Vợ Ơi Đừng Lạnh Lùng Nữa Mà

Chương 12




Đông đảo tu giả đã trốn trở lại rừng cây xanh tươi, tâm tình so với lúc đến đã thay đổi rất lớn. Nếu không phải bọn họ và Tuyết Ngọc Long đánh nhau trên một tòa tuyết cốc, kéo dài thời gian nhất định để mọi người chạy trốn thì tuyệt không đơn giản chỉ có hai mươi mấy người bị chôn vùi dưới tuyết như vậy.

Tiêu Thần tìm kiếm một lúc lâu tại vùng tuyết này cũng không có phát hiện gì đặt biệt, sau đó đi vào sâu trong tuyết sơn tìm Kha Kha và ba bộ xương khô.

Sau hai canh giờ, Tiêu Thần cũng đã phát hiện ra tung tích bọn chúng.

Ngay khi đặt chân lên đỉnh tuyết sơn thì Tiêu Thần chết lặng, ngoại trừ phát hiện ra ba bộ xương khô tu luyện bên ngoài động, hắn còn phát hiện một gốc tuyết sen cỡ căn phòng mà Kha Kha lại đang nằm ngủ say trên đó.

Cả cây tuyết sen phát ra ánh sáng rực rỡ. Ánh rực rỡ như làn nước nhẹ nhàng lưu chuyển, thần dị không nói lên lời. Tuyết sen khiến linh khí ở đây dày đặc, ráng ngũ sắc lượn lờ quanh tuyết sen khiến cho nó tựa như là từ thần ngọc mài dũa mà ra, dưới ánh mặt trời chiếu xuống sáng chói lóa mắt. Nguồn tại http://Truyện FULL

Mà Kha Kha nằm giữa nhụy sen ngủ say ô ô khiến người ta cảm thán: tiểu thú này thật sự rất thần dị, mỗi lần đều có thể tìm được linh vật như thế, điều này cũng không phải là ngẫu nhiên, tất cùng với linh tính của nó có quan hệ rất lớn.

Tiểu gia hỏa này thật là tự tại, ngủ một giấc thật ngon mà không hề e sợ dã thú đến bắt đi, thật không biết như thế nào mà nó lại sống sót được tại trên Long Đảo đầy man thú hoành hành như vậy. Tiêu Thần nhẹ nhàng đi đến, khẻ chạm vào nó, kết quả sự tình khiến người ta kinh dị xảy ra, một một đoàn ánh mờ nhu hòa bao phủ thân hình nó, đem nó che chở ở bên trong. "Y nha…" Tiểu thú trắng muốt này lại nói mê, bị Tiêu Thần chạm vào liền trở mình một cái rồi tiếp tục ngủ, căn bản không hề giật mình tỉnh giấc.

Này…. Tiêu Thần thật sự không biết phải nói gì.

Tiêu Thần cũng không có tiếp tục kinh động đến nó nữa. Ngồi trên đỉnh tuyết sơn bắt đầu điều tức. Tuy rằng đối với địch nhân hắn rất lãnh khốc vô tình thế nhưng đối với những người bên cạnh lại hoàn toàn ngược lại, hắn đối với tiểu mãnh thú này rất sủng nịnh, nếu như lần này không nhờ vào vỏ trứng vỡ màu ngọc của Kha Kha sợ rằng hắn đã chết dưới chuôi phi đao kia rồi.

Bọn Luân Hồi Vương cũng đã phát hiện được Tiêu Thần trở về. Ngọn lửa linh hồn trong đôi mắt lấp lóe ra, sau đó dường như mất đi, bắt đầu lẳng lặng tu luyện.

Tiêu Thần vẫn tĩnh tu trên đỉnh tuyết sơn đến nữa đêm mới cảm giác được thần thanh khí sảng. Hoàn toàn khôi phục đến trạng thái đỉnh. Hấp thu sinh mệnh tinh hoa trong những quả long đản dẫn đến sinh mệnh tinh nguyên trong cơ thể hắn hơn hẳn người bình thường, nếu không thì lần đại chiến này sợ rằng nguyên khí của hắn sẽ bị đại thương a.

Sinh mệnh tinh nguyên cường đại khiến cho Tiêu Thần giống như có hai cái mạng. Nếu như gặp phải địch thủ tu vi ngang ngửa hắn hoàn toàn có thể cùng đối phương tiến hành tử chiến lưỡng bại câu thương, dù sao với sinh mệnh tinh nguyên cường đại như vậy hắn có thể hoàn toàn đánh bại đối phương.

Màn đêm như nước, ánh sao lấp lánh.

Mãi đến nửa đêm, Kha Kha mới từ trong giấc ngủ tỉnh lại, thấy Tiêu Thần thì mơ hồ chớp chớp đôi mắt to, sau đó dường như là nhớ đến điều gì. Vươn thú trảo nhỏ thống khổ chỉ chỉ cái bụng nhỏ tròn trịa của nó sau đó bất mãn chỉ vào Tiêu Thần, từ hồ im lặng lên án hắn. Tiêu Thần thoáng cái liền bị chọc cười, tiểu thú này khẳng định muốn ăn tuyết sen thế nhưng hiện tại lại không thể nào ăn được khiến nó phiền muộn vô cùng.

"Ta xem ra sau này không cần gọi ngươi là tiểu mãnh thú mà là gọi thành tầm bảo thú*, vương của tuyết sen như vậy mà ngươi cũng có thể tìm được, ngươi thật đúng là khắc tinh của các linh vật a."

(* thú tìm bảo vật)

Kha Kha tựa hồ có chút bất mãn, hướng đến Tiêu Thần huy động thú trảo nhỏ hầm hừ. Sau đó liền trở mình từ trong nhụy sen vạch vài cánh hoa trong suốt ra, từ bên trong đào ra một khối tựa như ngọc cỡ nắm tay, thần huy xán lạn như một ngôi sao, đây chính là hạt tuyết sen chân chính a. Khiến cho Tiêu Thần hơi bị động dung.

Kha Kha tham lam chảy nước miếng, muốn ăn nhưng lại không thể.

"Ha ha…" Tiêu Thần được một trận cười to, sau cùng nói: "Trước tiên để cho ta giúp ngươi bảo quản nó, chờ sau khi cái bụng nhỏ của ngươi xẹp lại rồi hãy chậm rãi hưởng thủ đi."

Kha Kha hoài nghi nhìn hắn, sau đó ủ rũ gật gật đầu, đem hạt sen tách thành hai nửa, một nửa đưa Tiêu Thần thay nó bảo quản, một nửa còn lại đưa cho Tiêu Thần, đồng thời quơ thú trảo nhỏ lên cảnh cáo Tiêu Thần, không nên có chủ ý tới nửa kia của nó.

Tiêu Thần buồn cười nói: "Tiểu mãnh thú ngươi xem ra còn có chút lương tâm, không có quên ta. Yên tâm đi, ta đều giữ lại cho ngươi, ta phân nửa cũng không dùng."

Lúc đi qua quê nhà của Kha Kha, Tiêu Thần cùng với tiểu thú này gần gũi hơn rất nhiều, không sai biệt lắm đã có thể giữ nó ở bên người rồi."

"Kha Kha hiện tại ta nói cho ngươi biết làm sao cho cái bụng nhỏ của ngươi xẹp lại."

Kha Kha nghe vậy mắt to lập tức sáng lên.

"Muốn được như vậy cần phải có bảo thụ của ngươi. Lần trước ngươi không phải thấy bảo thụ đó bị ta dung nhập vào trong cơ thể sao? Từ hôm nay trở đi, ngươi cần đem cây non thần thánh này dung nhập vào trong cái bụng nhỏ của ngươi, để nó hấp thu sinh mệnh cam lộ dư thừa đi, không biết cần bao nhiêu thời gian thì cam lộ mới có thể hoàn toàn bị nó hấp thu hết đây?"

Đôi mắt to sáng sủa của Kha Kha trợn tròn lên, sau đó bụm bụm cái bụng tròn vo dùng sức lắc lắc đầu, ý tứ cho biết là đánh chết cũng không đồng ý. "Y y nha nha…" Tựa hồ muốn nói tuyệt đối sẽ không trồng cây ở trong bụng.

"Ngươi không muốn cũng được, nhiều sinh mệnh cam lộ như vậy đều bị ngươi hấp thu, chỗ tốt thật lớn mà. Chỉ là một đoạn thời gian sau này ngươi phải nhịn ăn a, không nên nghĩ đến món ăn ngon nha."

Kha Kha lập tức bò lên trên tuyết sen, thờ ơ hầm hừ vài tiếng rồi tiếp tục ngủ.

"Kha Kha không nên ngủ như vậy, đây chính là bổ phẩm tốt nhất của bảo thụ a, ngươi nên đem nó trồng lên tuyết sen đi."

Tiêu Thần ôm Kha Kha vào trong băng động, đem đặt bảo thụ lên trên tuyết sen, ánh rực rỡ lưu chuyển như nước trong màn đêm , thần thánh tiểu thụ cao cỡ bàn tay, trên thân hình tựa như "Cầu Long" là một phiến lá hắc ngọc, một phiến lá bạch ngọc, còn có một phiến lá bích ngọc ngay lập tức phát ra hào quang chói mắt.

Tảng sáng, bọn Tiêu Thần rời khỏi nơi đây, bởi vì bọn họ phát hiện trên một đỉnh tuyết sơn xa xa tựa hồ có một cung điện cổ xưa bị tàn phá.

Khi du ngoạn quan sát từ đây thì phát hiện ra rằng đó không phải là ảo giác, nơi đây thật sự có một tòa di tích. Cổ điện bị tàn phá gần như sập xuống, vốn là cung điện trùng điệp khí thế to lớn lúc này chỉ còn lại một hai gian cổ điện còn đang đứng thẳng, chỉ là tùy thời có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Cũng không có phát hiện gì ở chỗ này, tựa hồ chỉ là một di tích cổ xưa, khác xa với Thánh Sơn tà dị mà đáng sợ.

"Đánh dấu tòa cổ điện này đi, đem long đản tạm thời chôn ở đây, sau này cần thì đến lấy vậy." Tiêu Thần nghĩ tạm dừng hấp thu tinh nguyên của long đản, hôm qua đón ánh bình minh mà giác ngộ, khiến hắn trên con đường tu luyện hoàn toàn có nhận thức mới, hắn muốn bắt đầu một quá trình tu luyện mới. Dù sao cũng không sợ long đản sẽ bị mất đi, sau này cần thì lại đến đây lấy. Đồng thời trong lòng hắn cũng có một tia chờ mong, thật sự có thể nở ra một hai con tiểu long vương sao?

Tiêu Thần như thế nào cũng không ngờ được, băng tuyết sau khi bị chấn ra, khi bắt đầu đào lớp đất đông cứng thì lại đào lên một quan tài băng.

Đây thật sự là một phát hiện lớn! Không phải là nơi an táng cổ thần chứ? Hắn nghĩ đến đó cũng rất nhanh chấn vỡ lớp đất đông cứng xung quanh, khiến quan tài băng hiện ra trên tuyết sơn.

Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, có thể nhìn thấy bên trong quan tài băng trong suốt này là một bộ da người hoàn chỉnh, nếp nhăn trên mặt rất nhiều, vừa nhìn có thể biết là người có tuổi phi thường già nua.

Cái này thật sự quá tà dị.

Bộ da nhiều tuổi rỗng mà không có thi thể khiến cho Tiêu Thần cảm giác có chút lạnh lẽo. Thế nhưng, hắn không cũng không vì như vậy mà sợ hãi, nhẹ nhàng đẩy nắp quan tài băng này, lộ ra bộ da người nằm ở bên trong. Chỉ thấy bộ da này ngoài trừ bị nứt nẻ từ đầu đến bụng ra thì những bộ phận khác gần như hoàn hảo, không có một chút tổn hại nào, một ít tóc bạc trắng cùng với lông mi hoa râm* đều được bảo lưu hoàn hảo.

(* trắng đen)

Không biết vì sao, Tiêu Thần cảm thấy nơi đây âm trầm dị thường, mặc dù có ánh mặt trời chiếu xuống nhưng phảng phất như đã mất đi độ ấm, ánh sáng rất mờ nhạt. Không tự chủ được, hắn liền nghĩ đến "xác ve", lớp da nhiều tuổi này đặc tính có chút tương tự như côn trùng "lột xác" vậy.

Tiêu Thần cũng không dừng tay lại, tại vùng đất lạnh giá xung quanh bắt đầu đào bới lên. Ngoài dự liệu của hắn, lại có thể trong lần thứ hai này đào lên được một quan tài băng, cùng với quan tài băng thứ nhất cách xa không quá hai thước. Tiêu Thần hít một ngụm khí lạnh, đây không phải là một nơi tà dị dùng để an táng đấy chứ? Nếu là như thế thì cung điện bị tàn phá này chính là âm điện rồi!

Quan tài băng thứ hai được mang từ dưới đất lên, bên trong vẫn giống như trước có một bộ da tràn đầy nếp nhăn, sống lưng của Tiêu Thần lúc này đã toát ra mồ hôi lạnh. Bởi vì hắn đã phát hiện ra hai bộ da này đều rất giống nhau, sau khi để cùng một chỗ phát giác da mặt bọn họ lại giống nhau như đúc.

Dung mạo giống nhau! Vả lại, thông qua quan sát kỹ lưỡng, Tiêu Thần cảm giác được da đầu tê dại, bởi vì hắn phát hiện hai bộ da này hoàn toàn giống nhau, không có nửa điểm khác biệt.

"Tại sao lại có thể như vậy, cho dù là huynh đệ song sinh cũng không có giống hệt như vậy chứ……"

Tiêu Thần càng nghĩ càng cảm thấy tà dị. Một nơi an táng khiến cho người ta lạnh sống lưng mà. Hắn không thể bởi vậy mà dừng tay, tiếp tục đào bới xung quanh, kết quả là chiếc quan tài băng thứ ba được hắn đào ra. Hắn hít một hơi thật sâu, không có đi quan sát quan tài băng thứ ba kia mà chấn vỡ từng lớp băng, tiếp tục đào lớp đất đông cứng.

Chỉ là lân cận cổ điện đều được hắn đào ra mà cũng không có tìm được chiếc quan tài băng thứ tư. Mà nơi hắn đào được ba chiếc quan tài băng kia cũng cách nhau không qua hai thước, sắp thành một hàng phi thường chỉnh tề. Như vậy theo suy đoán mà nói hình như chỉ có ba chiếc quan tài băng này thôi.

Tiêu Thần mở chiếc quan tài băng thứ ba kia ra lập tức cả người hắn ngây dại, bộ da bên trong quan tài cùng với hai bộ kia hoàn toàn giống nhau như đúc, cũng không có bất kì chi tiết khác biệt nào.

Tại sao lại có thể như vậy ? Tiêu Thần cảm giác hàn khí khắp người, vì sao lại có ba bộ da người giống nhau như vậy nhưng lại không hề có thi thể? Lẽ nào máu thịt bên trong đã bị con vật nào đó ăn tươi sao?

Trấn tĩnh bản thân lại rồi tiếp tục quan sát, bỗng nhiên thần tình của hắn bị kiềm hãm lại bởi vì hắn phát hiện được một đầu mối trọng yếu nhất! Bên trong chiếc băng quan thứ ba có vài giọt máu, tựa hồ chưa khô bao lâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.