Editor: Nguyetmai
Luộc khoai tây cũng như yêu đương vậy, nhất định không được vội vàng.
Nhất là khi khoai tây còn sống nguyên thì lại càng phải dùng lửa nhỏ để luộc từ từ thì mới có thể chín đều phần trong được. Nếu quá vội vàng thì rất có thể sẽ giống với tác phẩm nướng tay thất bại lúc trước của Grindelwald, mặc dù bên ngoài đã nứt ra rồi, nhưng bên trong lại còn sống.
Là một ẩm thực gia ưu tú, đương nhiên Alina sẽ không mắc sai lầm chỉ vì sốt ruột giành lấy thành tựu như thế.
Bởi vậy, sau khi kiên nhẫn chờ thêm khoảng mười phút nữa, Alina mới vớt khoai tây trong nồi đất ra, lấy đũa phép chọc thử ở mặt khoai tây, gỗ hạch đào cứng cáp dễ dàng chọc vào trong.
"Ý, hình như hơi chín quá rồi… Quả nhiên, lửa dùng để sưởi ấm vẫn khó khống chế độ to nhỏ thật đấy. Nhưng mà răng người già không tốt, mềm một chút chút cũng được."
Alina hơi nhíu mày, khoai tây không phải cứ càng mềm càng tốt, nhất là khi làm nguyên liệu băm nhuyễn và nấu lần hai thì tốt nhất phải vớt khoai tây ra vào thời điểm vừa chín, như vậy sẽ không làm lãng phí mùi thơm lương thực nức mũi của tinh bột ở thời điểm thích hợp.
Điểm này chính làm một trong những nguyên nhân làm nên sự khác biệt về hương thơm và mùi vị trong bột khoai tây của nhà hàng cao cấp Michelin và nhà hàng Tây thông thường.
Hơn nữa, cách làm bột khoai tây xa xỉ nhất trong trí nhớ của cô là sử dụng sữa bò và mật ong trộn vào trong quá trình chế biến để tăng hương thơm.
Nhưng trong cái lâu đài Nurmengard khỉ ho cò gáy này, hiển nhiên Alina không có nguyên liệu phong phú như vậy để mà lựa chọn, chín kĩ là đã đủ để ăn đứt khoai tây nướng bằng tay của Grindelwald rồi.
"Xem ra sau này nhất định phải nghĩ cách để kiếm thêm nguyên liệu rồi!"
Nghĩ như vậy nhưng động tác tay của Alina không hề dừng lại. Cô chém con dao xuống, lưu loát thái củ khoai tây ra làm hai, sau đó cẩn thận dùng thìa để lấy nhân bên trong ra, cho vào cái bát đã được rửa sạch từ trước và giã nhuyễn ra.
Phần khoai tây sát với lớp vỏ đã bị dính một chút nước, Alina ném vào lửa không chút do dự, cô là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ mà – dù sao hiện tại Hogwarts đang lắm tiền nhiều của, cuối cùng cũng không cần sống cuộc sống đáng thương mà đến vỏ khoai tây cũng không nỡ vứt đi.
"Để mình xem lại nào, sữa không đường, bột gạo nếp, thịt viên muối, bột tiêu đen, muối…"
Lẩm bẩm đọc tên các nguyên liệu nấu ăn, Alina dần dần trở về trạng thái nấu nướng một thời của mình, ánh mắt sáng rực lên, động tác rắc các loại gia vị, nguyên liệu vào bát cũng càng lúc càng tự tin và ổn định, động tác khuấy cũng từ trúc trắc đến thuần thục.
Đến khi tất cả thịt viên mặn được rải đều lên bát bột khoai tây, sữa không đường và bột gạo nếp trộn trong đó đã hoàn toàn phát huy ra công hiệu vốn có, không đến mức khó đảo như lúc đầu nữa.
Alina liếm môi một cách hài lòng, cô dùng thìa múc một miếng khoai tây nhuyễn lên, để trong lòng bàn tay và ép thành một chiếc bánh tròn dẹp nho nhỏ, lấy hai chiếc đũa phép gắp miếng pho mát hình vuông đã chuẩn bị sẵn lên để đặt vào giữa miếng bột khoai tây. Sau đó, cô chắp tay vào nặn nó thành một viên khoai tây đáng yêu, bỏ vào cái đĩa chứa đầy bột chiên xù, rồi lại tiếp tục nặn viên tiếp theo.
Chẳng bao lâu sau, cả một bát bột khoai tây biến hết thành những viên bi bọc pho mát tí hon, lăn lông lốc trong đĩa bột chiên xù một cách đáng yêu, khiến người ta chỉ muốn cắn một cái.
"Tiếp theo là thời khắc chứng kiến kì tích. Bước đầu tiên, lót nồi bằng nhiều dầu!"
Alina liếc nhìn chai dầu ô liu nhỏ trên bàn bếp, nở một nụ cười hạnh phúc. Cô muốn thử những trình tự một đầu bếp cao cấp trong truyền thuyết từ lâu rồi, tiếc rằng xuyên không bao nhiêu năm qua, ngại với kinh phí của cô nhi viện nên cô chưa từng thực hành.
Nói chính xác ra, món khoai tây viên pho mát thịt muối cuối cùng mà cô chuẩn bị có thể xem như một món chiên, rất hao tốn dầu, điều này cũng khiến nó trở thành một món ăn hiếm thấy trong các gia đình bình thường. Bởi vì trong lúc xử lí khoai tây viên đã trộn với bột gạo nếp, nhất định không được tiết kiệm dầu, nếu không thì rất dễ xuất hiện tình trạng dính nồi, đến lúc đó thì tất cả mọi sự chuẩn bị đều đổ xuống sông xuống biển hết.
Đợi đến khi lửa đun ấm dầu trong nồi sắt và sôi được khoảng sáu phần là có thể bắt đầu lần lượt thả khoai tây viên vào nồi, theo câu nói kinh điển thì chính là – tẩm trứng gà và bột chiên xù, cho vào nồi đến khi vàng óng, lão già ở trên lầu thèm đến phát khóc mất.
Ừng ực!
Alina nhìn khoai tây viên vàng óng trong nồi, cô nuốt nước miếng một cái. Đắn đo một lúc, Alina giơ đũa, à không, giơ đũa phép lên, kẹp một viên vào miệng.
Là một đầu bếp lành nghề, trước khi bưng món ăn lên cho người ta ăn, nếm trước một chút mới là lễ nghi trong bữa ăn và thái độ nghề nghiệp cơ bản nhất.
Rồm rộp.
Lớp ngoài vàng óng của khoai tây viên vọng ra tiếng vang giòn tan, vị khoai tây ngào ngạt ở bên trong lập tức lan ra khắp khoang miệng.
Khi nhai, bột khoai tây mằn mặn tan ra nơi đầu lưỡi cô, chất lỏng màu trắng nóng hổi của pho mát chảy ra từ sâu bên trong, khiến khuôn mặt của Alina không khỏi đỏ ửng lên, cô há miệng ra hà hơi.
Phù… Nóng quá!
Nhưng thật là ngon!
Ừm, hình như cái này hơi nhiều dầu một chút, nếm thử một cái nữa xem.
Ý, cái này nặn hơi lỏng tay. Cái thứ ba này.
Ăn một miếng cuối cùng nữa thôi, xem thử vị thịt muối đã thấm vào chưa.
…
Một miếng cuối cuối cuối nữa thôi, ăn xong thì thôi…
…