Vô Song Kiếm

Chương 143: Về Nhà Thôi.




Lần trước Mạc Đế Vương ra tay anh hùng cứu mỹ nhân, khiến Hạ tiểu thụ tim đập tần suất tăng liên tục a, việc này vừa qua, hai người càng như là keo sơn, chỉ là….. Lại nói, Mạc, Hạ hai người vừa về tới trong thôn liền đi tìm đại phu, Mạc Thiên Tiếu cùng đại phu này nói vài câu, đại phu liền để lại thuốc trị thương cùng băng gạc rồi rời đi.

Tại ánh mắt khó hiểu của Hạ Ly Lạc, Mạc Thiên Tiếu chỉ khẽ thở dài một cái, thành thục giúp Hạ Ly Lạc rửa sạch vết thương của y, nhẹ nhàng đem thuốc mỡ đặt lên, cuối cùng đem băng gạc quấn lấy, Hạ Ly Lạc nhìn thao tác thành thục của hắn, thẫm nghĩ trong lòng, nói như vậy hắn cũng là thường bị thương, nếu không sao lại thành thục như vậy?

Chờ Mạc Thiên Tiếu mặt đen đem miệng vết thương của y xử lí xong, y mới phát hiện khuỷu tay Mạc Thiên Tiếu một mảng máu tanh. (Ú: Hạ cục cưng cũng quá vô tâm rồi, tội Tiếu oppa quá đi *chấm chấm nước mắt*)

“Ngươi bị thương rồi!” Hạ Ly Lạc hơi hoảng loạn nhìn máu tươi trên cánh tay của Mạc Thiên Tiếu, dáng vẻ lo lắng lẫn đau lòng khiến Mạc Thiên Tiếu một trận tim đập nhanh, hắn âm thanh nhu hòa nói, “Ta không sao, ngươi không cần lo lắng, đây là vết thương nhỏ.”

Mạc Thiên Tiếu xoa xoa đầu Hạ Ly Lạc,  hướng y khẽ mỉm cười, thừa dịp y thất thần chốc lát đại lực đem quần áo ngay miệng vết thương kéo ra, Hạ Ly Lạc bất thình lình bị âm thanh kinh động, thời điểm phản ứng lại, Mạc Thiên Tiếu đã xử trí vết thương, máu tươi trút xuống, y vội vã hạn chế động tác trên tay Mạc Thiên Tiếu.

Rõ ràng vừa nãy giúp y băng bó ôn nhu như vậy, thế mà đối với chính bản thân mình một điểm thương tiếc đều không có, cứ như thế ra tay, lẽ nào hắn không cảm thấy đau sao? Hạ Ly Lạc lắc lắc đầu, thở dài, “Mạnh tay như thế, tại sao lại phải tự làm đau bản thân? Để ta giúp ngươi.” Y nhìn ra được Mạc Thiên Tiếu đang tức giận, nhưng y lại không biết hắn là đang sinh khí chuyện gì.

Cầm lấy thuốc mỡ nhẹ nhàng lau ở miệng vết thương của Mạc Thiên Tiếu, lại lấy ra một chút để bôi, tuy y làm không được gọn gàng như Mạc Thiên Tiếu, còn có chút điểm ngờ nghệch nhưng cũng rất chăm chú, rất cẩn thận, động tác y vô cùng nhẹ nhàng ôn nhu, tựa hồ là lo sẽ làm đau Mạc Thiên Tiếu. Mạc Thiên Tiếu đáy lòng nhất thời mềm dịu, cảm thấy vô cùng xúc động.

Ngày hôm nay nhìn thấy súc sinh kia làm bị thương mắt cá chân của Hạ Ly Lạc, trong đầu hắn dường như cũng có cái gì đó đứt rời, khinh công cũng tăng lên từng tầng, nhanh chóng đi đến bên người Hạ Ly Lạc, sau đó lại thấy mắt cá chân chảy máu của y thì hết thảy tức giận đều bạo phát ra, cái thứ súc sinh ngu xuẩn vậy mà dám làm y bị thương!

Khi đó trong đầu hắn chỉ có tức giận, dùng một thân sức mạnh chính mình, không nói võ công, không nói cái gì chiêu thức, cú đá kia chỉ dùng nội lực chính mình vẫn đem xương sườn của hùng đánh nát, thương thế trên tay đau đớn như hàng nghìn kim châm châm vào như thế, hắn thần tình lạnh lùng ôm lấy Hạ Ly Lạc, hận chính mình không thể bảo vệ y.

Sau đó mới nghĩ lại, hắn cười khổ, võ công của Hạ Ly Lạc so với hắn cao hơn một bậc, thời điểm đối phó với nhiều sát thủ lúc trước đối với y còn dễ như ăn bánh, làm sao mà phải cần đến chính mình bảo vệ?

Nhưng không biết vì sao, sau khi từ lần kia tỉnh lại nhìn thấy Hạ Ly Lạc, từ trong lòng dâng lên một luồng xung động muốn bảo vệ y, không vì bất cứ cái gì, mà cùng bởi vì y là Hạ Ly Lạc, đơn giản như vậy thôi.

Mạc Thiên Tiếu xưa nay không phải kiểu người nhu nhược, bây giờ hắn biết trong lòng mình có Hạ Ly Lạc, hơn nữa còn chính là vô cùng quan tâm, hắn đương nhiên sẽ không cho phép chính mình coi thường phần tình cảm này, trước đó còn có chút điểm kiêng kỵ đạo đức luân lý nhưng hôm nay nhìn thấy y bị thương thì đều tan thành mây khói, Mạc Thiên Tiếu cau mày, hắn  nhất định phải đem Hạ Ly Lạc giam ở bên cạnh mình, khiến y yêu chỉ một mình hắn.

Khi còn bé phụ hoàng đã từng nói với hắn, yêu một người trước hết phải dựa vào gia thế, bây giờ xem ra, không hẳn phải như vậy, phụ hoàng, nhi thần tìm cho người một người con dâu người chắc chắn yêu thích!

“Thiên Khiếu, Thiên Khiếu?”

“Hả?” Mạc Thiên Tiếu thoáng lấy lại tinh thần, nhìn một chút vết thương đã băng bó cẩn thận, hắn khẽ mỉm cười, “Ly Lạc gọi ta có chuyện gì?”

“Ngươi vừa nãy nghỉ gì mà xuất thần thế, ta kêu ngươi mấy lần mà ngươi cũng không lên tiếng.”

“Nhớ ngươi a~”

“Thiên Khiếu, không được trêu ta!”

“Đừng nóng giận, đừng nóng giận….. Ly Lạc, chờ vết thương ở chân ngươi dưỡng tốt, chúng ta liền rời khỏi đi…”

“Ân.” Hạ Ly Lạc khe khẽ gật đầu, bỗng nhiên nhớ lại là Mạc Thiên Tiếu bế y về thôn, khi đó y bị Mạc Thiên Tiếu không hiểu vì sao lại tức giận giữ chặt, cũng ngoan ngoãn tùy ý hắn bế đi, y còn, còn đem mặt tựa trong lồng ngực của hắn…… A, thực sự là….. quá xấu hổ rồi.

“Đúng rồi, Ly Lạc, mấy ngày trước đây ta lúc tỉnh lại đã có cảm giác không có gì đáng ngại, vì sao chúng ta không rời đi nơi này hồi kinh sớm hơn?”

Nghe Mạc Thiên Tiếu hỏi như thế, Hạ Ly Lạc sửng sốt một hồi, nhìn nhìn Mạc Thiên Tiếu rồi vội quay mặt đi, chỉ chốc lát mặt đã đỏ bừng! Mạc Thiên Tiếu chưa nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng khả ái của Hạ Ly Lạc, hắn sững sờ nhìn Hạ Ly Lạc, chính là càng nhìn càng ngẩn người!

“Đại phu nói, cần phải ở lại quan sát mấy ngày, ta cảm thấy nơi này yên tĩnh, lại là nơi an toàn nhất hiện nay, cho nên không cùng ngươi thương lượng liền lưu lại chỗ này một khoảng thời gian, nếu ngươi thật sự vô sự, hai người chúng ta liền xuất phát, ngươi cảm thấy thế nào?”

“Làm Ly Lạc phí tâm rồi.”

“hai người chúng ta không cần khách khí như vậy, huống hồ Thiên Khiếu hôm nay cũng đã cứu ta.”

“Ly Lạc, vì sao ngày ấy ngươi đáp ứng đi cùng ta? Chuyến này lành ít dữ nhiều, ngày ấy ngươi cũng đã được nếm trải, ngươi….. Không hối hận sao?”

“Nếu hối hận há có thể mang theo ngươi đến chỗ này? Hạ Ly Lạc ta mặc dù ngang dọc võ lâm, nhưng cũng chưa từng gặp ai như Thiên Khiếu thành tâm với ta, còn trêu đùa ta, bọn họ chỉ biết nịnh hót lấy lòng, ta nhìn thật sự thấy rất buồn nôn! Đều nói Bá Nha tuyệt huyền vì Tử Kỳ (*), nhân sinh có thể tìm được một tri âm, há có thể buông tay mặc kệ?”

(*)Bá Nha và Tử Kỳ là tri giao với nhau vì Tử Kỳ rất thích nghe Bá Nha đàn và ngược lại Bá Nha chỉ cảm thấy tiếng đàn của ông chỉ có duy nhất Tử Kỳ mới có thể thưởng ra, nên khi Tử Kỳ mất Bá Nha cảm thấy thế gian này không ai có thể thưởng cầm của ông nữa nên đã tự tay đập vỡ cầm. Tích này thường dùng để miêu ta một mối quan hệ tri âm tri kỷ. Ú: Cái này thật sự tích nó là nôm na vậy, vì khi ed chương này nhà không có mạng nên ta không tra được, nhưng thông tin chính thì không có sai đâu, nên các bảo bối cứ an tâm, mà ta nghĩ chắc là chả ai không biết đâu nhỉ.

“Ly Lạc đối với ta thật sự là tinh thâm nghĩa trọng, Mạc Thiên Tiếu ta quyết không phụ ngươi!”

Hạ Ly Lạc nghe Mạc Thiên Tiếu thề hẹn son sắt, không khỏi nở nụ cười, vẻ mặt lẫn dáng vẻ của Mạc Thiên Tiếu lúc này quả thực chính là giống như cam kết thề hẹn với cô nương trong lòng, muốn y làm sao mà không cười cho được?

“Ai! Ta rất nghiêm túc, ngươi cũng phải nghiêm túc một chút a! Đến, Ly Lạc cùng ta đồng thời thề với trời, đời này cùng ta bất tương phản bội, đời này cùng ta đồng sinh cộng tử, đời này cùng ta không rời không bỏ!” (Ú: anh Tiếu khôn vỡi:v)

“Ha ha….. Thiên Khiếu, hai người chúng ta thân như huynh đệ, lời thề sắt son này ngươi vẫn là nên cùng tức phụ tương lai nhà ngươi thề hẹn đi ~” Hiếm thấy nghe được ngữ khí trêu chọc Mạc Thiên Tiếu của Hạ Ly Lạc.

“Ly Lạc ngươi hiện tại không phải là thê tử của ta sao? Nhanh, cùng ta đồng thời xin thề!” Mạc Thiên Tiếu trêu đùa nhìn Hạ Ly Lạc, kéo ngón tay thon dài của y, không chờ Hạ Ly Lạc phản ứng, trong miệng hắn liền hùng hồn lên tiếng, cái gì mà Hạ Ly Lạc đồng ý một đời ở bên hắn, không phản bội hắn, chăm sóc hắn, không rời khỏi hắn, bất kể là sinh tử khổ lạc đều……

Bị một chuỗi dài độc thoại của Mạc Thiên Tiếu làm cho mê mang, Hạ Ly Lạc còn chưa kịp hỏi hắn lấy những câu này ở đâu đã bị Mạc Thiên Tiếu hỏi một câu, “Hạ Ly Lạc ngươi đồng ý không?” Không cần hoài nghi, nhất định là vị Liễu trưởng thôn nào kia đã dạy cho hắn, lúc bắt đầu hắn vẫn chưa lưu ý, ngay khi nghe xong câu “Cùng tức phụ tương lai của ngươi thề hẹn đi” của Hạ Ly Lạc trong đầu hắn lập tức hiện ra một chuỗi từ này, sau đó liền dở chiêu lừa gạt.

“Hạ Ly Lạc, ngươi đồng ý không?” Mặc dù Hạ Ly Lạc vẫn chậm chạp không trả lời vì vẫn chưa nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, nhưng tâm Mạc Thiên Tiếu rất hồi hộp, hắn thật sự lo lắng Hạ Ly Lạc sẽ nói từ chối.

“A?” Vốn muốn nói bản thân không phải là tức phụ loại kia của hắn, nhìn thấy biểu hiện vô cùng thật lòng của Mạc Thiên Tiếu thì lại nuốt xuống, y bị Mạc Thiên Tiếu nhìn chăm chú đến tê cả da đầu, y chỉ biết đáp lời nói, “Ta đồng ý!”

Hạ Ly Lạc không biết một câu “Ta đồng ý!” này đã bán đi nửa cuộc đời sau này của mình rồi! Sau y hỏi Mạc Thiên Tiếu về việc này, mới biết được Mạc Thiên Tiếu có chủ ý gì, y vừa tức vừa giận, nhưng trong lòng lại từng trận ngọt ngào, đương nhiên, đây là việc của sau này.

Hai người ở trong phòng nhỏ vui cười, ngoài phòng một cô nương xinh đẹp vóc người yểu điệu đang đứng, nàng mang theo chút thất vọng nhìn cửa phòng đóng chặt, thỉnh thoảng bên trong còn truyền đến tiếng cười đùa, nàng cuối cùng thở dài, rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.