Vợ Ơi Đừng Lạnh Lùng Nữa Mà

Chương 16




Yến Khuynh Thành, dáng vẻ như chim sa cá lặn, tư dung khiến hoa nhường nguyệt thẹn, là tuyệt đại mỹ nhân chân chính, lúc này hai mắt đã bốc lên lửa giận. Nàng một đời kiêu ngạo, muốn nàng làm nữ nô ngoan ngoãn so với giết nàng còn muốn khó chịu hơn, nàng vô cùng phẫn nộ trừng mắt nhìn Tiêu Thần.

"Tù binh phải có giác ngộ của tù binh!" Tiêu Thần dứt lời không hề để ý đến nàng, bắt đầu kiểm tra thương thế của Liễu Mộ.

Tuyệt thế vưu vật Liễu Như Yên nở nụ cười nhẹ, nói: "Tiêu Thần, chàng nếu như tin tưởng, có thể để thiếp điều giáo nàng ta, bảo đảm khiến nàng biến thành nữ nô hợp cách."

"Tốt, vậy giao cho nàng."

Lúc này, hỗn loạn giết chóc giằng co một đêm đã dần dần yên ổn trở lại, cuộc quyết đấu giữa mấy trận doanh lớn hình như đã phân thắng bại. Mặc dù có nhiều tu giả nhìn thấy bọn Tiêu Thần và Liễu Mộ, nhưng không ai tiến đến gây hấn, bọn họ mới vừa nãy đã chứng kiến chiến lực đáng sợ của Tiêu Thần và Liễu Mộ.

Đương nhiên, nếu như thủ lĩnh của mấy trận doanh lớn ở đây, Tiêu Thần bọn họ có thể thoát đi hay không thì rất khó nói.

Lúc này đã là sáng sớm, thế nhưng mặt trời vẫn chưa mọc lên, trong trời đất không hiểu tại sao lại nổi lên làn gió lạnh, vốn là hòn đảo nóng bức lúc này lại lạnh lẽo vô cùng!

Ô ô. . . . . .

Làn gió lạnh phát ra tiếng huýt gió chói tai như tiếng quỷ khiếu, nhất là tại cốt hải có vẻ càng thêm lạnh lẽo và khủng bố. Sau đó, trong trời đất lại nổi lên ngọn gió vàng, khí tức vẫn như cũ lạnh lẽo vô cùng, mà trong trời đất cũng là một màu vàng chết chóc.

Ngọn gió vàng là điềm báo đại hung, là dấu hiệu ác ma lao ra khỏi địa ngục!

Đương nhiên, nó chỉ là tin đồn. Bất quá lúc này đích xác lành lạnh dị thường! Toàn bộ tu giả đều nhìn lên bầu trời.

Ầm Ầm

Ngay sau đó, đám mây màu vàng bao phủ bầu trời lại đánh xuống từng tia chớp đen, khiến nơi đây càng thêm âm trầm tà dị.

Sau cùng, mưa to tầm tã rơi xuống, lại là mưa màu vàng!

Trong trời đất là một màn nước, mưa lớn màu vàng có vẻ tà dị, quả thực giống như màu vàng của thi thủy*.

(* dịch thể chảy ra từ xác chết.)

Dị tượng hôm nay khiến tất cả mọi người cảm giác có chút khiếp đảm.

Liễu Mộ bỗng nhiên mở miệng nói: Nếu như ta không có nhớ lầm. Hôm nay tựa hồ là quỷ lễ!

Sau khi tiến nhập Trường Sinh Giới, Tiêu Thần sớm không biết bây giờ là năm nào, căn bản không biết năm tháng của thế giới này.

Đúng. . . . . . Đúng vậy! Thanh âm của vưu vật Liễu Như Yên có chút run rẩy.

Quỷ lễ. . . . . . Cái này mà cũng có thật sao chứ! Tiêu Thần không thể nào tin được.

Liễu Mộ gật đầu nói: Đúng, đương nhiên không thể tin. Ta chỉ thấy dị tượng hôm nay, khiến cho chu vi cố hải trắng xóa này gia tăng, nên thoáng cái đột nhiên nghĩ tới mà thôi."

Nhưng mà, lời nói của bọn họ vừa chấm dứt. Dưới tiếng sấm đinh tai nhức óc trong cơn mưa tầm tã. Một chuyện tình tà dị vô cùng xảy ra, một tòa thành thị cổ xưa cao to rộng rãi vô cùng hiện ra trong cốt hải!

Không riêng Tiêu Thần bọn họ thấy được, tất cả tu giả đều thấy được. Tại trong nháy mắt tất cả mọi người đều đã ngừng hô hấp, quả thực không thể tin vào mắt mình.

Cổ thành trong mưa này quá mức hung vĩ rồi, khí thế hào hùng thấu phát ra, tường thành cao đến trăm thước. So với bất kì một tòa thành lớn nào trên đại lục đều muốn cao to hơn. Mà lại tràn ngập cảm giác tang thương của năm tháng. Tường thành cổ xưa cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, phảng phất như từ viễn cổ vượt thời không mà đến.

Cửa thành thật lớn cao tới trăm thước mở toang ra, đông đảo tu giả đối diện tuy là mưa to tầm tã, nhưng cơn mưa cũng khó có thể che giấu cảnh tượng bên trong thành.

Trong thành một đội binh sĩ, như là Âm binh dày đặc tử khí, nhịp nhàng thao luyện ở trong mưa, giáp trụ cổ xưa căn bản khó có thể phán đoán ra đây rốt cuộc là người thuộc triều đại nào.

Sau đó, có người phát ra tiếng kinh hô, bởi vì có người nhận ra giáp trụ này cùng với ghi chép trong sách cổ hoàn toàn giống nhau, có khi là giáp trụ cổ xưa của Thiên binh, có khi lại là giáp trụ cổ xưa của Âm binh!

Bên trong cổ thành. Tựa hồ còn có bóng dáng của loài thú khổng lồ chớp động. Cực kỳ giống Bạo Long và Sư Vương Long. Bất quá cự ly quá xa, hơn nữa bóng mưa che lấp, căn bản không thể thấy rõ.

Mưa to tầm tã rơi xuống giống như thi thủy màu vàng, giữa trời đất tràn ngập khí tức âm u, dưới màn mưa cổ thành như quỷ thành ở địa ngục tái hiện tại nhân gian, tia chớp đen to lớn xé rách hư không, từ trên trời cao không ngừng đánh xuống, thanh âm đinh tai nhức óc như lệ quỷ đang rít gào, đây là một tràng cảnh đáng sợ vô cùng.

Bầu trời màu vàng, dần dần tăm tối trở lại, những đám mây màu vàng hoàn toàn biến thành mây đen, tuy hiện tại là sáng sớm, thế nhưng lúc này so với nửa đêm còn tăm tối hơn, tầng tầng lớp lớp sương đen như quỷ khí đang lượn lờ, mà màu sắc của tia chớp lại biến thành màu huyết hồng nhạt tươi.

Màu huyết hồng nhạt tươi kia cực kỳ gai mắt, tại trong ma vân cuồn cuộn không ngừng đánh xuống từng tia sáng đỏ đáng sợ, như có một dòng sông máu đang gào thét lao từ trên trời cao xuống mặt đất, khiến cái thế giới hắc ám này nổi bật lên một phiến lạnh lẽo và khủng bố.

Cốt hải trắng xóa âm khí trùng trùng, nhưng bất quá so với cổ thành tà dị ở trong cốt hải thì thần bi tại trung ương của cốt hải càng không thấy bóng dáng, có lẽ là nguyên nhân xuất hiện của cổ thành, khiến diện tích trống của cốt hải phảng phất biến lớn rất nhiều.

Lúc này, mùi máu tươi đột nhiên truyền vào chóp mũi của mọi người, có người phát ra tiếng kinh hô: "Máu. . . . . . Là máu loãng!"

Trên bầu trời đen tối, tia chớp nhạt tươi mà lại gai mắt đang cuồng vũ , dưới ánh chớp có thể thấy rõ những hạt mưa như phô thiên cái địa rơi xuống, đột nhiên biến thành màu đỏ tươi, mùi máu tươi bay vào mũi, trong trời đất đột nhiên hiện ra một tầng màn máu, nước mưa đã biến thành máu loãng!

Điều này thật sự quá mức khủng bố dọa người rồi, làm cho tất cả mọi người ở hiện trường đều hít vào một ngụm khí lạnh, mỗi người đều cảm giác da đầu tê dại, lạnh cả lưng, lông tơ cả người đều dựng đứng lên, một sự run rẩy phát ra từ trong linh hồn.

Tường thành của cổ thành cao tới hơn trăm thước, không chỉ thấu phát ra khí tức tang thương, hơn nữa sau khi gột rửa trong mưa máu có vẻ vô cùng uy nghiêm đáng sợ, nó như là mãnh thú từ viễn cổ phá không mà đến, khí tức hung thần chấn nhiếp tâm hồn mọi người.

Có người cả kinh nói: Trên cửa thành lâu đính chính là. . . . . .

Tất cả mọi người không khỏi ngửa đầu nhìn xem, chỉ thấy một cái pháp luân khảm ở trước mắt, rất nhiều người cũng không tự chủ được phát ra tiếng kinh hô: "Cực kỳ giống với pháp luân của Phật Đà trong truyền thuyết!"

"Phật Đà, Lão Tử cùng chư cường đều đã biến mất vô tận năm tháng, pháp luân của hắn như thế nào lại khảm ở đây?"

"Tựa hồ là bị đóng lên!"

Tựa hồ là muốn đập vỡ cổng thành lâu! mà lại là cự thành thần bí, tại trong mưa lộ vẻ thật tà dị! Nó cực kỳ giống pháp khí của Phật Đà trong truyền thuyết. Nó như là bị người mạnh mẽ đóng lên, trên vách cổ thành xung quanh pháp luân xuất hiện những vết rách thật lớn, tường trên cửa thành chính diện bị hư hại nặng.

Hiển nhiên, đã từng có người dùng pháp luân công kích thành. Thế nhưng, pháp luân lại bị bức tường đen tà dị trói buộc ngay tại nơi đó.

Nếu như suy đoán là chính xác, sự tình như vậy thật phi thường đáng sợ! Khiến Phật Đà từ bi ra sức xuất thủ như vậy. Có thể nghĩ hắn nhất định nổi giận thật sự rồi, nhưng cuối cùng cả pháp khí cũng mất đi, có thể nghĩ cổ thành có bao nhiêu tà dị.

Dù sao Phật Đà cùng Lão Tử trong truyền thuyết đều là nhân vật có pháp lực thông thiên như nhau a, tu vi lừng lẫy xưa nay, tại cùng thời đại ít có địch thủ.

Phật Đà, Lão Tử đã biến mất vô tận năm tháng rồi, có thể liên quan đến cổ thành hay không đây? Tất cả mọi người đều nghĩ đến vấn đề đáng sợ này.

Mưa máu đỏ tươi vẫn như cũ rơi xuống, xuyên qua cửa thành mở toang kia, có thể thấy rõ ràng Thiên binh và Âm binh mặc giáp trụ cổ xưa. Bọn họ bị nhuốm thành màu máu, huyết ảnh trùng trùng, hết sức kinh khủng.

"Đáng sợ. . . . . . Không thể ngu ngốc mà ở đây nữa. . . . . . Thanh âm một số tu giả đều run rẩy. Bọn họ rất nhanh lui về phía sau, rời khỏi cốt hải, tiến vào trong rừng rậm tĩnh mịch, thế nhưng những người này vừa tiến vào rừng rậm tĩnh mịch. Liền phát ra tiếng kêu thảm thiết. Truyện được copy tại Truyện FULL

A. . . . . .

Bầu trời tăm tối. Tia chớp nhạt tươi, mưa máu đỏ tươi, tiếng kêu thê lương, hết thẩy hợp vào cùng một chỗ, lại đáng sợ và khủng bố như vây.

Thụ quỷ, ác quỷ! Những người đó kinh khủng đích kêu to: " tất cả cổ mộc đều sống lại, đều hóa thành ác quỷ!"

Phía sau là rừng cây sum xuê vô cùng, lúc này là một mảnh u tối, tất cả cổ mộc đều điên cuồng vũ động trong cơn mưa máu. Trên thân cây cổ xưa hiện ra bộ mặt con người, thật giống như lệ quỷ nhập vào. Tất cả cành cây giống như tay quỷ, gắt gao ghìm chặt thân thể tu giả, chậm rãi đem tu giả ăn mòn, hấp thu vào trong thân cây.

Chỉ có một số tu giả có thực lực cường đại chạy thoát trở về. Hơn mười người chết tại cổ mộc trong rừng.

Tiêu Thần cùng Liễu Mộ nhìn thoáng qua nhau. Bọn họ đều cảm giác có chút lạnh người, ngày hôm nay hết thảy thực sự quá tà dị rồi. Khiến người không thể lý giải được.

Vưu vật yêu mị du hoặc điên đảo chúng sinh Liễu Như Yên lúc này thu hồi mị thái, thanh âm run rẩy nổi lên: "Hôm nay là ngày quỷ lễ, truyền thuyết là thật, Âm môn trong trời đất sẽ mở ra, khí tức sinh khí sẽ yếu nhất, tử vong quân chủ sẽ phủ xuống thế giới!"

"Nói bậy, tại Trường Sinh đại lục ngươi có từng thấy qua tình cảnh như vậy chưa?" Liễu Mộ hơi ho khan, sắc mặt có chút tái nhợt, thân thể hắn thật sự không được tốt lắm.

Mưa máu màu đỏ tươi tầm tã rơi xuống, nhưng khó có thể chạm đến thân thể Tiêu Thần, hộ thể cương khí vô hình đem hết thảy mưa ngăn cản bên ngoài, hắn lẳng lặng ngóng nhìn cổ thành, nói: "Năm đó Long tộc có thể cùng chúng thần đối kháng toàn bộ đã bị phong ấn rồi, sợ rằng cùng cổ thành nơi này có chút quan hệ."

Ta cũng cho là như vậy. Liễu Mộ gật đầu đồng ý.

Sự chém giết của đông đảo tu giả trong cốt hải đã đình chỉ từ lâu, chia thành giằng co giữa mấy trận doanh lớn, mà Tiêu Thần bọn họ lại thuộc về Tán binh , không thuộc phạm vi mấy thế lực lớn này.

Sự xuất hiện của cổ thành, mưa máu, khiến những bàn tay phía sau màn đều kinh hãi, bất đắc dĩ phải lại lần nữa mật mưu đối thoại, cuối cùng toàn bộ người phân tán trong cốt hải tụ tập cùng nhau, mấy nhân vật chính tựa hồ đạt thành nhất trí hiệp nghị, buông bỏ tất cả thành kiến, không tranh đấu nữa.

Bóng người dày đặc, khi những bàn tay ở phía sau màn so chiêu đã dẫn đến đại hỗn chiến, khiến hơn hai trăm người chết oan uổng. Trên Long Đảo hiện nay chỉ còn hơn bốn trăm người mà trong đó hơn ba trăm người tập trung tại phiến cốt hải này.

Không ai dám manh động, đối mặt với hết thảy những thứ không biết, mỗi người đều cảm giác được hung hiểm cực lớn, mọi người chỉ có thể tụ lại một chỗ khẩn trương nhìn chăm chú vào cổ thành.

Xa xa, một thân ảnh cô tịch đi qua màn máu trùng điệp, đi về hướng của Tiêu Thần bọn họ, bước đi hư nhược, thất tha thất thểu, dĩ nhiên là Nhất Chân hòa thượng, tăng y màu xanh nhạt sớm đã nhuốm thành màu huyết hồng, ánh sáng nhàn nhạt tràn ngập bên ngoài cơ thể hắn, máu tươi trên người hiển nhiên không phải bị màn máu trong trời đất thấm ướt rồi, tăng y tàn tạ không thể tả, rõ ràng hắn đã trải qua một hồi kịch chiến thảm liệt. "Nhất Chân……" Tiêu Thần đứng dậy nghênh đón.

Nhất Chân sắc mặt buồn rầu, run giọng nói: "Sư huynh ta đã chết, chết rất thảm a, bị ba kiếm của người ta chấn vỡ thành mười tám đoạn." Nói xong những lời này, thân thể hắn cũng không chống đỡ được nữa, loạng choạng ngã xuống mặt đất.

Tiêu Thần vội vàng đỡ hắn, trong đôi mắt bắn ra hai tia thần quang. Nhất Si hòa thượng lại như vậy mà chết đi, khiến Tiêu Thần trầm mặc một hồi.

"Không nên đau khổ nữa, người sống là tốt rồi." Hắn như vậy mà khuyên giải an ủi Nhất Chân hòa thượng.

Tu vi của Nhất Si hòa thượng tối thiểu đã đạt đến cảnh giới <Thuế Phàm ngũ trùng thiên>, thậm chí đã phá vỡ mà tiến vào cảnh giới <Thuế Phàm lục trùng thiên>, nhưng bị người ta ba kiếm chém đứt, tu vi của người kia thật có phần khủng bố.

Khi đại quyết đấu giữa những bàn tay phía sau màn dẫn đến rất nhiều cao thủ ngã xuống, Đạt Ma liên minh ngoài Nhất Chân hòa thượng không còn ai có thể chạy thoát ra ngoài, toàn bộ đều gặp nạn.

"Tên kia là Độc Cô Kiếm Ma sao?" Tiêu Thần hỏi

"Ta chỉ thấy một người bao phủ trong sương đen mà thôi, hắn chém đứt sư huynh ta, diệt sát Đạt Ma liên minh, một kiếm cách không khiến ta chấn thương, nhưng ta ngay cả bộ mặt thật của hắn cũng không thấy được." Nói đến đây thần sắc của Nhất Chân hòa thượng so với khí chất siêu trần thoát tục trước đây trái ngược hoàn toàn, hắn vô cùng bi phẫn, tỏa ra từng trận sát khí.

Tay trái Tiêu Thần hiện ra màn ánh sáng Bắc Đẩu, từng tia thần quang bắt đầu tiến vào trong cơ thể của Nhất Chân hòa thượng, ổn định thương thế của hắn.

"Ta sở dĩ có thể sống sót là bởi vì có người xuất thủ cứu giúp." Nói đến đây, hồi ức về tràng cảnh lúc đó thì thần sắc Nhất Chân hòa thượng có chút kích động, nói: "Một nữ tử thân tại trong màn sương rực rỡ, nàng…… dĩ nhiên sử ra pháp tắc của thần!"

"Cái gì?" Liễu Mộ ở phía sau kinh hãi vô cùng, bước nhanh đến dò hỏi: "Ngươi nói là thật? Nàng sử dụng lực lượng thời gian?!"

"Ta tận mắt thấy, nàng vận dụng thần tắc trong truyền thuyết, khiến tốc độ của nhân vật kinh khủng trong màn sương đen chậm như sên, tựa như tự lâm vào trong vũng lầy."

"Không gian vi tôn, thời gian chí thượng!" Không gian linh sĩ Liễu Mộ trong mắt toát ra thần sắc cuồng nhiệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.