Vợ Ơi Đừng Lạnh Lùng Nữa Mà

Chương 1




Mãnh thú có thể sử dụng gió táp! Tiêu Thần quát to một tiếng không hay, nếu đoán không lầm thì không thể nghi ngờ chính là một con rắn lớn! Truyền thuyết, khi tu luyện thành công thành rắn thần, có thể phân cây cỏ thành một con đường rắn.

Tiêu Thần ôm lấy Kha Kha xoay người chạy như bay, ba bộ xương khô theo sát sau đó, như vài làn khói nhẹ chớp mắt đã thoát khỏi khu vực nọ. Xuyên qua bóng cây đu đưa, hắn quay đầu nhìn lại chỉ thấy một con rắn xanh thật lớn từ trong rừng trúc lao ra, đồ sộ như một tòa nhà.

Đoạn thân rắn đứng lên cao khoảng chừng hơn mười thước, lân phiến màu xanh lóe ra u quang dọa người, mỗi phiến lân giáp đều cỡ như cái quạt nan. Đầu rắn thật lớn trên không nhìn xuống đám voi hoang dã, mắt rắn đỏ máu cỡ như một cái chậu rửa mặt, thấu phát ra tia hung sát đáng sợ. Bên trong cái miệng rộng mọc đầy những răng độc trắng đều dài hơn nữa thước, giống như một đám đao kiếm sắc bén. Lưỡi rắn đỏ tươi dài bốn năm thước, phun ra nuốt vào không ngừng, kinh khủng vô cùng!

Thân rắn dài không biết bao nhiêu, trực tiếp chắn ngang tại ven sông trong rừng trúc, như một con đê màu xanh chặn lối đàn voi hoang dã. Mà xung quanh con rắn lớn nọ, trên ngọn trúc, trong bụi cỏ càng có vô số bóng xanh nho nhỏ đang ngọ nguậy di chuyển, chính là rất nhiều rắn con màu xanh!

Xa xa, Tiêu Thần không khỏi hít một ngụm khí lạnh, con rắn lớn màu xanh này chính là rắn lục!

Rắn lục độc bình thường chỉ dài hơn nửa thước thế nhưng kịch độc không gì sánh được, rất ít con dài trên hai thước. Mà lúc này con rắn lục thật lớn lại như một tòa nhà vậy, thân rắn khổng lồ thấp thoáng trong rừng trúc, cũng không biết là dài bao nhiêu nữa!

Cái này thật sự quá mức kinh khủng dọa người rồi, rất khó mà tưởng được đến tột cùng nó đã sống qua bao nhiêu năm tháng!

Đây chắc chắn là một thượng cổ mãnh thú còn tồn tại! Tuyệt đối có thể đối kháng một số hung long trên đảo!

Đàn voi bị cản trở đường thoát, thanh âm rên rĩ của đàn voi hoang dã thấu suốt phiến khu vực này, cuối cùng có một nữa số voi hoang dã quay đầu hướng đến dòng sông phóng đi. Mà cùng lúc đó, con rắn lục to lớn đã hành động.

Đầu rắn thật lớn tìm tòi, cái lưỡi đỏ như máu dài hơn năm thước nháy mặt đã cạp vào thân một con voi hoang dã, thoáng cái đem nó cuốn lại, tiếp đó không thể không dùng từ "bồn máu" để hình dùng cái miệng khổng lồ mở to tới cực hạn, răng độc trắng sắc bén um tùm lóe ra tia sáng đáng sợ, một hơi đã nuốt vào đầu voi của con voi hoang dã nọ.

Tràng diện đúng là cực kỳ đẫm máu và đáng sợ, răng độc của con rắn lớn nọ trong nháy mắt tựa như ma túy tiêm vào cơ thể con voi hoang dã, khiến nó tại sát na mất đi năng lực hành động, sau đó mạnh mẽ từng chút một nuốt chững xuống!

Rắn nuốt voi!

Rắn lục lớn sống sót từ thời thượng cổ lại mạnh mẽ đem một con voi hoang dã nuốt vào trong bụng, tràng diện đúng là cực kỳ chấn động và đáng sợ!

Đàn voi kinh khủng chạy trốn, một số voi hoang dã dã chạy ào xuống dòng sông, nhằm về phía hạ lưu, một số khác lại hướng về thân rắn chặn đường như con đê màu xanh chạy đến, muốn ngạnh tiến, trốn khỏi nơi này.

Bóng lớn màu xanh chuyển động, trong rừng trúc bắt đầu nổi lên một cổ cuồng phong, mùi tanh hôi khiến người ta muốn nôn, mặt đất không ngừng rung động, rừng trúc cuồng loạn vũ động lên, vô tận lá trúc bay loạn, thân rắn khổng lồ trong nháy mắt đã đem bốn con voi hoang dã gắt gao quấn lại.

Những coi voi hoang dã rên rĩ, gian nan tránh né, thế nhưng cuồi cùng đều vô lực mềm oặt xuống, không nhúc nhích rồi.

Miệng máu thật lớn của nó lại lần nữa mở ra đến cực hạn, đem bốn con voi hoang dã trước sau nuốt chững xuống, hình ảnh tàn bạo đẫm máu khiến những con voi khác kinh khủng vô cùng, tất cả đều lạnh run lên, cuối cùng quỳ rạp trên đất, không ngừng phát ra tiếng gào thét.

Rắn lục thượng cổ hung ác tựa hồ không muốn chém tận giết tuyệt, năm con voi đã thỏa mãn cái bụng của nó, thân rắn khổng lồ thong thả hướng về phía sâu trong rừng trúc lướt đi, dần dần biến mất tại trong bóng rừng.

Đàn voi hoang dã như được đại xá, kinh hồn liều mạng trốn về phương xa, mặt đất truyền đến từng trận rung động, cây rừng bên bờ sông cuồng loạn lay động, lá rụng bay lượn khắp bầu trời!

Tiêu Thần cảm giác kinh tâm động phách, trải qua sự kiện lần này đã cho hắn biết, mặc dù khu vực này nhìn như thanh bình yên ắng cũng là cất dấu hung hiểm thật lớn, đây là một tòa hải đảo khiến người ta dè dặt, trong rừng cây vô tận tiềm tàng rất nhiều hồng hoang mãnh thú!

Kha Kha thoát khỏi hai tay của Tiêu Thần, giống như một con khỉ con nhẹ nhàng đứng trên đỉnh một gốc trúc xanh, ngắm nhìn con rắn lớn rời đi. Tiêu Thần đã sớm không kinh sợ khi nhìn thấy việc quái lạ này, Kha Kha tuy rằng tựa như sư tử tựa như hổ, nhưng đồng thời có thể đứng thẳng mà đi, có đôi khi càng như là một con khỉ nhỏ, thật sự là một quái thai.

"Y y nha nha……" Nó hưng phấn lầm bầm, như là biểu đạt tâm tình vui vẻ của nó.

"Làm sao vậy, Kha Kha?" Tiêu Thần kinh dị nhìn nó.

Kha Kha khéo léo nhảy xuống, chỉ chỉ nó và thần thành tiểu thụ, sau đó lại chỉ chỉ rừng núi phía trước, điều này khiến cho Tiêu Thần mê hoặc không thôi, mất hơn nữa ngày mới hiểu được ý tứ đại khái của nó, phía trước tựa hồ là quê nhà của nó và thần thánh tiểu thụ!

"Kha Kha ngươi sinh ra ở nơi này sao?" Tiêu Thần giật mình nhìn nó, hắn vẫn muốn biết rõ lai lịch của tiểu thú rốt cuộc là như thế nào, hiện tại từ quê nhà của nó mà đi lên một vòng, nói không chừng bí ẩn về thân thế của Kha Kha sẽ sáng tỏ.

Kha Kha nháy động đôi mắt to sáng sủa, cố sức gật đầu, đồng thời lại chỉ chỉ thần thánh tiểu thụ, nhìn ra được nó phi thường hưng phấn.

Tiêu Thần cũng có chút vui sướng, nếu như thần thánh tiểu thụ nguyên bản thật sự sinh trưởng tai quê hương của Kha Kha, như vậy nơi đó sẽ không chỉ có một gốc bảo thụ chứ? Ba bộ xương khô cũng vây đến, tựa hồ rất hiếu kỳ về quê nhà của Kha Kha.

"Y y nha nha……" Lúc này Kha Kha dẫn đầu chạy về phía trước, tựa hồ muốn đi trước dẫn đường.

Tiêu Thần nở nụ cười, tiểu tử này khẩn thiết muốn về nhà như vậy, hơn phân nửa là hồi đó bị lạc đường rồi, mới có thể chạy tới khu ngoài của Long Đảo, thật đúng là một tiểu gia hỏa lơ mơ.

Kha Kha tưởng chừng như không sợ hãi, cư nhiên muốn trực tiếp từ chỗ của thượng cổ hung xà đi qua, Tiêu Thần vội vàng ngăn cản nó, sau đó đi đường vòng tới. Điều này làm cho tiểu thú phi thường bất mãn, "y nha" không ngừng, thật không biết là nó không sợ hung xà hay nó thật sự là một tiểu lơ mơ.

Càng đi về trước ác thú càng nhiều, Tiêu Thần thực sự rất hoài nghi, quê nhà của Kha Kha sẽ không là sào huyệt của mãnh thú chứ? Tại trên con đường phía trước, bọn họ phát hiện không ít man thú đáng sợ, một số quả thực so với thượng cổ hung long còn muốn khổng lồ hơn, tuyệt đối có thể cùng ác long tranh phong!

Đột nhiên, cuồng phong gào thét, cự mộc trong rừng núi run rẩy, lá cây bay tán loạn, rất nhiều dã thú bỏ chạy tứ tán. Tiêu Thần ngửa đầu trông ngóng, phát hiện một con chim khổng lồ từ rừng núi rất nhanh bay qua, lông chim toàn thân tỏa ánh hỏa hồng, thân thể cùng quang minh thánh long ngang nhau, nó dài có thể hơn mười thước, hai cánh mở rộng ra chừng ba mươi thước!

Kha Kha một điểm cũng không sợ, thân thể cuộn lại như một nhung cầu trắng muốt hưng phần lăn qua lăn lại trên cỏ, điều này khẳng định rằng sắp đến quê nhà của nó.

Đi về trước hơn một dặm, bọn họ ghé qua một ao đầm âm u thì thấy được một cái dài đến mười thước, một con rết lớn màu vàng cỡ một cái vại nước, đang nằm co tại trong đất rừng âm u. Cái này thực sự quá chấn động rồi, rết mà lại có thể to lớn như vậy, quả thật là bất khả tư nghị! Đây tuyệt đối là một con thượng cổ độc trùng kinh khủng còn sống sót, sợ rằng hung long gặp nó cũng phải vòng đi! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Đất rừng u ám vô cùng, con rết thật lớn lóe ra ánh kim tà dị, vỏ ngoài cứng rắn như thiết, Tiêu Thần thấy nó dễ dàng đụng gãy một gốc cổ mộc che trời, như là một cự thú kim loại không gì là không thể phá! Có trên trăm chân màu vàng, sắc bén như đao, nhẹ nhàng nhúc nhích thì nham thạch trong ao đầm đều bị bổ nát.

Tiêu Thần càng ngày càng tin tưởng, quê quán của Kha Kha sẽ là sào huyệt của mãnh thú, hồng hoang mãnh thú càng ngày càng nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.