sở giám sát cán bộ tỉnh ủy khoa Tam Khoa trải qua quá trình điều tra nghiêm ngặt cẩn thận đã đưa ra kết luận cho rằng tố cáo không khớp với sự thật, Trần Kinh sẽ gửi kết quả điều tra về các cơ quan có liên quan của Sở Giang, vụ việc Tống Nguyên Thu cuối cùng cũng yên lắng đi.

Khi mọi việc đã thực sự yên ắng trở lại, Tống Nguyên Thu mới dám gọi điện cho Trần Kinh, trong cuộc nói chuyện anh rất kích động nói:
-Trưởng phòng Trần, từ trước tới giờ tôi không giỏi lắm về việc cảm ơn một ai đó, nhưng qua lần này quả thực phải nói rất cám ơn anh! Đầu tiên là việc anh đã giữ vững nguyên tắc và kiên trì trong việc xét xử vụ việc của ông Thịnh Hiếu Ân. Khu Tây Thành chúng tôi qua vụ việc này đã học được rất nhiều điều, chính bản thân tôi cũng đã tiến hành nghiêm khắc tự kiểm điểm bản thân.

Điều thứ hai mà phải cảm ơn anh là chính anh đã ra chỉ thị rửa sạch tội, đem lại sự minh bạch cho tôi! Miệng đời quả là đáng sợ, quan hệ giữa tôi và ông Thịnh từ trước đến giờ đều rất tốt, tôi thừa nhận có vài lần đánh giá sai lầm những vấn đề liên quan đến ông ấy, nhưng chỉ vẻn vẹn có thế, tôi tuyệt đối chưa bao giờ có ý đồ gì làm ảnh hưởng đến tổ chức cán bộ, cũng chưa làm việc gì ngoài khuôn tắc của tổ chức.

Nếu như không có sự điều tra nghiêm túc và chứng cứ của ban tổ chức tỉnh ủy thì tôi có nhảy xuống Hoàng Hà cũng khó mà làm minh bạch được! Quả thật rất cảm tạ anh!

Trần Kinh cười một tiếng rồi nói:
-Thư kí Tống này, những lời khách sáo kia thì cũng không nên nói nhiều làm gì! Tôi và Vương Phượng Phi là bạn lâu năm, anh ấy đã nói anh không có vấn đề gì thì tôi nghĩ chắc ở đây có một vài sự hiểu lầm mà thôi!

Bảo vệ các cán bộ là công việc của chúng tôi mà,tôi cũng vui vì anh không bị sao sau quá trình điều tra, bây giờ thì anh có thể yên tâm công tác rồi đó!

Tống Nguyên Thu rất cảm động, một mực đòi mời Trần Kinh ăn cơm, nhưng Trần Kinh đã lựa lời từ chối, hẹn cơ hội sau này.

Trong lòng Trần Kinh hiểu rất rõ, sau lưng Tống Nguyên Thu có không biết bao nhiêu các thế lực phe phái đang tranh giành quyền lực lẫn nhau, Trần Kinh hiểu rất rõ của việc tranh giành lợi ích và quyền lợi ở những cơ sở tổ chức cấp thấp, hơn nữa Tống Nguyên Thu chắc gì chỉ dính líu đến ở các tổ chức đó, vì qua vụ việc lần này không ít kẻ trong khu thành Sở cũng đã lo sợ mà đứng ngồi không yên.

Lúc này Trần Kinh không muốn quá gần gũi với Tống Nguyên Thu, nếu không thì rất có thể sẽ bị cuốn theo vòng xoáy mà hắn còn chưa hiểu nhiều về bản chất sự tranh chấp bên trong của cái vòng xoáy ấy.

Trần Kinh hiểu rất rõ bản thân hắn, với khả năng hạn chế hiện giờ hắn nhận ra được quyền lực của hắn trong cái xã hội thành thị như là một biển nước sâu thẳm rộng lớn kia quá là mỏng manh nhỏ bé, nếu đi quá sâu, sẽ chẳng thể nào chịu đựng được sức mạnh của một con sóng lớn.

Tống Nguyên Thu có lẽ cũng nhận ra điều ấy, nên cũng không ra sức gượng ép thêm Trần Kinh nữa.

Nhưng anh ta chỉ thị cho một phó chủ nhiệm của thành ủy Tây Thành mang tặng cho Trần Kinh hai thùng rượu Mao Đài, ngoài ra còn tặng thêm hai hộp thuốc Ngọc Khê.

Cách xử sự như thế của Tống Nguyên Thu làm cho người khác không thể nói gì được, bởi vì việc tặng quà của các khu vực cấp thị huyện hàng năm cho các lãnh đạo cấp tỉnh là việc hết sức bình thường, hơn nữa mỗi dịp trước sau tết âm lịch các khu vực thị huyện của thành Sở, không biết có bao nhiêu đoàn từ các khu vực phía dưới vào tỉnh thành để tặng quà mừng năm mới.

Có những cơ quan tham ô, một dự án được phê chuẩn thì người cấp dưới lại đưa những phòng bì mấy nghìn tệ để làm vừa lòng cấp trên, đây cũng là quy tắc hết sức cơ bản,trong danh sách những người mà bọn họ tặng lễ vật ở khu Tây Thành thêm một cái tên Trần Kinh thì cũng có gì đáng nói đâu?

Tống Nguyên Thu vô cùng am hiểu quy tắc quan trường, tặng lễ cũng rất rộng tay thoải mái, chỉ dựa vào mối quan hệ thân cận này giữa y và Trần Kinh thì chẳng ai có thể chỉ trích được gì.

Bức rèm che của vụ án Tống Nguyên Thu còn chưa hạ xuống hết, thông tin từ phòng giám sát tỉnh ủy lan truyền về vụ của tập đoàn khách sạn Sở Giang cũng không hề thuyên giảm.

Để thể hiện sự quan tâm và chú trọng việc điều tra vụ án tập đoàn khách sạn Sở Giang, chủ nhiệm Đơn phòng giám sát tỉnh ủy đã điều một cục trưởng đôn đốc dẫn một đoàn đi sâu điều tra vụ án.

Những nghi vấn sai phạm của tập đoàn khách sạn Sở Giang đang dần dần hiện rõ, nhất là tập đoàn này nhiều lần sử dụng thủ đoạn cạnh tranh bất chính để dồn ép đối thủ, thậm chí còn có hành vi hãm hại đối thủ cạnh tranh hiện giờ đang trở thành vấn đề nóng được bàn tán trao đổi.

Đơn kiện của tập đoàn khách sạn Oley đã được tòa án thụ lí, bộ phận quan hệ xã hội của tập đoàn này cũng nhiều lần mời các phương tiện truyền thông đại chúng tham dự các cuộc họp với mục đích làm sáng tỏ vụ việc, bảo vệ sự minh bạch cho tập đoàn của họ và bày tỏ sẽ kiên quyết khởi tố không dừng tay.

Cao Thọ Sơn, Chủ tịch tập đoàn khách sạn Sở Giang giờ đang lâm vào tình trạng vô cùng khó khăn, y hoàn toàn không dám xuất hiện trước công chúng.

Cùng lúc này, thông tin tập đoàn khách sạn Sở Giang khủng hoảng tài chính đã bắt đầu xuất hiện trên các phương tiện truyền thông đại chúng, chỉ trong vòng vài ngày,từng được Ủy ban nhân dân tỉnh biểu dương và chứng nhận là tập đoàn tiêu biểu trong chốc lát bỗng lâm vào tình trạng khốn đốn chưa từng có từ trước tới nay.

Tại Tổng bộ tập đoàn khách sạn Sở Giang, Cao Thọ Sơn vừa kết thúc cuộc họp cấp cao, mắt y đục đỏ ngầu, trong ánh mắt ấy tràn đầy vẻ làm cho người khác phải ghê sợ khi nhìn vào đó.

Tổng giám đốc Vienna Hàn Cường ngồi đối diện với anh ta, y trách móc với giọng điệu oán hận:
-Chủ tịch à, tôi thấy bọn họ đều là lũ tiểu nhân, nhớ năm đó anh đã dẫn dắt thay đổi toàn diện tập đoàn này, đưa tập đoàn từ chỗ thua lỗ ra khỏi cái vũng bùn đen như thế nào, lúc đó sao họ không vô trách nhiệm như bây giờ chứ?

-Bây giờ thì thấy rồi, chúng ta gặp khó khăn, ngân hàng, chính quyền, giám định những tổ chức này không những không giúp đỡ ta, ngược lại càng quay lưng lại với chúng ta, lương tâm của bọn họ đều bị chó ăn hết rồi sao?

Cao Thọ Sơn nhíu nhíu mày nói:
-Thôi đừng oán giận nữa, trên đời này trách móc không giải quyết được gì cả! Tôi đã dặn anh bao nhiêu lần đối phó với Oley phải cân nhắc, tìm biện pháp giải quyết cho cẩn thận, anh lại làm cho mọi việc trở nên tồi tệ hơn, không những không đánh bại được đối thủ mà giờ còn dính dáng đến cả quan pháp, anh còn trách người khác vô tình sao?

Hàn Cường đỏ bừng mặt, cúi thấp đầu chẳng nói thêm được lời nào nữa.

Thần sắc Cao Thọ Sơn có vẻ chậm rãi lại, nói:
-Anh Hàn này, lần trước anh chả bảo mời Trưởng ban ban tổ chức ăn cơm rồi sao? Không nhờ vả được chút gì sao?

Hàn Cường thở dài một tiếng, gật gật đầu nói:
-Tên đó à, trẻ tuổi nhưng lại rất cứng cỏi và dày dặn, chính hôm ấy hắn làm cho anh Hồ ở báo Tam Sở không còn chút thể diện nào!
Hàn Cường tỉ mỉ báo cáo lại toàn bộ sự việc trong bữa cơm hôm đó cho Cao Thọ Sơn nghe.

Cao Thọ Sơn cười khểnh vài tiếng, nói:
-Ban tổ chức có được một Trưởng phòng năng lực như thế đúng là hiếm thấy nhỉ! Chỉ dựa vào câu nói để Cao Thọ Sơn này đích thân đến gặp hắn khiến ta không thể không đánh giá cao bản lĩnh của hắn!

Hàn Cường nói:
-Bản lĩnh gì chứ? Bản lĩnh cao thì giờ cũng vô ích mà thôi! Giờ việc này chẳng còn chút liên quan nào đến Ban tổ chức nữa, cái chức Trưởng phòng quèn của hắn thì làm được gì ?

Cao Thọ Sơn lắc lắc đầu, nói:
-Anh Hàn ơi là anh Hàn, mỗi lần gặp một vấn đề gì đó sao anh lại không học cách suy nghĩ! Tình hình trước mắt của tập đoàn chúng ta không cho phép chúng ta huênh hoang sĩ diện được nữa rồi! Đừng coi thường cái chức Trưởng phòng đó, anh ta mới chỉ hơn hai mươi tuổi thôi mà ngồi lên được cái ghế đó lẽ nào lại là người tầm thường được sao?

-Hiện giờ sở giám sát tỉnh ủy đã làm cho chúng ta trở nên vô cùng khốn đốn, chủ nhiệm sở giám sát Đơn Kiến Hoa có quan hệ rất thân thiết với tên Trưởng phòng Trần.

-Nếu hôm đó anh có thể tạo dựng mối quan hệ với Trần Kinh, thì giờ hắn có thể giúp ta một tay, chúng ta cũng không đến nỗi bị động như bây giờ!

Hàn Cường ngẩn người, trầm ngâm một lúc lâu, dường như hiểu được phần nào những lời Cao Thọ Sơn vừa nói với y.

Trong giới quan trường, có những việc nếu như không tìm ra con đường đúng đắn thì việc đấy càng gỡ càng thêm rối, xem ra Ban tổ chức và tập đoàn khách sạn Sở Giang hiện giờ chẳng còn chút liên quan dính dáng nào đến nhau nữa.

Nhưng, sự việc này bắt nguồn từ Ban tổ chức mà ra, sao có thể nói không liên quan thì không có liên quan được đây?

-Không cần phải mặt mày cau có nhăn nhó làm gì, núi còn chưa hết nước còn chưa cạn, mọi việc còn chưa kết thúc như thế này đâu!
Cao Thọ Sơn trầm giọng nói.

tobe continued~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.