Vợ Ơi, Anh Có Thai!

Chương 47




Từ trong cơ thể tiểu Dương bùng lên một ngọn lửa bao quanh khắp người, hắn ngồi xuống điều khí, ngọn lửa bốc cháy ngày càng dữ dội, ngay cả nàng cũng cảm thấy nóng rực, như vậy tiểu Dương còn chịu đựng như thế nào nữa chứ ? Trong cơ thể hắn như bị ngọn lửa đốt cháy, từng chút, từng chút một như bốc cháy.

Không được, hắn phải chịu đựng, vì nàng, hắn không được bỏ cuộc. Vận khí, một cỗ hàn khí từ trong cơ thể hắn dần tỏa ra làm dịu ngọn lửa, ngọn lửa không chịu yếu thế, càng bốc cháy mạnh hơn.

Ngọn lửa màu đỏ đen bao trùm lấy hắn, như nuốt chửng hắn, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy ngọn lửa kì dị này đang bốc cháy. Bên trong ngọn lửa, hai hàng chân mày của tiểu Dương nhíu chặt, từ miệng hắn từng giọt máu chảy xuống.

Thiên Thanh Nguyệt cũng không dễ chịu chút nào, ngọn lửa đó như thiêu đốt nàng, nhưng những thứ đó nàng không quan tâm, nàng cảm nhận được tiểu Dương còn đang phải chịu đựng đau đớn hơn nàng gấp nhiều lần.

Tại sao ? Tại sao, đệ ấy phải làm đến vậy ? Tiểu Dương...

Trong cơ thể hắn lúc này đang có hai luồng khí đối chọi nhau, hàn khí và hỏa khí không ngừng áp chế, tiêu diệt lẫn nhau. Hắn vận khí, điều khiển hàn khí trong cơ thể mình áp chế hỏa khí.

Vừa chịu đựng đau đớn, vừa cố gắng tiêu trừ hỏa khí từ viên nội đan. Tiểu Dương gần như đến cực hạn, lúc này, trong tâm trí hắn xuất hiện những hình ảnh mờ ảo không rõ.

Không biết xảy ra việc gì, mà nàng bỗng cảm thấy lòng mình đau quá, tim nàng như thắt lại, cảm giác này...tiểu Dương...nàng như nỉ non mà gọi, tiểu Dương của nàng...

Những hình ảnh mờ ảo làm lòng hắn đau đớn như bị xé nát, tim như bị từng nhát, từng nhát kiếm đâm vào. Tâm trí hắn không ngừng gào thét:

"Xin nàng, Nguyệt nhi, dừng lại đi, Nguyệt nhi, đừng làm vậy, Nguyệt nhi..."

Hình ảnh mờ ảo trong tâm trí hắn biến mất, thứ duy nhất còn lưu lại đó là nụ cười dịu dàng của người thiếu nữ cũng dần dần biến mất. Bỗng chốc, hàn khí trong người hắn như bùng nổ, ngọn lửa liền bị hàn khí nuốt chửng.

"AAAAAA..."

Hắn đau đớn ngửa mặt lên trời thét lớn, tiếng thét như vang vọng cả cấm địa, hàn khí bao phủ khiến đám rắn đều chết vì rét lạnh.

Xung quanh mười dặm bị hàn khí quét sạch không còn bất cứ thứ gì sống sót, tất cả còn lại chỉ là một vùng hoang vu như chưa từng có cánh rừng nào ở đây.

Tim hắn như bị bóp nghẹt, đau đớn, tuyệt vọng như bao trùm hắn. Nguyệt nhi, Nguyệt nhi của hắn, hắn hận, hắn hận mình vô dụng, tại sao, tại sao nàng luôn vì hắn, vì một kẻ như hắn, Nguyệt nhi...

Thấy tiểu Dương tuyệt vọng thét lớn như vậy, nàng hoảng sợ, tim nàng thắt lại, nàng không biết tại sao đệ ấy lại như vậy, nhưng thấy tiểu Dương như vậy, lòng nàng quạnh lại.

Nàng muốn ôm đệ ấy vào ngực, vỗ về đệ ấy, nói với đệ ấy rằng không có việc gì, có tỷ ở đây, tỷ ở bên đệ...Nhưng nàng lại không thể, chỉ có thể nghe tiểu Dương tuyệt vọng thét lên. Nàng...thật vô dụng...

Hắn gục xuống, hai tay đấm vào mặt đất. Nguyệt nhi, không được, hắn không được như vậy, hắn phải bảo vệ nàng. Hắn nhất định không để nàng tổn thương nữa.

Một tay cách ngực áo ôm chặt lấy nàng, hắn phải mạnh hơn, phải mạnh hơn nữa.

Dần dần lấy lại bình tĩnh, hắn điều chỉnh lại nhịp thở. Cảm nhận búp bê trong ngực áo, hắn dọa nàng rồi, xin lỗi, Nguyệt nhi.

Nhìn khung cảnh xung quanh, mọi thứ hầu như chẳng còn lại gì, bỗng nhiên, không gian như bị bẻ cong. Trong chốc lát, chỗ hắn đang đứng đã thay đổi, không còn đất đá nữa, thay vào đó là một cây cầu treo lơ lửng giữa vực thẳm sâu không thấy đáy.

Đây là...có vẻ như lúc trước cũng là như vầy.

Xung quanh mọi thứ tối đen như mực, hắn chỉ có thể nhìn thấy cây cầu mục nát dưới chân mình, bây giờ hắn cũng chẳng thấy vực thẩm đâu.

Chỉ thấy bây giờ xung quanh hắn tối đen không chút ánh sáng, nhìn về phía trước, có lẽ không còn cách nào khác, đành phải đi qua cây cầu này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.