Vợ Ơi Anh Biết Lỗi Rồi

Chương 39: Bậc thầy múa rối




Bởi vì buổi chiều hôm qua gặp tình cảnh như vậy, cho nên bây giờ Liệt Hỏa cùng Tử Vũ, đứng trước mặt Tịch Mục âm thầm xấu hổ, hai người làm như không để ý tới nhau, người này coi người kia không tồn tại.

-“Tử Vũ căn cốt rất kém cỏi, năng lực không có, nhiều năm như vậy ta mới gặp lần đầu, ta nghĩ việc học công kích thì thật không có khả năng, tối qua ta suy nghĩ cả đêm, nếu học công kích không được, vậy luyện tốc độ đi, đánh không lại ít nhất còn có thể bỏ chạy …”. Tịch Mục lắc đầu ảo nảo giải thích ý nghĩ của lão.

-“Liệt Hỏa ngươi dạy Tử Vũ”, Tịch Mục nói xong lời cuối cùng, lời kết luận làm cho trái tim thu của hai người quay trở về.

-“tại sao là ta? Nàng có tư cách gì mà bảo ta dạy tốc độ cho nàng?” Liệt Hỏa vừa nghe nói muốn hắn dạy cho Tử Vũ, mặt mày xanh mét trừng mắt nhìn Tịch Mục.

Tịch mục giương mắt trừng lại Liệt Hỏa nói:”Ngươi không dạy chẳng lẽ ta dạy? Ta tại sao phải dạy?”.

Liệt Hỏa nghe vậy nghiến răng trèo trẹo, Tịch Mục không phải là lão sư của đế đô học viện, cũng không phụ trách dạy học sinh ở đây, năm đó lão thấy hắn có tư chất tốt, lại cùng Liệt Thanh là bằng hữu nên ra tay thu nhận hắn, hắn liền trở thành đồ đệ của lão, trừ hắn ra thật đúng là không ai có thể thu nhận Tử Vũ, đương nhiên nếu muốn Tịch Mục đi tìm một yêu tinh khác để dạy nàng cũng không có vần đề gì, nhưng là như vậy thì mặt mũi của hắn cũng không còn.

Tịch Mục thấy Liệt Hỏa xanh mét mặt, thầm nghĩ muốn báo thù ngày hôm qua lão bị hắn cho ăn một quyền, phất tay nói:” Tử Vũ giao cho ngươi, qua hai ngày ta sẽ kiểm tra tiến độ, nếu mà không thấy có tiến triển thì là lỗi do ngươi, lúc đó gia pháp hầu hạ”. Dứt lời cũng không cần biết Liệt Hỏa có đồng ý hay không, chân như thiểm điện chạy đi mất dạng, Liệt Hỏa nắm chặt nắm đấm nhìn phương hướng Tịch Mục rời đi, hung hăng quơ quơ nắm đấm giận dữ.

Không có ai nói chuyện, Tử Vũ thấy Liệt Hỏa mặt xanh mét trừng mắt nhìn mình, ho khan một tiếng, hít sâu một hơi nói:” chúng ta công ra công, tư ra tư, tối qua ta cũng không có cố ý nhìn ngươi, ai bảo tốc độ ngươi nhanh như vậy, nếu ngươi không hài lòng chuyện đó, vậy ta xin lỗi ngươi”. Liệt Hỏa nghe Tử Vũ nhắc chuyện tối qua, lời còn chưa ra khỏi miệng đã nghe nàng nói xin lỗi, hắn ngẩn người thu lại tức giận nhìn nàng.

Tử Vũ nói tiếp:” Nhưng mà ngươi là nam nhân, bị người khác nhìn cũng không phải là cái đại sự gì, không cần phải cứ khó dễ ta làm gì, bất quá ta tôn trọng sự riêng tư của ngươi, như vậy bây giờ có phải là ngươi có thể dạy ta rồi sao? Công tư phân minh, đó mới là chuyện đại trượng phu nên làm”.

Liệt Hỏa nghe Tử Vũ nói xong, mặt cau có, lời nàng nói ra nghe như người không đúng là hắn, cũng không biết ai mới là người bị hại, mặc dù hắn cũng biết một đại nam nhân bị nhìn như vậy hắn cũng không có thiệt hại gì, nhưng người xem lại chính là Tử Vũ, hắn không hiểu sao lại có cảm giác không được tự nhiên, lúc này Tử Vũ nói như vậy, bên ngoài nghe như là xin lỗi, bên trong lại thầm trách hắn hẹp hòi, đúng là không nói lý mà.

Liệt Hỏa lập tức hung hăng liếc Tử Vũ, nữa ngày sau khoanh hai tay hừ lạnh nói:”Được, nếu đã nói ta hẹp hòi, ta đây tự nhiên cũng muốn xứng với cái danh này, học sinh mới, chạy vòng quanh đế đô học viện ba vòng, tăng tốc độ đuổi theo ta”.

Tử Vũ cho rằng Liệt Hỏa tứ chi phát triển đầu óc đơn giản, không nghĩ tới hắn đầu óc lại linh hoạt như vậy, rốt cuộc nàng không chiếm được tiện nghi, ngược lại còn chọc giận hắn, xong rồi, phỏng chừng hắn không chịu nói lý lẽ sẽ thao luyện nàng cho đến chết. Tử Vũ cười khổ chạy theo sát phía sau Liệt Hỏa, bên ngoài còn có chuyện không tốt, bạch y cũng không cho nàng tiết lộ sự tồn tại của hắn.

Đế đô học viện chiếm diện tích 340 mẫu, đường kính khoảng vạn thước, chu vi cơ bản mấy vạn thước, một vòng trường là có thể vượt qua một cuộc chạy maraton, ba vòng là vượt qua ba cuộc chạy maraton, đế đô học viện địa hình không phải chỗ nào cũng bằng phẳng, chỗ là núi, chỗ là sông, chỗ cao, chỗ thấp, chỗ đại đạo, chỗ đường lớn, thật là bao la vạn tượng, chướng ngại vật nào cũng có. Vì để có chỗ để rèn luyện cho tiểu yêu tinh, người ta còn trồng một rừng cây, tạo ao đầm, đồi hố, còn có nơi thật vắng vẻ, tất cả đều dùng để khảo nghiệm, lộ trình chạy như vậy, ước chừng Tử Vũ có tồn tại được hay không mới là vấn đề.

Liệt Hỏa thì chạy tự nhiên dễ dàng ở phía trước, Tử Vũ phía sau thở hổn hển đuổi theo, Liệt Hỏa tư thế tiêu sái, rảnh rang có thừa, giống như là đang thong dong tản bộ, ngược lại Tử Vũ mồ hôi chảy ròng ròng, áo ngoài đã được cởi ra cột ngang hông, vẻ mặt chật vật, chạy lảo đảo như người say rượu.

Thấy cảnh này, Tử Vũ đột nhiên nhớ ra một câu nói, người là hoàng ly bay trên trời, ta là cẩu đuổi theo trên mặt đất, nàng như thế nào lại thấy nàng giống cẩu a, đang đuổi theo con hoàng ly là Liệt Hỏa, đúng là mệnh khổ, hoàng ly này lại là nam, cẩu này lại là nàng là nữ tử, thế giới này thật điên đảo.

-“Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, tốc độ gì như vậy chứ?”. Liệt Hỏa ở phía trước tản bộ quay lại thấy Tử Vũ còn tản bộ hơn mình, tốc độ chậm rì rì, cao giọng giận dữ hét.

Tử Vũ khổ không thể nói, nhìn Liệt Hỏa phía trước, miệng co giựt, nàng không nghĩ mình có thể chạy hết một vòng, hơn nữa phỏng chừng còn không mất thời gian quá hai giờ, nghĩ có lẽ là do hôm qua gặp chuyện tốt ở chỗ bạch y nam tử, bằng không đừng nói một vòng, một phần mười vòng cũng có thể lấy đi cái mạng già của nàng, nhưng là xong một vòng qua vòng thứ hai, nàng lại không còn chút khí lực nào, hai chân bủn rủn nặng như đeo chì.

Nhìn bên cạnh thấy cũng có tiểu yêu tinh đang được huấn luyện tốc độ, thân hình bay nhanh vù vù như gió cuốn, làm cho mặt Tử Vũ đổ đầy mồ hôi ái ngại, Liệt Hỏa có thể chịu đựng đến bây giờ còn chưa có phát hỏa, thật khó được có lúc tính tình tốt như vậy.

-“Nghiêm sư xuất cao đồ”. Liệt Hỏa nhìn Tử Vũ lo lắng rề rà bước, lạnh lùng cười, đến rừng cây lúc nãy bẻ xuống một nhánh cây, thân hình nhoáng lên chạy đến phía sau Tử Vũ, vung nhánh cây đánh lên lưng nàng, quát:” Nếu muốn bị đánh, thì ngươi chạy chậm một chút”.

-“A, cứu mạng”. Tử Vũ đang chạy chậm, bả vai bị nhánh cây quất trúng một chút, đau đớn, Liệt Hỏa cũng không hạ thủ lưu tình. Thấy Liệt Hỏa chạy xong vòng hai đang theo tới, Tử Vũ cũng không biết lấy đâu ra sức lực, chạy nhanh như gió về phía trước, cư nhiên cố gắng lại sinh ra tốc độ.

Kim quang lóe lên, chỉ thấy ở phía trước một nữ tử tóc tai bù xù chạy như điên, phía sau một nam tử tóc đỏ tay cầm nhánh cây ưu nhã vạn phần đi theo, phía trước tốc độ của nữ tử mà chậm lại, nhánh cây trong tay hắn liền quất xuống, nữ tử nhất thời được kích thích gia tăng tốc độ, lặp đi lặp lại như thế thật là đặc sắc.

-“Không được rồi”. Miễn cưỡng chạy xong vòng hai, Tử Vũ cảm giác các khớp xương như rời ra, té ngã trên đất, mặt đỏ bừng thở không ra hơi, không thể dậy nổi.

-“Đứng lên”. Liệt Hỏa hung hăng quất quất nhánh cây xuống đất bên cạnh Tử Vũ, lập tức trên mặt đất cỏ bị tróc một mảng lớn, kình phong quét lên người nàng đau đớn, nhưng Tử Vũ quả thật một chút sức lực cũng không có, nằm trên mặt đất, chỉ cảm thấy thân thể này không còn là của nàng, đến cực hạn của nàng rồi.

-“Heo”. Liệt Hỏa thấy uy hiếp Tử Vũ vô dụng, thấy sắc mặt cùng khí tức của nàng đúng là đã đến cực hạn, nếu còn tiếp tục sẽ xảy ra chuyện, cực hạn là có thể phát huy nhưng không thể quá đáng. Hung hăng nhìn Tử Vũ, do dự một chút, cúi người ôm lấy nàng để trên lưng, cõng nàng rời đi.

Được Liệt Hỏa cõng trên lưng, cảm giác được tấm lưng rộng rãi cùng ấm áp dị thường, không khỏi cọ cọ trên lưng Liệt Hỏa , mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Liệt Hỏa cảm giác được sự cọ sát của Tử Vũ, thân thể có chút cứng đờ, nghiêng đầu thấy Tử Vũ ngủ trên lưng hắn, hắn cắn răng hừ một tiếng quay đầu, cõng Tử Vũ rời đi, hai mái tóc đỏ và đen bay bay nhẹ theo gió, thật là hài hòa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.