Vợ Ơi Đừng Lạnh Lùng Nữa Mà

Chương 22




(*Vải liệm: Vải dùng để trùm lên xác chết.)

Qua rất lâu sau, hẻm nhỏ rốt cuộc cũng khôi phục bình tĩnh.

"Mau rời khỏi nơi này." Tiêu Thần dẫn đầu tiến về một cái hẻm nhỏ khác. Mấy người còn lại theo sát phía sau. Bọn họ đều biết sự tình đã rất đáng sợ, mới vừa nãy chém giết bất quá chỉ là một tiểu ác quỷ thôi. Nếu như đụng một ác quỷ thành niên thì tột cùng có thể chiến thắng hay không còn rất khó nói.

Nhất là hung linh mang vải liệm vừa nãy, nếu như chân chính xuất hiện trước mặt bọn họ thì sự tình sẽ khủng bố phi thường.

"Trốn đi!" Tiêu Thần rất nhanh vọt một hẻm nhỏ. Mấy người phía sau sớm đã phát hiện nguy hiểm cũng trốn theo hắn. Đây là một loại cảm ứng của linh thức, là bản năng phản ứng tránh nạn tìm may của tâm linh. Cũng là linh giác thuần túy của tu giả khi đạt được một cảnh giới nhất định.

Lúc này, trên không nổi lên một trận gió lạnh. Âm thanh "sưu sưu" khiến cho người ta lạnh cả sống lưng. Một vết ảnh rất nhanh từ hẻm nhỏ bay đến.

Mặc dù tốc độ rất nhanh thế nhưng tu vị mấy người nơi này cũng không yếu. Ngay trong sát na nhìn thấy rõ được hung vật này liền khiến cho bọn họ biến sắc. Đó là một bóng người có hai cánh xám, thế nhưng đầu của hắn lại giống như một khô lâu bọc một lớp da khô nứt, hốc mắt trống rỗng thoạt nhìn rất dọa người. Đó không phải là chủng tộc đã tiếp cận với thần - đọa lạc thiên sứ mà như là một "Điểu Nhân" đã chết, bất quá hắn lại có thể tự do bay lượn.

Gió lạnh lại nổi lên, hàn ý dày đặc bao phủ xuống, bọn họ một lần nữa phải trốn đi. Lúc này có ba điểu nhân khuôn mặt như ác quỷ bay qua.

"Đây thật sự là một địa phương quỷ quái!" Ngay cả Tiêu Thần tâm chí như thiết cũng phải cảm thán.

Bỗng nhiên bọn Tần Quảng Vương bắt đầu bất an. Linh quang trong mắt dừng ở cuối hẻm.

Ba bộ xương khô đối với sát khí trong tử thành tựa hồ rất mẫn cảm. Dĩ nhiên lúc này bọn chúng đã phát giác trước bọn Tiêu Thần.

Chỉ thấy một bóng ảnh từ trên mặt đất kéo dài ra, sau đó một trận gió lạnh thấu xương thổi đến, vải liệm theo gió bay phất phới phát ra khí tức hung thần mãnh liệt từ trong chỗ rẽ lộ ra,. Mọi người đều cảm thấy da đầu tê dại, hung vật kinh khủng rốt cục cũng đuổi theo bọn họ mà vốn cho rằng đã thoát được nó rồi.

Màu sắc của tấm vải liệm rốt cuộc là gì thì cũng không thể nhận biết được bởi vì bề mặt nó đều tràn ngập vết máu đen, dưới cơn gió lạnh phát ra tiếng "phàch phạch". Hẻm nhỏ u ám lại tà dị kinh khủng như vậy. Trong sát na sát khí mãnh liệt tỏa ra, một bóng người cao lớn sừng sững từ trong chỗ rẽ đi ra.

Toàn thân hắn chìm trong bóng tối. Ở đó có một phiến sương đen lơ lững. Mà thân thể bị tấm vải liệm rộng thùng thình kia bao phủ hoàn toàn. Khiến cho người ta rất khó có thể thấy rõ được hình dáng. Chỉ có thể thấy được đôi mắt như đóm lửa xanh của hắn không ngừng khiêu động, không hề có bất cứ dao động linh hồn nào, chỉ có mùi vị tanh tưởi của xác thối cùng với sát khí mãnh liệt.

Hung linh này đã chú ý đến họ, bọn họ đã không thể chạy thoát, hiện tại chỉ có thể một lần triệt để chấm dứt mà thôi.

Bóng đen cao to bước đi không tiếng động, chỉ có tấm vải liệm kia dưới cơn gió lạnh không ngừng phát sinh âm thanh đáng sợ. Một đôi mắt chết chóc lạnh lùng nhìn bọn Tiêu Thần.

"Động thủ!" Tiêu Thần không chút nào sợ hãi đón gió vọt đến, màn ánh sáng Bắc Đẩu trên tay trái hiện lên, hóa thành "khiên thất tinh" bảo vệ trước người, đao ánh khuyết vô cùng chói mắt rực rỡ đã hiện ra trong tay phải, giống như một thanh thần binh được thực thể hóa vậy.

Đao ánh khuyết vạch ra một đường ưu mỹ giống như sao chổi ngoài trời vạch phá trường không. Thần quang rực rỡ chiếu sáng cả con hẻm nhỏ u ám. Chém thẳng đến cổ của hung linh. Màn sương đen bị đánh tan đi, thân thể cao to của hung linh bị tấm vải bố đen bao phủ hiện ra, trông như một tấm bia mộ sừng sững.

Một âm thanh "Keng keng" như tiếng của kim loại va chạm khiến màng nhĩ người ta đau đớn vô cùng. Tay phải của hung linh nhanh như thiểm điện, tạo nên một luồng gió lạnh chắn trước cổ. Đem đao ánh khuyết kia chấn bay ra ngoài.

Đó là một vuốt quỷ giống như vuốt chim. Khớp xương khô nẻ bọc một lớp da chết. Đúng là móng vuốt ác quỷ, khiến người ta cảm giác da đầu tê dại.

Đao ánh khuyết lấp lánh chói lọi bay ngược lại, tốc độ cực kỳ nhanh đánh về phía bụng của hung linh. Cùng lúc đó, hai tay của Liễu Mộ liên tục huy động, một luồng không gian linh lực ngưng tụ thành một cái lồng giam, từ trên không rất nhanh chụp về phía hung linh.

Hung linh cũng không có bất kì động tác lùi bước gì. Ngược lại còn vọt nhanh về phía trước. Vuốt quỷ bên phải lần thứ hai đánh bay đao ánh khuyết. Đồng thời tay trái cũng đánh ra, đem lồng giam màu xanh trên đầu mãnh liệt đánh nát. Một mùi xác thối dày đặc phát ra. Tay trái cùng tay phải của nó không giống nhau, tay trái giống như là ngâm trong nước lâu ngày phồng lên hết mức, phi thường thô ráp, thế nhưng lực lượng lại không kém hơn tay phải chút nào.

Liễu Mộ cùng Tiêu Thần nhìn nhau, hung linh này tà dị vô cùng sợ rằng bọn họ khó có thể làm gì được, bất quá hiện tại cũng không thể trốn thoát, chỉ có thể tử chiến mới có thể hi vọng bảo toàn mạng sống. xem tại TruyenFull.vn

Tiêu Thần đem huyền công đề thăng đến cảnh giới cực hạn. Mái tóc đen trên đầu cuồng loạn vũ động. Sau đó, màn ánh sáng Bắc Đẩu bên tay trái cùng với đao ánh khuyết bên tay phải hợp lại với nhau. Thất tinh nhập vào bên trong trăng khuyết, ánh đao trở nên chói mắt vô cùng được Tiêu Thần nắm ở bên tay phải.

Hắn không hề úy kị vọt đi. Thân thể cao lớn lướt qua chỉ để lại từng cái tàn ảnh ở phía sau. Nhát chém đầu tiên đánh thẳng vào bên hông của hung linh. Hung linh tựa hồ cảm giác được sự cường hãn của Tiêu Thần cùng với sự sắc bén của ánh đao nên không đưa vuốt quỷ ra đỡ đao ánh khuyết mà rất nhanh tránh qua một bên, sau đó vuốt sắc u ám hướng đến trái tim của Tiêu Thần.

Sau khi tu vi Tiêu Thần tinh tiến, tiến bộ lớn nhất của hắn chính là tốc độ, hắn trong nguy hiểm không biến sắc lộn một vòng trên không, trong sát na nhảy lên cao tránh khỏi vuốt quỷ kia. Sau đó, dùng chân đáp xuống, ánh đao trong tay kích phát ra một tia thần quang chói mắt chém vào chỗ bên dưới của hung linh.

Hung linh phát ra tiếng gầm nhẹ, liên tục lui về phía sau, mặt đất bị bàn chân của nó đạp ra vài khe nứt lớn. Có thể thấy được nó đang thừa nhận áp lực lớn như thế nào.

Ngay lúc này, Liễu Mộ đề thăng linh lực đến cực hạn đã ra tay. Màn sáng xanh phân cách khu vực này thành nhiều phần. Hình thành nên tầng tầng không gian chồng chất nhau. Hắn không chỉ có tạm thời khóa lại đường lui của hung linh mà còn muốn dùng không gian tuyệt học này xé rách nó.

"Rắc rắc…"

Thân thể hung linh phát ra từng tiếng vang, xương cốt toàn thân chống đỡ áp lực không gian của Liễu Mộ đã bị trật cả.

Đây chính là cơ hội tốt cho Tiêu Thần, thân thể hắn tuy to lớn thế nhưng động tác nhanh như gió tựa như điện, lại nhẹ nhàng như bóng ảnh. Thân thể từ trong không trung lại lần nữa chém về phía hung linh đang tạm thời bị vây khốn.

Thân thể hung linh bị ràng buộc thế nhưng hai tay lại có thể đột phá được cấm cố, hai tay nắm lại giơ lên đỡ. Từ trong miệng nó phát ra tiếng gầm thấp đầy phẫn nộ. tầng tầng sương đen từ trong miệng hắn phun lên không trung.

Thân thể Tiêu Thần phát ra hào quang sáng chói. Một tầng ánh sáng như một tấm khiên bảo hộ thân thể hắn mà không sợ thi chướng* ăn mòn.

(*Màn khí độc từ xác chết)

"Keng keng."

Ánh đao hung hăng bổ vào vuốt quỷ phình to kia. Mặc dù có ánh sáng âm u chớp động bảo hộ quanh vuốt quỷ thế nhưng ánh đao cùng Bắc Đẩu thất tinh sau khi hợp nhất thật sự là quá mức sắc bén, lại có thể chém sâu vào khiến cho cánh tay thô ráp kia suýt chút nữa bị chém đứt. Thi thủy màu vàng phun tung tóe khắp nơi. Ánh đao cắm vào giữa khớp xương tay.

"Rống……" Tuy là hung linh thế nhưng nó cũng cảm giác được đau đớn, nó phát ra tiếng gầm gừ khiến cho tâm người ta phát lạnh. "Ầm" một tiếng đánh vỡ không gian trùng điệp mà Liễu Mộ bố trí. Vùng thoát ra ngoài, đánh về phía Tiêu Thần đang rơi xuống từ không trung.

Động tác của Tiêu Thần rất nhanh, tựa như một trận gió lớn trên không bay lên, sau đó chân hung hăng đá vào trên cặp vuốt quỷ đang mở ra kia liền bay ngược ra ngoài, hết thảy động tác đều gọn gẽ lưu loát.

"Rống……" Hung linh rống lên giận dữ, sau khi bị hai chân đạp lên khiến cho bàn tay bị đao ánh khuyết cắm vào trong tan vỡ ra mạnh mẽ đem một cái vuốt quỷ của nó chấn nát. Thi thủy màu vàng bắn tung tóe khắp nơi.

Tấm vải liệm bay phấp phới, hung linh phát ra một tiếng rít gào, ánh sáng xanh trong đôi mắt khiêu động kịch liệt. Cánh tay trái bị thương lại một lần nữa phồng lên sau đó lành lặn lại. Một cánh tay hoàn hảo đầy mùi hôi đã mọc ra.

Tiêu Thần húp một ngụm khí lạnh. Liễu Mộ cũng chau mày nói: "Chiến lực của hắn phi thường kinh khủng. Nếu không phải là đầu óc không quá linh hoạt thì chúng ta không xong rồi."

"Rống……" Tiếng rít gào của hung linh cao hơn, tạo nên tầng tầng sương đen, khiến cho mặt đất bắt đầu rung chuyển xuất hiện ra từng khe nứt thật lớn, có thể tưởng tượng được nó cường đại thế nào.

"Đáp gian trọng điệp*" khuôn mặt anh tuấn có chút bệnh tật của Liễu Mộ dâng lên một tia huyết sắc. Hắn đánh ra tuyệt học đỉnh cấp của mình, lấy không gian linh lực vây khốn hung linh, dùng không gian xé rách ác quỷ này.

(*Chồng chất liên tục)

"Hợp Nhất!" Tiêu Thần nhanh chóng vọt đến, đôi mắt sắc bén tựa như mũi đao, ánh đao trong tay phảng phất như hòa cùng cánh tay phải của hắn, tuy hai mà một. Ánh đao toàn bộ thu liễm vào trong lòng bàn tay, cánh tay phải sáng chói rực rỡ gần như trong suốt. Trên mu bàn tay ẩn ẩn Bắc Đẩu thất tinh, còn lòng bàn tay là môt hình trăng tròn.

"Phanh"

Chưởng đao hung hăng đánh lên cánh tay của hung linh. Một vết thương kinh khủng xuất hiện khiến cho thi thủy văng khắp nơi. Ánh sáng lóe ra, chưởng đao lưu lại một tàn ảnh. Cả người Tiêu Thần hóa thành một chùm tia sáng, quay quanh hung linh đi lại chậm chạp này không ngừng xuất thủ.

Bị không gian chồng chất xé rách. Hung linh tuy rằng muốn đưa tay bắt lấy Tiêu Thần thế nhưng vô pháp thực hiện được thủ đoạn độc địa này khiến nó gấp đến độ không ngừng rít gào phẫn nộ. Tuy rằng thân thể hắn hiện lên từng tia ánh sáng âm u ngăn cản chưởng đao thế nhưng cũng bị thương tổn rất lớn.

Quang chưởng của Tiêu Thần khiến cho Liễu Mộ giật mình không thôi, nếu như không phải đang đối mặt với hung linh đáng sợ này mà đối với một tu giả đồng cấp khác. Chiến lực của Tiêu Thần tuyệt đối là vô địch.

Chỉ là sự cường đại của hung linh vượt quá dự liệu của Tiêu Thần và Liễu Mộ. Tấm vải liệm không ngừng phấp phới, một luồng khí tức tử vong dày đặc cuồn cuộn tuôn ra ánh sáng âm u khiến cho không gian linh lực của Liễu Mộ trong sát na biến mất. Liễu Mộ bị lực lượng hỗn loạn của bản thân đánh bay ra ngoài, khóe miệng tràn ra một dòng máu nhỏ.

Mà Tiêu Thần cũng bị lực lượng cường đại kích trúng không nhẹ, càng nghiêm trọng hơn là hung linh hoàn toàn tập trung trên người hắn, ở tại chỗ lưu lại một tàn ảnh vọt đến hắn, giương đôi vuốt quỷ đánh tới.

Tiêu Thần điên cuồng đề thăng tu vi bản thân, lấy tốc độ cực hạn để tránh né, hắn triển khai phản kích sắc bén vô cùng, một người một quỷ như là hai cái bóng ảnh dây dưa cùng một chỗ. Tấm vải liệm nọ tựa hồ là một kiện tà vật lợi hại vô cùng. Phát ra từng trận gió lạnh khiến cho Tiêu Thần cảm giác choáng váng, từng luồng ánh sáng âm u vây quanh hắn như là tầng tầng bóng ma đang múa vậy.

Hung linh thực sự quá cường hãn. Dùng lực lượng tà dị thi triển ra "Vực" của nó. Đó chính là một "Quỷ Vực" đặc thù, mặc dù chiến lực của Tiêu Thần rất mạnh, mặc dù quang chưởng của hắn khiến cho ác quỷ kiêng kị không thôi nhưng vẫn bị áp chế phải tránh né không ngừng.

Sau cùng hắn lăng không bay lên, muốn thoát khỏi "Quỷ Vực" tà dị thế nhưng hung linh kia cũng bay lên theo, trong không trung dây dưa cùng hắn một chỗ, vuốt quỷ huy động ra từng tia sáng tử vong, khí tức âm u hướng đến Tiêu Thần bảo phủ lấy.

"Phá!" Tiêu Thần hét lớn một tiếng, tay phải cùng với vuốt quỷ va chạm với nhau, lúc này hung linh tránh né không kịp, chỉ đành lấy vuốt quỷ đón đỡ chưởng đao của hắn.

"Phanh phanh…"

Âm thanh vỡ vụn của xương cốt truyền ra, vuốt quỷ đã bị chấn nát. Không thể không nói chưởng đao được dung hợp bởi Bắc Đẩu thất tinh và đao ánh khuyết quả thật cứng rắn vô cùng. Khiến cho hung linh nhiều lần bị thiệt thòi, bất quá trong sát na tấm vải liệm trên người hung linh phiêu động một hồi rồi rất nhanh quấn lấy hữu chưởng của hắn, sương đen cuồn cuộn nhất thời bao phủ hoàn toàn ánh sáng.

Tất cả sự việc đều phát sinh quá nhanh. Mà đều được hoàn thành trên không, hung linh phát ra tiếng gầm thấp. Tấm vải liệm bao phủ toàn thân phiêu động muốn bao phủ lấy Tiêu Thần, sương khí màu đen muốn bao phủ cả hẻm nhỏ. Khí tức tử vong mênh mông cuồn cuộn. Nơi đây thật sự kinh khủng vô cùng.

Tiêu Thần đem hết toàn lực tránh né thế nhưng tấm vải liệm này lại tà dị quá mức. Lại không thể tổn hại đến nó, quang chưởng cứng rắn vô cùng cũng khó có thể đánh nát nó. Mắt thấy nó sẽ nuốt Tiêu Thần vào bên trong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.