Vợ Ơi Đừng Lạnh Lùng Nữa Mà

Chương 7




Hiện tại, Tiêu Thần cảm giác thân thể mình giống như là kim cương bất hoại vậy, giơ tay nhấc chân đều khiến cho lực lượng dâng trào mãnh liệt, dường như có thể phá bỏ tất cả mọi ngăn trở. Mà thân thể càng thêm linh hoạt và nhanh nhẹn, thân tùy ý di động nhanh như ánh chớp khiến bên trong băng động lưu lại từng đạo tàn ảnh.

Bất quá Tiêu Thần lại thở dài một hơi, tu vi tăng lên đến cảnh giới <Thuế Phàm ngũ trùng thiên> đỉnh, thế nhưng dường như đã đạt đến bình cảnh khó có thể vượt qua, lúc này thu hoạch được chính là thân thể cường hãn và nhanh nhẹn được tăng lên trên diện rộng.

Tiêu Thần ý thức sâu sắc rằng tu vi muốn tăng lên yêu cầu bản thân phải nỗ lực tu luyện mới có thể đột phá, tất cả những cái khác chỉ có thể xem như là phụ trợ.

Tiêu Thần đi ra băng động, đứng trên đỉnh tuyết sơn đón ánh bình minh, cảm thụ được sự tĩnh lặng của băng tuyết ngập trời, tại giờ khắc này tâm tình hắn tĩnh lặng một cách thần kì. Ngàn vạn tia sáng chiếu xạ lên tuyết trắng, trên đỉnh núi lưu động ánh ngọc rực rỡ. Giờ khắc này Tiêu Thần bỗng nhiên có một tia giác ngộ trong đầu.

Mặt trời mọc rồi lại lặn, âm dương tuần hoàn. Ánh bình minh rực rỡ, tràn ngập sinh cơ, chính dương sáng chói, cường thịnh cực điểm, tịch dương xế tà, yếu dần rồi tắt, đây chính là một vòng luân hồi.

Bất quá tịch dương xế tà cũng không phải là kết thúc, bóng đêm qua đi, ánh mặt trời lại mọc lên, bắt đầu một chuỗi luân hồi mới. Tiêu Thần đã có sự gợi ý vô cùng, sức sống cường thịnh rồi cũng phải suy yếu là một việc vĩnh viễn không thể thay đổi của luân hồi.

Gần đây, trong lòng Tiêu Thần đều nặng nề vô cùng, yêu cầu chính mình không ngừng đột phá, hình thành một áp lực quá lớn, điều này đã không còn là động lực giúp hắn đi lên, giống như là cực thịnh tức suy bại, áp lực lại hóa thành trở ngại, khiến cho tâm tình của hắn hoàn toàn bị vây khốn.

Vạn vật trong trời đất đều là âm dương tuần hoàn, không hề có cường thịnh vĩnh viễn, chính hắn tự làm cho bản thân thêm mệt nhọc, đây rõ ràng là nguyên nhân tại sao tu vi đạt được cảnh giới <Thuế Phàm ngũ trùng thiên> đỉnh thế nhưng lại khó có thể đột phá được. Hắn cần phải hoàn toàn thả lỏng bản thân, để cho tịch dương nhanh chóng qua đi mà bắt đầu một phen sinh cơ bừng bừng mới, đây là điều mà bóng đêm không thể chống lại.

Tại thời khắc này, Tiêu Thần dường như đã hiểu được rất nhiều, hoàn toàn thả lỏng tâm tình, mở rộng tâm linh, tựa như là đi vào cõi thần tiên, ghé qua Tứ Hải Ngũ Nhạc, bay lượn lên Cửu Thiên Cung, hết thảy tâm tư tu luyện đều được gạt sang một bên.

Khiến tâm tư phức tạp trở thành đơn giản, khiến sương mù dày đặc dần dần tan biến, khiến ngọn tháp trí tuệ phóng xuất ánh sáng. Tại thời khắc này, cả người Tiêu Thần biến ảo vô cùng, thân hình lẳng lặng đứng trên đỉnh tuyết sơn đón ánh bình minh, hắn đã dung nhập vào trong trời đất tự nhiên.

Linh khí trời đất xuyên thấu vào trong cơ thể, linh khí vô tận dung hòa cùng với thân thể đang thả lỏng của Tiêu Thần. Cả thể xác và tinh thần của hắn đều ở vào trong một trạng thái kì diệu, sau đó thân thể chấn động mãnh liệt, phát ra tiếng sấm ầm ầm, bộc phát ra một phiến ánh sáng rực rỡ.

Tiêu Thần mặc dù như đang tiến vào cõi thần tiên hư vô thế nhưng hắn lại cảm giác được những biến hóa của thân thể, hắn lại dưới hoàn cảnh này mà đột phá.

Đau khổ tu luyện lại không có tiến triển thế nhưng thản nhiên quay đầu lại có thể phá vỡ rào cản tu luyện, tiến nhập vào lĩnh vực mới.

Hắn thành công tiến nhập vào cảnh giới <Thuế Phàm lục trùng thiên>!

Ánh sáng trên người dần dần thu liễm lại.

Trong lòng Tiêu Thần rất bình tĩnh, không hề gợn sóng, hoàn toàn bảo trì cảnh giới Không Linh, nhưng lòng đã có sở ngộ. Ánh mặt trời xán lạn, chính dương rừng rực, tịch dương xế tà, sinh cơ mãnh liệt, suy thịnh đâu chỉ giới hạn trong những biến hóa của tu luyện, luân hồi được áp dụng trong tất cả… Đời người như mộng, thăng trầm ly hợp, ai có thể vui vẻ cả đời đây? Thương hải tang điền, thời đại đổi thay, ai có thể ngăn cản đây?

Một khi giác ngộ thì hơn hẳn mấy năm khổ tu. Lúc này sự lột xác về thể xác và tinh thần đối với Tiêu Thần mà nói mang ý nghĩa trọng đại không gì có thể so sánh được, đây là sự giác ngộ của tâm linh, trên con đường tu luyện hắn đã có một nhận thức hoàn toàn mới.

Rất nhiều liên minh tụ tập trên tuyết sơn, hiển nhiên đã có hơn bốn trăm người chạy đến đây, đại đa số trong đó đều bởi vì quan chiến mà đến nhưng không ít người vì long đản mà đến. Mọi người thâm nhập vào trong tuyết sơn, rốt cuộc cũng phát hiện ra bóng dáng của Tiêu Thần, ngẩng đầu nhìn Tiêu Thần trên đỉnh tuyết sơn, rất nhiều người đều hiện ra vẻ mặt kinh dị.

Dưới ráng mặt trời buổi sáng, cả người Tiêu Thần lưu động ánh rực rỡ nhàn nhạt, khiến cho hắn nổi bật hết sức hòa hợp như thần thánh, quả thực giống như là thần sắp phá không mà đi.

Một số người thật sự rất thiếu kiên nhẫn, sau khi phát hiện ra Tiêu Thần lập tức kêu la lên.

"Tiêu Thần ngươi một mình trộm long đản sao?"

"Long đản trên Long Đảo đều thuộc về mọi người!"

. . . . . .

Những lý do vụng về dùng để mượn cớ này khiến cho những người nơi đây điều cảm thấy xấu hổ thay cho bọn họ, thế nhưng mười người phía trước căn bản không có loại tỉnh ngộ này, rất nhiều người đã bắt đầu rời khỏi, hướng về đỉnh tuyết sơn phóng đi.

Yến Khuynh Thành, Cathy, Vương Thông còn đang chờ người nên không có xuất thủ, những người khác cũng không kém cạnh, chen lấn vượt lên, e sợ long đản sẽ rơi vào tay những người khác, mười mấy tên tu giả cùng nhau hò hét, rất nhanh xông lên giữa sườn núi.

Mấy trăm người ở phía sau có rất nhiều người đều cảm giác được bọn họ vì long đản mà trở nên quá mức vô sỉ rồi, nghị luận sôi nổi ở phía sau.

"Người nào lại có thể vô sỉ như thế a!"

"Nhân tính ngày càng sa ngã a.!"

"Như vậy đã là cái gì, về sau không chừng còn xảy ra sự tình quá phận ấy chứ!"

"Tiêu Thần cho dù cường hoành trở lại cũng không thể đối kháng với nhiều người như vậy a."

. . . . . . Truyện được copy tại Truyện FULL

Những tiếng la hét phía dưới khiến cho Tiêu Thần từ trong cảnh giới Không Linh giật mình tỉnh lại, khi minh bạch được chuyện gì xảy ra khiến hắn rất phẫn nộ. Vừa tiến nhập vào <Thuế Phàm lục trùng thiên> hắn còn sợ điều gì? Muốn đến thì đến đi.

Đột nhiên, thân thể Tiêu Thần xuất ra năm tia sáng rực rỡ chói mắt, giống như muốn nối liền với ánh mặt trời phương đông vậy.

Vài đạo long ảnh thật lớn từ trong những đại huyệt được thần hóa của hắn lao ra, hoàn toàn do thần quang ngưng tụ mà thành, ánh sáng chói mắt vô cùng. Bát Tí Ác Long màu bạc, Xà Tượng Long màu xanh đen, Kiếm Long màu ngọc bích, Sư Vương Long màu vàng kim, long ảnh khổng lồ bay lượn quanh Tiêu Thần phát ra những tiếng long khiếu đinh tai nhức óc.

Man long được ánh sáng hóa thành, khổng lồ không gì sánh được.

Tất cả mọi người phía dưới hoàn toàn ngây dại, quả thực không thể tin vào mắt mình. Chính Tiêu Thần cũng kinh nghi bất định, không biết vì sao lại phát sinh sự tình khác thường như vậy.

Ba bộ xương khô từ trong băng động vọt ra, chiếc cằm không ngừng đóng mở, Kha Kha cũng tràn ngập vẻ hiếu kì, nháy động đôi mắt to sáng sủa quay tròn nhìn qua nhìn lại Tiêu Thần.

Tiếng long khiếu liên tục xuyên phá tận trời, quang ảnh thật lớn không ngừng bay vút lên không, làm Tiêu Thần tựa như Thần lại tựa như Ma vậy.

"Ầm ầm…"

Tuyết sơn xảy ra một trận âm hưởng đinh tai nhất óc, đỉnh tuyết sơn ở chỗ Tiêu Thần đã phát sinh một trận lỡ tuyết lớn đáng sợ! Giống như là vạn mã đang lao nhanh đến, giống biển động đang gào thét, tuyết trắng từ trên núi cao rít gào lao nhanh xuống.

Tuy nhiên đỉnh tuyết sơn lại không có việc gì, những long ảnh bay xung quanh Tiêu Thần, quanh thân hắn bừng lên ánh lửa nóng rực hừng hực khiêu động, hắn bình tĩnh quan sát tất cả bên dưới.

Đây là một hồi tai nạn lớn, hoàn toàn là do tiếng long khiếu tạo nên, tại thời khắc này, Tiêu Thần quả thực gần như là "Yêu"!

(Yêu của yêu quái, yêu dị nhe các lão!)

Những tu giả phía sau đem tốc độ tăng lên đến cực hạn, xông lên đỉnh tuyết sơn trước mặt kia, kinh hãi nhìn làng sóng trắng cuồn cuộn nọ. Những người trước kia mơ tưởng long đản muốn lên đỉnh tuyết sơn cướp giật: có chú sư, có linh sĩ đều có thể phi hành thế nhưng chưa kịp bay lên đã bị chôn sống bên dưới lớp tuyết dày. Trận lỡ tuyết này thật sự quá đột ngột, bọn họ đang ở giữa sườn núi, tuyết lỡ trực tiếp phát sinh tại vùng phụ cận của bọn họ, căn bản là không kịp phản ứng!

Cơn sóng tuyết trắng xóa rất nhanh đem sơn cốc phía duới hoàn toàn bao phủ. Tất cả mọi người đều chết lặng, như vậy quả thật quá đáng sợ! Một mình Tiêu Thần có thể khiến cho mười mấy tên tu giả chôn vùi trong biển tuyết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.