Vợ Ơi Đừng Lạnh Lùng Nữa Mà

Chương 23




Mọi việc xảy ra quá nhanh, mới vừa nãy Liễu Mộ bị đánh văng ra mà cự ly lại cách Tiêu Thần quá xa khiến hắn muốn cứu viện cũng không kịp, không gian linh lực khó có thể ảnh hưởng đến chỗ đó. Về phần Liễu Như Yên ở cạnh đó thì tu vi càng không đủ.

Ngay lúc này ta luồng sáng trắng như ba tia thiểm điện xẹt lên không. Ba bộ xương tại thời điểm Tiêu Thần gặp nguy hiểm rốt cuộc cũng đã ra tay. Từ khi cuộc chiến bắt đầu , ba tên này vẫn thờ ơ quan chiến trầm tĩnh lạ thường, cứ như đang quan sát điểm yếu của hung linh.

"Bịch"

Bọn chúng cùng một lúc đánh vào hung linh , sáu cái móng vuốt trắng điên cuồng xé rách tấm vải liệm, tránh cho Tiêu Thần bị hung hiểm quấn lấy. Cùng lúc đó , động tác của Tiêu Thần rất nhanh , hai chân mạnh mẽ kẹp lấy hai chân của hung linh, tay trái chém thẳng vào yết hầu của hung linh.

Cùng lúc , bọn họ đồng thời đều rơi xuống đất , hữu chưởng thần quang rực rỡ của Tiêu Thần quẫy thoát ra từ trong tâm vải liệm. Ba bộ xương khô từ ba hướng muốn xé rách tấm vải liệm trên người ác quỷ.

Tấm vải liệm này thật sự là một vật hung sát tà dị, ba bộ xương khô đã cảm giác được, mà Tiêu Thần lại càng khắc sâu hơn điều đó. Vừa này suýt nữa hắn đã chịu thiệt lớn nên hắn cũng ra tay xé rách tấm vải tà ác dình đầy vết máu đen.

Bỗng nhiên ánh đen âm u từ tấm vải liệm lóe ra mang theo từng đợt thanh âm quỷ rủ đáng sợ, thanh âm mang sự thê lương vô tận khiến người ta cảm giác da đầu tê dại, màn sương đen trong hẻm nhỏ cuồn cuộn dữ dội.

"Rống. . . . . ." hung linh dường như rất lo lắng , tấm vải liệm rung lên mãnh liệt như muốn chấn nát bọn Tiêu Thần .

Lúc này , Liễu Mộ cũng đã trở lại , không gian linh lực chồng chất một lần nữa phủ xuống , chùm sáng xanh khiến cho hung linh như bị sa vào vũng bùn.

"Nhanh, ngăn tấm vải liệm kia lại", hắn không nghĩ nó lại cường đại như thế, lực lượng của nó chắc chắn đến từ tấm vải tà ác này. Tiêu Thần quay về phía Liễu Mộ hô lớn. Trong quá trình cận chiến , hắn đã phát hiện ra một việc bí mật. Chính tấm vải liệm là nguyên nhân cường đại của hung linh.

"Cái gì. . . . . . Tấm vải liệm?!" Liễu Mộ lúc này liên tục vận khởi không gian linh lực màu xanh cầm cố tấm vải liệm lại, mãnh mẽ đem nó xé ra.

"Ngao rống. . . . . ." hung linh phẫn nộ rít lên , tấm vải liệm trên đầu đã bị Luân Hồi Vương xé xuống , lộ ra một nửa gương mặt đang thối rửa . Bên trong hai hóc mặt lõm sâu là ánh xanh u ám, mái tóc đỏ rối bời trên đầu dựng thẳng lên. Hình dáng dữ tợn dọa người, thật đúng là ác quỷ.

Ác quỷ đang lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng , nếu như tấm vải liệm bị xé thì hung uy của hắn sẽ nhanh chóng giảm xuống. Hắn kịch liệt vùng vẫy cuối cùng phun ra một ngụm thi khí màu vàng, rồi hóa thành kiếm quang mang theo khí hung sát tối cường đánh về phía Tiêu Thần và Liễu Mộ khiến cho bọn Tiêu Thần phải né tránh.

"Rống. . . . . ."Ác quỷ rống lên một tiếng thật lớn , khiến cho Tiêu Thần và Liễu Mộ trong sát na bị bức lui . Mãnh lực của hắn làm chấn động tấm vãi liệm, khí tức tử vong như vô cùng vô tận bốc lên, sương đen cuồn cuộn. Trong sát na đem Tần Quảng Vương, Diêm La Vương, Luân Hồi Vương đánh văng ra xa.

"Rắc rắc", khung xương của ba bộ xương khô văng lả tả trên đường, xương trắng cực kỳ chói mắt.

Tiều Thần trong lòng trầm xuống , nhưng ngay sau đó sự khần trương cũng thả lỏng xuống. Khung xương không bị chấn nát , toàn bộ là tách ra từ các khớp, hơn nữa hắn nhìn thấy bên trong đầu của Tần Quảng Vương lóe ra từng điểm sáng như ngầm báo cho hắn biết là không có việc gì.

Ba bộ xương khô xảo quyệt …….Tiêu Thần không lo lắng cho bọn chúng nữa.

Ác quỷ hung ngoan nhìn về phía Tiêu Thần và Liễu Mộ. Nhanh chóng di chuyển đôi chân thối rửa đi về phía bọn họ. Trên mặt đất , hắn đi đến đâu đều lưu lại thi thủy màu vàng trên mặt đất, sự chú ý của hắn lúc này đã tập trung lên hai người phía trước . Nhưng hắn lại bỏ qua ba bộ xương khô ở phía sau. Ba bộ xương khô nhanh chóng đứng lên như ba luồng sáng trắng bắn về phía ác quỷ.

Cùng lúc đó, Tiêu Thần và Liễu Mộ đã ra tay , một luồng ánh đao nóng rực cùng với một phiến ánh mưa linh lực phủ xuống ác quỷ.

Ác quỷ gào lên, một cái vuốt quỷ vung lên đánh văng ba bộ xương khô, một vuốt khác dùng để đối phó sát chiêu của Tiêu Thần và Liễu Mộ , Ba bộ xương khô liền bị nó đánh bay , nhưng ba luồng sáng mang theo linh lực từ trong đầu lâu bắn ra nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt đâm vào ác quỷ.

"Ngao rống. . . . . ." giống như bị thương tổn mang tính hủy diệt, ác quỷ ngã xuống đất mặt nhìn lên trời, trong con hẻm nhỏ nó lăn mình vùng vẫy đứng lên.

Không bỏ lỡ, Tiêu Thần nhanh chóng vọt tới kéo mạnh tấm vải liệm ra. Tấm vải liệm bay phất phới trong gió tạo nên màn sương đen dày đặc, rồi dần rời khỏi cơ thể của ác quỷ. Liễu Mộ nhanh chóng sử dụng không gian linh lực đem tấm vải liệm phong bế trong một tiểu không gian.

Mất đi tấm vải liệm, ác quỷ cuối cũng hoàn toàn lộ ra, hình dáng của nó khiến người ta có cảm giác kinh tởm .Một nửa người béo phì nhưng đã bị thối rửa. Mà một nửa kia lại như một quả cam bị phơi khô lâu ngày, da khô bọc xương, đồng thời lóe ra ánh đen.

Dữ tợn mà đáng sợ!

Ác quỷ còn đang quay cuồng thì Tiêu Thần đã tiến đến, dùng một chân hung hăng đạp lên cổ ác quỷ, một tiếng xương gãy "rắc rắc" giòn tang vang lên, ác quỷ hung tợn ngã nhào xuống. Cùng lúc đó, ba tia linh quang trong đôi mắt của ác quỷ bắn vào trong đầu lâu trắng muốt trên mặt đất.

Đầu và thân thể của ác quỷ tách ra. Nhưng ác quỷ vẫn cương ngạnh vùng vẫy như cũ, cái xác không đầu đứng thẳng lên, vẫn mang theo sự hung lệ khó có gì có thể so sánh đánh về phía Tiêu Thần. Lúc này, khi không còn tấm vải liệm bên mình thì nó không còn đáng sợ như lúc nãy, đã không thể tạo ra sự uy hiếp cho Tiêu Thần .

Tiêu Thần bay trên trời, hai tay ở trên không không ngừng vạch lên không khí, tiếp đó một lực lượng mãnh liệt như thái sơn áp đỉnh đánh xuống. Từng luồng thần quang chói lòa như phá không đánh xuống. "Ầm", một tiếng nổ lớn vang lên đã đem ác quỷ chấn nát.

Mặc dù hắn biết rằng: ác quỷ mất đi tấm vải liệm, đã không còn là đối thủ của bọn hắn , thế nhưng Liễu Mộ rất bất ngờ khi nhìn thấy sát chiêu của Tiêu Thần , hắn không nhịn được bèn hỏi: "Ta chưa bao giờ thấy ngươi dùng sát chiêu lợi hại này?".

Tiêu Thần từ trên không hạ xuống , nói: "Trước đây ta làm sao dám dùng , chiêu pháp này chính chiêu pháp trên vòng bảo hộ của thần bi , hình như là <Lục Thần Tán Thủ> trong truyền thuyết . Chưa từng luyện qua, ta làm sao dám dùng để đối phó với ác quỷ , nhưng vừa nãy không hề có hung hiểm nên ta mới dùng con quỷ này để thí chiêu , nhưng không ngờ <Lục Thần Tán Thủ> lại lợi hại như vậy. Quả nhiên, huyền công tâm pháp lợi hại cũng cần có chiêu thức cường đại phối hợp mới có thể tạo ra uy lực lớn nhất."

" Như vậy ư …….." Liễu Mộ tuy thân mang bệnh nhưng khi mỉm cười thì khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, hắn đã ghi nhớ không ít đồ hình không gian ở quảng trường. Nếu như có thời gian chắc chắn hắn sẽ có cảm ngộ.

Mà Tiêu Thần cũng ghi nhớ không ít sát chiêu thất truyền, không chỉ có <Lục Thần Tán Thủ> mà còn có <Nghịch Loạn Tam Thức> và <Trấn Ma Bát Pháp>.

Ác quỷ bị chấn nát, màn sương đen cũng nhanh chóng tiêu tán. Lúc này Liễu Như Yên và Yến Khuynh Thành cũng lại gần, nhìn thấy hài cốt vương vãi trên mặt đất mà kinh hãi không thôi.

Liễu Mộ đem không gian phong bế kia mở ra , cầm tấm vải liệm kia ném xuống đất. Mọi người đều cảm nhận được lực lượng tà dị dao động quanh nó .

Yến Khuynh Thành nãy giờ đứng bên cạnh quan sát trận chiến, trong lòng như bị kích động. Nhịn không được liền nói: " Đây là tấm vải liệm được lưu lại từ thời thượng cổ, xem ra không hề bị tổn hại mà còn có khí tức hung thần và lực lượng cường đại, chắc đã nhiễm máu tươi của một cao thủ nào đó".

"Không sai, tuyệt đối đã nhiễm máu của siêu cấp cường giả. Quả là đáng sợ, đúng là một tấm vải liệm tà dị". Liễu Mộ nói đến đây. Liền nhìn về ba bộ xương khô bên cạnh, sau đó lại quay lại nói với Tiêu thần: "Nếu không có ba bộ xương khô này thì xem ra chúng ta đã lành ít dữ nhiều. Thật không nghĩ ra bọn chúng lại có linh hồn thần quang cường đại như thế, đây rõ ràng là dấu hiệu trở thành quân vương .

Ba bộ xương khô chậm rãi lắp lại khung xương của mình , sau đó có chút hài hước hoạt động các ngón tay. Nhìn thế chứ ánh mắt lại hoàn toàn bất đồng, ba tên gia hỏa này tuyệt đối là điển hình của cái gọi là "giả heo ăn thịt cọp" a.

"Thật là quái lạ? Ta không thể cảm nhận được dao động linh hồn trên người nó……" Liễu Mộ lẫm nhẫm nói. Trải qua trận chiến này, thương thế của hắn lại nặng thêm, nhìn qua có chút suy yếu.

Tiêu Thần suy tư nói: "Có lẽ người này trước khi chết sát khí quá nặng, hình thành tàn linh bất diệt trong cơ thể. Rồi hình thành hung linh đáng sợ như vậy. Có thể ………ác quỷ trong truyền thuyết là được sinh ra như thế.

Tiếp đó, ánh mắt của mọi người lại đổ dồn lên tấm vải liệm kia. Sau khi Tiêu Thần chấn nát ác quỷ kia thì tất cả đều sáng tỏ, hunh linh kia thực lực chỉ ở mức bình thường chứ không hề cường đại chút nào, lúc đầu đánh nhau với nó chật vật như thế là bởi vì tấm vải liệm bị nhiễm máu cường giả đã giúp cho hung uy của nó tăng mạnh.

"Con ác quỷ thành niên này cũng không mạnh hơn so với con tiểu ác quỷ bao nhiêu, chỉ là nó dựa vào hung vật đáng sợ này, chúng ta nên xử lý hung vật này thế nào đây?" Liễu Mộ thắc mắc hỏi Tiêu Thần.

Đối với một kiện tà vật tràn ngập khí tức hung thần thời thượng cổ này, xem ra bọn Tiêu Thần không có hứng thú gì, không ai muốn dùng nó làm vũ khí, dường như chỉ có những ác linh mới luyện hóa được nó thành vật sở hữu của mình.

Tiêu Thần nhìn về phía bọn Tần Quảng Vương nói: "Chia làm ba cho các người nhé!" Text được lấy tại Truyện FULL

"Rắc rắc" Ba bộ xương khô không ngừng đóng mở xương hàm, xua tay cự tuyệt. Cùng lúc đó, ấn ký hoa sen trên trán của chúng phóng ra thần quang rực rỡ, khiến xương trắng của chúng nổi lên như bạch ngọc sáng chói, nhưng lại lẩn quất một tía khí tức âm u giống như một kiệt tác thần ngọc hoàn mỹ nhất trong trời đất.

Mọi người trong lòng lấy làm lạ, xương trắng lại tràn ngập khí tức thần thánh, thật là quái lạ .

Cuối cùng, tấm vải liệm được cả bọn đặt xuống dưới một phiến đá , sau đó nhanh chóng rời khỏi đây. Chỉ là tại chỗ rẽ, Tiêu Thần nghe thấy được một tiếng vang "kéc kéc" giống như tiếng cửa chính một tòa nhà cổ mở ra. Hắn nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy một nam tử mặc trang phục cổ xưa, nhanh như chớp đánh nát phiến đá lấy tấm vải liệm kia, rồi nhẹ nhàng bay trở vào trong tòa nhà cổ.

Trong sát na , Tiêu Thần cảm giác lưng phát lạnh, bởi vì trong nháy mắt tối hậu hắn thấy rõ chân dung của người đó, chính là một tiên nhân trong truyền thuyết tại Nhân Gian Giới có người gặp qua! Chỉ là, trong một thoáng lướt qua đó, hắn không hề cảm nhận được tiên khí hay dao động linh hồn mà chỉ là sát khí âm trầm kinh khủng.

Tiêu Thần nhanh chóng đuổi kịp bọn Liễu Mộ, rời xa khỏi chỗ đó, nhưng tâm tư của hắn bây giờ khó có thể mà bình tĩnh lại, cổ thành rốt cuộc nơi nào? Vì sao …….Vì sao lại thành như vậy?! Mắt hắn tuyệt đối không nhìn lầm. Trong lòng hắn như đang dậy sóng, những suy tưởng từ đâu bỗng chốc kéo về, nhưng hắn không có nói cho bọn Liễu Mộ biết, bởi vì giờ có nói ra cũng chỉ làm cho bọn họ hoang mang thêm mà thôi.

Đi trên con đường cổ xưa, Tiêu Thần càng thêm cẩn trọng, đối với cánh cửa của mỗi tòa nhà cổ đều là "kính nhi viễn chi*", rất khó nói bên trong đó là cái gì, không chừng lại là thứ hung hiểm nào đó.

(*chỉ dám nhìn từ xa mà thôi)

Bỗng nhiên, có tiếng ầm ĩ truyền vào tai mọi người, trên con đường cách đó không xa truyền đến âm thanh đánh nhau dữ dội, nhân số dường như không ít.

"Hành dã không, tọa dã không, ngữ mặc động tĩnh vô bất không, túng tương bạch nhận lâm đầu lô. . . . . ." (có chú giải ở c trước, lão nào quên lật lại xem nhé ^^)

Tiêu Thần nghe ra được âm thanh của Nhất Chân hòa thượng. Hắn đi ra từ hẻm nhỏ nhìn lên về con đường cổ, chỉ thấy bảy tám gã tu sĩ đang chiến đấu dữ dội với hai con Âm binh. Trong đó gồm cả Nhất Chân hòa thượng và Độc Cô Kiếm Ma, lúc này bọn họ đều gác cừu hận sang một bên để cùng đối kháng cường địch, bên kia là một nữ tử đang đứng trong ráng màu rực rỡ.

Một tên Âm binh giống như là một bức tượng cổ xưa, toàn thân đều mặc giáp trụ, hắn đứng tại đây, tịnh không di động cước bộ, thanh cổ mâu trong tay vạch ra từng tia sáng rực rỡ khiến cho mấy thanh niên cường giả chống đỡ rất vất vả.

Nếu không phải ráng màu rực rỡ trên thân nữ tử kia không ngừng lan tỏa khiến cho động tác hắn chậm lại, thì sợ rằng mấy người này đã thất bại từ lâu. Độc Cô Kiếm Ma thân như hóa thành lưỡi kiếm sắc bén vô cùng, mà thiết kiếm trong tay hắn như xé nát cả không gian, trường kiếm sinh ra tiếng rít liên hồi, hắn tuyệt đối là kẻ mạnh nhất trong những người này.

Nhất Chân hòa thượng lại càng siêu trần thoát tục, phiêu hốt giữa tầng không tựa như Thần Phật, chung quanh bóng hoa sen di động không ngừng , cả người tràn ngập Phật tính. Một đạo Phật thủ ấn không ngừng huyễn hóa ra trăm ngàn bóng ảnh, không ngừng đánh xuống tên Âm binh kia. Trải qua thuật pháp cổ Phật hiển hóa từ pháp luân của Phật Đà, hắn đã hoàn toàn lột xác, hiện tại không hề yếu hơn Độc Cô Kiếm Ma chút nào .

Tiêu Thần và Liễu Mộ bước nhanh về phía trước, hiện tại chỉ có tập hợp lại một chỗ mới là thượng sách, bọn họ quyết định tham gia chiến đoàn này.

Không thể không nói, chiến lực của Âm binh rất kinh người, một mình vẫn đấu lại với tám thanh niên cường giả, thần trí hắn ở trạng thái mơ hồ nhưng chiến lực tuyệt đối siêu cấp kinh khủng. Căn bản không thể cảm ứng được tình tự dao động của hắn, nhìn thế nào hắn cũng như một bức tượng di động. Một mình độc chiến nhiều cao thủ như vậy mà khuôn mặt vẫn bình tĩnh hờ hững như cũ.......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.