Vô Tà

Chương 1: Còn nhớ năm đó?




Hồ Duyệt một lúc gọi liền ba cuộc điện thoại.

Trong cả ba cuộc điện thoại này, Hồ Duyệt đều bắt đầu từ chủ đề văn chương, nhưng giọng nói đều hiện rõ sự không rõ ràng rành mạch, cảm giác có chút ấp úng.

Sau cùng, Trần Kinh nói:
-Anh Hồ ạ, anh và tôi là bạn thân đã bao nhiêu năm nay, anh em mình có gì cứ việc nói thẳng ra, không việc gì phải ấp úng, che che đậy đậy như thế đâu.

Hồ Duyệt ngượng ngùng cười rồi nói:
-Trần Kinh, là như thế này, tôi muốn mời anh bữa cơm, chúng ta ăn món Châu Âu.

-Ồ, chủ biên Hồ mời ăn cơm à? Mặt trời mọc từ đằng tây hay sao vậy. Được rồi! Tôi nhận lời anh, địa điểm ở đâu?
Trần Kinh đáp.

-Vienna đi! Chỗ đó không tồi, món Âu ở đó rất được yêu chuộng, nhất là gần đây có món mới trứng cá muối mùi vị cực hấp dẫn.
Hồ Duyệt đáp lại.

Trần Kinh hơi nhíu mày, trầm ngâm một lúc rồi nói:
-Cũng được! Anh sắp xếp thời gian rồi thông báo cho tôi, chúng ta không uống rượu, không nên ăn uống đến quá muộn nhé!

-Sao thế? Bạn gái không cho phép hay sao? Không uống rượu sao được? Uống ít hay nhiều dù sao cũng phải uống chứ !

Không có việc gì thì không tìm đến cửa Phật, câu này trong nhiều trường hợp đều rất có đạo lý của nó.

Cho dù là bạn bè đi chăng nữa, mỗi người đều có công việc của riêng mình, khi không cần đến sự giúp đỡ thì cũng rất ít liên lạc nhau.

Thông thường khi liên lạc nhau thì ắt phải có việc cần giải quyết.

Hồ Duyệt cũng chính đang trong tình trạng như thế này.

Trần Kinh từ trước tới giờ chưa từng đặt chân đến Vienna.Vienna là một tòa nhà độc lập với kiến trúc kiểu cách Châu Âu. Bên ngoài nhà ăn có một lâm viên với một vẻ đẹp rất được chú trọng phát triển.
Thưởng thức những bữa ăn trong một không gian như thế này làm cho con người ta cảm thấy như được ăn cùng thiên nhiên, hòa vào giữa thiên nhiên bao la.Điều kiện và quang cảnh nơi đây thực sự là rất tuyệt.

Hồ Duyệt mời cơm, đi cạnh anh là một nữ phóng viên xinh đẹp,Trần Kinh quan sát cô phóng viên ,bất chợt nhận ra cô ta.

Đây chẳng phải người đã phỏng vấn vụ bị lộ tẩy tại hiện trường của nhà hàng Hào Thượng Hào sao?

Hồ Duyệt kéo lấy tay của Trần Kinh, hồ hởi giới thiệu:
-Trần Kinh à, đây là Trâu Tiếu. Nữ phóng viên tài ba của tòa soạn chúng tôi đấy!.

-Trâu Tiếu, đây là Trần Kinh. Trước đây rất hay gửi bài cho báo sớm của tòa soạn bên mình.Ngòi bút rất sắc bén, trước đây từng là thư ký của bí thư Ngũ ở Đức Cao! Có ai được Ngũ Đại Minh coi trọng mà lại không lợi hại cơ chứ?.
Hồ Duyệt không ngừng khen ngợi Trần Kinh.

Trâu Tiếu nghiêng đầu từ bên này sang bên kia, mái tóc dài của cô cũng nhẹ nhàng xõa theo, miệng cô phát ra tiếng cười như tiếng chuông bạc, cử chỉ của cô làm cho người khác dễ suy nghĩ vẩn vơ.

Có thể nhận thấy rằng cô ta rất biết cách trang điểm bản thân, cố ý phối một cặp kính nhìn rất tri thức, cô ta trong có vẻ vô cùng có khí chất.

-Bí thư Trần Kinh là người mà tôi đã ngưỡng mộ từ rất lâu rồi.Chủ biên Hồ luôn lấy những bài viết mà ngài viết để làm bài mẫu chỉ dạy cho chúng tôi đấy!.
Trâu Tiếu nói xong đưa cánh tay thon dài của cô ra trước.Trần Kinh nhẹ nhàng bắt tay, nói:
-Ngồi đi. Tôi và anh Hồ đây từ trước tới giờ đâu có khách sáo gì đâu!

Ba người ngồi vào bàn.Trần Kinh biết rõ Hồ Duyệt có việc nên cũng không vội vàng, cố ý bàn về chủ đề văn chương.

Sâu trong con người của Hồ Duyệt, khi nói về văn chương, anh ta bàn luận có phần thái quá say sưa.Trâu Tiếu ngồi kế bên cười đã có chút phiền ngán rồi, cô bắt đầu ngầm ngầm đá chân sang phía Hồ Duyệt.

Trần Kinh lạnh lùng ngồi nhìn, bỗng hắn nghĩ đến những sở thích của Hồ Duyệt, Hồ Duyệt từng nói anh ta có vài thú vui, mỹ nhân là sở thích mà anh ta đặt lên hàng đầu

Từ những hành động ngầm của Trâu Tiếu có thể nhận ra quan hệ giữa cô và Hồ Duyệt không phải chỉ là một quan hệ đơn thuần, giữa hai người chắc chắn có một mối quan hệ riêng tư.

Hồ Duyệt cảm nhận thấy động dưới chân liền ngừng lời, đang có ý định nói sang chủ đề khác.

-Keng! keng!

Chuông cửa phòng reo lên

Hồ Duyệt nhìn ra phía cửa, Trâu Tiếu đã đứng dậy để ra mở cửa rồi.

Cửa mở, một người hói đầu vừa béo bước vào, trên người anh ta mặc bộ vest màu đen, dáng đứng rất thẳng.

Anh béo vừa bước vào phòng đã chào hỏi Hồ Duyệt, hồ hởi nói:
-Ái chà, chủ biên Hồ hôm nay ghé thăm, thật đúng là vinh dự cho nơi này quá! Hoan nghênh, hoan nghênh!

Hồ Duyệt đứng lên cười nói
-Tôi có là gì đâu? Chỉ là một công dân bình thường mà thôi!
Anh ta chỉ tay về phía Trần Kinh giới thiệu:
-Vị thanh niên đây chính là cán bộ đắc lực của sở giám sát tỉnh ủy. Sự hiện diện của anh ấy mới chính là vinh dự cho chỗ này của anh đấy!

Anh mập ngẩn ra một lát, mắt nhìn về phía Trần Kinh, cười đáp:
-Cán bộ Trần, ái chà, anh thật là trẻ quá! Xin chào , xin chào!

-Chào gì mà chào?Chỉ chào thôi không được, anh phải ngồi xuống uống với chúng tôi vài cốc mới được!.
Hồ Duyệt nói.

Trâu Tiếu ngồi bên cạnh giới thiệu cho Trần Kinh, anh chàng mập này là tổng giám đốc của khách sạn Vienna này, tên Hàn Cường, cũng là đại biểu Hội đồng nhân dân tỉnh.

Hàn Cường có chút ý định từ chối, xong cuối cùng cũng ngồi xuống bàn.

Anh ta gọi nhân viên phục vụ lại và nói:
-Vào phòng làm việc của tôi cầm hai bình Laifite lại đây. Hôm nay khách sạn chúng ta có khách quý đến ghé thăm !

Hồ Duyệt nói:
-Chà chà, anh Hàn Cường đây đúng là cho tôi nở mày nở mặt quá! Rượu quý của anh đâu phải dễ dàng mà được uống nhỉ!

Hàn Cường đáp:
-Tôi đâu có giữ thể diện cho anh, được dịp cán bộ Trần ghé qua đây, sao mà không chào đón được chứ? Không chỉ chào đón suông mà phải đi đôi với hành động!

Hàn Cường nói chuyện với Hồ Duyệt rất tùy ý, nhưng lại luôn luôn đề cao tán tụng Trần Kinh.Trần Kinh chỉ ngồi cười, cũng không cất một tiếng.

Trong lòng hắn có chút khó hiểu, đề cập đến mâu thuẫn giữa khách sạn Vienna và khách sạn Oley chẳng hề liên quan gì đến hắn, sao Hồ Duyệt lại tìm đến hắn làm gì?

Hơn nữa, Hàn Cường đột nhiên xuất hiện, lại diễn rất đạt giống như một sự tình cờ ngẫu nhiên vậy.

Hồ Duyệt và Hàn Cường trò chuyện với nhau, lời nói bỗng nhiên chuyển hướng :
-Anh Trần Kinh,gần đây có việc này, tôi nghe nói có người tố cáo Cao Thọ Sơn của tập đoàn khách sạn Sở Giang.Anh có biết chuyện này không ?

Trần Kinh cười cười, nói:
-Tôi cũng không để ý cho lắm!Anh cũng biết đấy, chúng tôi làm ở sở giám sát một ngày nhận được không biết là bao nhiêu đơn tố cáo, khiếu nại, một lúc tôi sao có thể nhớ hết tất cả những khiếu nại đó?

Hắn dừng lại một lát rồi nói:
-Có người tố cáo chủ tịch Cao, việc này không chừng cũng có liên quan đến tập đoàn khách sạn Sở Giang. Thường thì chúng tôi không giải quyết được những việc như thế, phải cần đến sự can thiệp của các bộ ngành có liên quan giải quyết mà thôi!

Hồ Duyệt vừa nghe Trần Kinh nói thế, không còn biết nói thêm gì nữa

Hàn Cường thì hình như liếc qua nhìn Trần Kinh một cái, trong lòng không giấu nổi sự khổ tâm.

Trần Kinh tuy còn trẻ nhưng cách hắn làm việc thì lại rất lão luyện.Chỉ bằng một câu nói đơn giản sơ lược như thế thôi hắn đã khiến cho mọi sự tình chẳng hề có một chút liên quan nào tới hắn cả, làm người khác phải nói tiếp thế nào đây?

Trâu Tiếu ngồi cạnh dường như đã hiểu ra ý vị của hắn.Với những kỹ năng của một người phụ nữ, cô nói một cách đầy dịu dàng, thùy mỵ:
-Cán bộ Trần à, anh đúng là biết đùn đẩy thật đấy! Gần đây bên ngoài đồn ầm về việc tố cáo Chủ tịch Cao, mới đầu là khiếu nại ban tổ chức, chính là ban tổ chức đã để lại tất cả hồ sơ liên quan cho các cơ quan chức năng khác.Sự việc hiện giờ đang được tiến hành điều tra làm rõ.Mọi người đều đang rất bận tâm đến thái độ của ban tổ chức cơ đấy!

Trần Kinh lắc lắc đầu rồi nói:
-Cô Trâu Tiếu ạ, cô thật biết đùa, cô tưởng tôi có thể đại diện cho ban tổ chức hay sao, trong tổ có nhiều lãnh đạo như thế, thái độ của ban tổ chức sao có thể nói là thái độ của tôi được chứ?

Hắn dừng lại một lúc rồi nói tiếp:
-Đối với cá nhân tôi, chỉ cần tố cáo khiếu nại có vật có chứng thì không cần biết là người hay việc chúng tôi đều sẽ đứng ra xử lý, tra xét tường tận mọi thứ! Về phần người dân, nói thật, bọn họ đi khiếu nại tố cáo đâu có hiểu được tố cáo việc gì thì cần phải tìm đơn vị nào đâu?
Đâu phải cứ muốn bọn họ nắm rõ cơ chế thể chế của chúng ta mà được đâu, cô thấy tôi nói đúng vậy không?

Trần Kinh cầm dĩa ăn một miếng thịt bò, nói:
-Việc cô vừa đề cập chỉ là lời đồn đại! Có kẻ muốn lợi dụng cơ hội gây sự, chúng tôi cũng sẽ tiếp nhận, nhưng chúng tôi sẽ chỉ cho người đi điều tra tìm hiểu khi việc đó nằm trong phạm vi công việc của chúng tôi mà thôi.Nếu không nằm trong phạm vi công việc của mình thì chúng tôi đành chuyển sang cho các cơ quan liên quan khác.
Vụ việc về tập đoàn khách sạn Sở Giang sao có thể nói liên quan đến chúng tôi được? Mọi người nói như thế không cảm thấy có vẻ như hơi gượng ép sao?

Hồ Duyệt có chút hết kiên nhẫn nói:
-Anh Trần Kinh, xin lỗi cho phép anh đây nói thẳng thế này, công việc của cậu là công việc mà phải đắc tội với nhiều người, làm công việc này như cậu không được quá cứng nhắc, phải biết hài hòa linh động một chút, giống như vụ việc tố cáo Cao Thọ Sơn thì sao cậu không tiến hành điều tra nội bộ của tổ chức trước?
Bây giờ thì làm cho cả tỉnh Sở Giang này đang đồn đại ầm ầm về việc đó, sao mà tránh khỏi việc người ta đồn thổi lời qua tiếng lại chứ?

Trần Kinh cau nhẹ mày, nói:
-Anh Hồ Duyệt. Những điều anh vừa nói quả thật cũng thú vị đấy! Phòng khiếu nại chúng tôi sao có thể giấu đi thông tin được? Làm công việc tiếp nhận khiếu nại như chúng tôi đây không thể nào tránh khỏi việc đắc tội với người khác được.Hiện giờ khi phụ trách công việc này, tôi bắt buộc phải áp dụng chế độ và những nguyên tắc nhất định để tiến hành quy phạm nội dung và tính chất công việc thôi.
Cứ như anh, chỉ vì sợ đắc tội người khác thì công việc cũng không làm nữa sao?

Những lời lẽ của Trần Kinh bỗng trở nên sắc bén khác thường, nói:
-Nhân tiện có mặt Anh Hồ, với cả ông chủ Hàn Cường đều ngồi đây, tôi cũng nói rõ ràng luôn, vụ Cao Thọ Sơn tôi giải quyết sẽ không hề có khiếm khuyết hay sơ xuất nào cả.Nếu như cách giải quyết này đã đắc tội đến Cao Thọ Sơn thì cũng đành phải đắc tội thôi, anh có thể để cho Cao Thọ Sơn đến gặp tôi, xem anh ta nói thế nào?
Anh Hồ bình thường nói chuyện với tôi luôn cương trực thẳng thắn, sao mà lúc nãy lại nói vớ vẩn, thiếu suy nghĩ như thế. Nếu ai làm quan cũng đều làm như anh thì cơ quan, tổ chức làm gì còn chút kỉ cương nào nữa ?.

Nói đến đây, Trần Kinh có chút kích động nói:
-Hiện tại không cần biết bên ngoài đồn thổi điều gì, tất cả những gì xấu xa bôi bác đều đổ hết lên đầu tôi, tôi cũng đành chấp nhận, nhưng nếu như khách san Sở Giang và chủ tịch Cao Thọ Sơn thông qua điều tra đều không có vấn đề gì thì những lời đồn thổi kia đều là bịa đặt, chẳng cần để ý làm gì cả.
Nhưng ngược lại, nếu phát hiện ra điều sai phạm và bất thường trong đó thì lúc đấy ai chịu trách nhiệm vẫn phải chịu thôi?
Muốn trách thì chỉ có thể trách bản thân mình bất chính, tự mình chuốc lấy giờ lại trách Trần Kinh tôi là sao ? Đâu có thể làm như thế được phải không ?.

Khi đã tức giận, giọng điệu Trần Kinh trở nên nghiêm túc hẳn, chẳng cho Hồ Duyệt chút thể diện nào cả.

Hồ Duyệt bị Trần Kinh nói cho đỏ hết cả mặt lên, còn Hàn Cường và Trâu Tiếu cũng cảm thấy hết sức ngượng ngùng .

Hôm nay, vốn định nhờ sự có mặt của Hàn Cường, nghĩ tạo dựng mối quan hệ với Trần Kinh chắc không có trở ngại gì .

Chỉ cần có quan hệ tốt với Trần Kinh thì mọi vụ khiếu nại sau này đều có thể dễ dàng giải quyết hơn nhiều .

Đây cũng là nhiệm vụ mà Cao Thọ Sơn giao cho anh ta hoàn thành .

Nhưng y không ngờ được rằng tạo quan hệ với Trần Kinh lại khó như thế, không những còn trẻ, có kinh nghiệm lão luyện,mà làm việc lại có nguyên tắc rõ ràng và kiên định như thế, đến cả Hồ Duyệt cũng không coi ra gì.

Hồ Duyệt ho vài tiếng, nói:
-Được, được lắm Trần Kinh, cậu đúng là người có tài năng, thôi, thôi, chúng ta uống rượu đi, không bàn chuyện này nữa, tôi nói không lại với cậu được .

Hồ Duyệt tính tình liến thoắng thấy Trần Khôn khó như thế thì anh ta cũng từ bỏ luôn cả ý định ban đầu .

Dù sao, mối quan hệ với Trần Kinh thân hơn nhiều so với quan hệ giữa anh ta với Cao Thọ Sơn, khi thấy Trần Kinh đã nói một cách rõ ràng như thế, thì anh ta cũng không muốn tham gia vào việc của Cao Thọ Sơn làm gì nữa. Y cũng không muốn vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người.

Còn về phần Trâu Tiếu, cũng có chút ít liên quan, nhưng cũng chỉ cần nhận lỗi với tòa soạn mà thôi!.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.