Editor: Nguyetmai
Từ nhỏ Điềm Tâm đã được mẹ dạy là đến nhà người khác nhất định phải cần mẫn một chút.
Sau khi ăn cơm xong thì phải giúp dọn bàn và rửa bát.
Có điều, từ khi Điềm Tâm sống ở nhà họ Trì, lúc nào cũng có người giúp việc làm những việc này.
Hiện giờ trong biệt thự không có ai, cô rầu rĩ nhìn đĩa của mình và của Trì Nguyên Dã hồi lâu, rốt cuộc vẫn phải dọn, sau đó mang vào phòng bếp rửa.
Lúc này Trì Nguyên Dã đang nhởn nhơ ngồi trên sofa màu trắng kiểu châu Âu bằng da thật, đặt Macbook trên đùi, chuyên tâm nhìn vào máy tính, tay gõ lạch cạch gì đó trên bàn phím.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất to lớn, soi vào Trì Nguyên Dã, mạ lên người cậu một đường viền vàng lóa mắt.
Mắt cậu sâu hút như trời sao, ẩn chứa ánh sáng vô tận, dường như chỉ cần liếc mắt là có thể hút chặt người ta vào đó, khiến người ta bất giác trầm luân.
Thật ra…dáng vẻ im lặng, không nổi cáu của chàng trai ác ma này thật sự rất đẹp.
Ít nhất nhìn thế này, lại đẹp đến nỗi khiến Điềm Tâm không thể rời mắt.
Không biết cậu ta đang chuyên tâm làm gì nhỉ?
Đột nhiên Điềm Tâm rất muốn biết, nhưng lại ngại đi qua xem, nghĩ ngợi một lát liền cầm lấy máy hút bụi bên cạnh, giả vờ hút bụi sàn nhà lót gỗ, đi đến chỗ Trì Nguyên Dã.
Đến sau lưng cậu, Điềm Tâm ghé mắt nhìn vào màn hình máy tính, phát hiện trên đó toàn những mã hiệu Điềm Tâm không hiểu.
Từng dòng code không ngừng hiện lên từ phía dưới màn hình máy tính.
Còn Trì Nguyên Dã thì đang thong dong gõ chúng.
Điềm Tâm không kìm được khiêm tốn học hỏi: "Này, cậu đang làm gì thế?"
Trì Nguyên Dã không hề ngẩng đầu lên, thốt ra mấy chữ: "Phát triển phần mềm."
Điềm Tâm sợ ngây người, Trì Nguyên Dã vừa nói gì cơ?
Phát triển… phần mềm?
Một mình cậu ta á?
Khoác lác quá đi, không phải việc này rắc rối lắm sao?
Điềm Tâm bĩu môi, hỏi thăm với vẻ coi thường: "Vậy bây giờ cậu đang phát triển phần mềm gì đấy?"
"Phần mềm theo dõi." Trì Nguyên Dã vừa đáp vừa liếc sang Điềm Tâm, "Sao hả?"
Điềm Tâm phì cười: "Ở thời đại này mà cậu lập trình phần mềm theo dõi, định theo dõi ai à? Muốn giúp đông đảo chị em lần theo chồng mình để bắt con giáp thứ mười ba sao?"
Trì Nguyên Dã cười khẩy: "Trên thế giới này có rất nhiều tổ chức bí mật mà cô không biết. Bọn họ qua lại giữa các quốc gia lớn, thực hiện vô số nhiệm vụ mà cô nằm mơ cũng không nghĩ ra được. Người đứng đầu những tổ chức này sợ nhất là bị thành viên phản bội, nhưng chỉ cần cài đặt dấu vân tay của thành viên lên phần mềm này, dù thành viên có chạy đến chân trời góc biển thì người đứng đầu tổ chức đều có thể dễ dàng bắt được đối phương, hiểu chưa?"
Điềm Tâm nghe đến mức há hốc miệng. Tên ác ma này đang nói nhảm với mình ư?
"Vậy cậu đã bán phần mềm chưa?" Điềm Tâm đột nhiên có hứng thú.
"Mấy triệu."
Điềm Tâm cả kinh nhưng vẫn mạnh miệng đả kích cậu: "Cũng không nhiều lắm."
"USD." Trì Nguyên Dã bình tĩnh bổ sung một chữ, sau đó gập máy tính lại, cất bước đi đến trước cửa sổ sát đất, mở cửa sổ đi ra ngoài.
Để lại Điềm Tâm tâm trạng ngổn ngang trong gió.
Mấy triệu USD… Khoan đã, mấy triệu USD tương đương với bao nhiêu nhân dân tệ nhỉ?
Ôi, hình như, hình như là… mấy chục triệu nhân dân tệ?
Cô không tin! Một tên thiếu niên mười mấy tuổi như Trì Nguyên Dã sao lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?
Cô vẫn cho rằng, Trì Nguyên Dã chỉ là một gã công tử xấu tính ăn bám cha mẹ mà thôi!
Đột nhiên, Điềm Tâm cảm thấy, chàng trai như ác ma này thâm sâu đến đáng sợ.