Vợ Ơi Anh Biết Lỗi Rồi

Chương 2: Chạy trốn




Cả biệt thự từ trên xuống dưới đều cảm giác được Dư Bội Ny tính tình gần đây dần thu lại không ít.

Về phần rốt cuộc có thu lại bao nhiêu? Nói thực ra, chính Doãn Đường Tuyền cũng rất muốn biết.

Có lẽ, anh có thể lợi dụng sở thích uống cà phê đen của cô mà hành động, nhân khi ngăn cản cô không uống cà phê , thuận tiện nhìn xem cô đến tột cùng thay đổi bao nhiêu.

“Không nên vừa sáng sớm đã rót quá nhiều cà phê đen.” Anh vừa ăn bữa sáng trước mặt, miệng bình tĩnh nói.

“Em đang ăn bữa sáng mà” Cô chu cái miệng nhỏ nhắn, trên mặt lộ vẻ thỏa mãn.

Nằm viện mấy ngày nay, Dư Bội Ny trong lòng vừa có chuyện vui, lại vừa cảm thấy buồn phiền –

Vui là chính mình thành công trở lại như trước, buồn lại là cà phê đen mà cô yêu thích nhất bị cấm chỉ.

Người giúp việc dọn bữa ăn tới, các loại đồ ăn bổ dưỡng vẫn như trước không hề thiếu, lại chỉ thiếu duy nhất cà phê đen cô thích nhất, mấy ngày nay, cô thật sự sâu sắc thể nghiệm được mỏi mắt chờ mong là cỡ nào giày vò khổ sở.

Thật vất vả xuất viện, nói gì cũng phải uống nhiều thêm mấy chén, bù lại toàn bộ lúc trước.

“Bác sĩ đã nói , dạ dày của em không tốt, nên học điều chỉnh thói quen ăn uống của mình, anh cho rằng phương pháp nhanh nhất, chính là giúp em kiểm soát lượng cà phê em được phép uống .”

Lại do “Bác sĩ đã nói” để quy kết lại ,“Gì?!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đều suy sụp.

Không có cà phê đen, đời người còn có vị gì?

“Nhưng mà, muốn em hoàn toàn không uống thật sự quá độc ác……” Anh híp lại hai tròng mắt, đôi mi chớp động tỏ vẻ hứng thú.

Cô lập tức gật đầu như giã tỏi (^^), đột nhiên cảm thấy Doãn Đường Tuyền trước mắt thật sự rất có nhân tính, không uổng công cô ngàn dặm xa xôi xuyên qua thời không trở lại như quá khứ, trở lại bên người anh.

“Vậy một ly đi!” Anh gõ nhịp tay định án.

“Cái gì, chỉ có một ly?!” Cô kinh hãi, cảm thấy tử vong cách chính mình không còn xa nữa.

Doãn Đường Tuyền nhíu mày, tà nghễ nhìn cô.

Nhẫn nại, phải nhẫn nại, tất cả chuyện này đều là vì tình yêu.“Cái chén có quy định dung lượng sao?” Nếu chén có dung lượng lớn, cô sẽ cố gắng mà cắn răng chống đỡ xem.

“Đương nhiên là có, một ly bằng như vậy.” Anh chỉ chỉ chén cà phê bằng sứ trong tay cô.

Thực là sét đánh ngang tai!

Dung lượng ít ỏi như vậy, nhiều nhất chỉ có thể cảm thấy hương vị mà thôi, căn bản không đủ để thỏa mãn vị giác của cô, huống chi, sinh mệnh của cô sớm đã cùng cà phê đen gắn bó đến mức không thể phân ra, quy định vô nhân đạo như vậy, rõ ràng là muốn lấy mạng nhỏ của cô thôi! ( ^__^)

Tưởng Dư Bội Ny từ khi để cho người ta quản qua những chuyện này, cà phê đen cũng không phải thuốc độc, cô muốn uống bao nhiêu liền uống bao nhiêu, chỉ cần cô thích, có cái gì không thể?

Đột nhiên, một cỗ xúc động không thể khống chế , nhanh chóng cuồn cuộn dâng lên, nhưng mà ngay sau đó, trong ngực lại toát ra một thanh âm khoác–

Không phải nói không được vô cớ nổi giận sao? Nếu ngay cả việc nhỏ ấy đều làm không được, làm sao có thể trở thành một người vợ tốt chứ? Cuộc sống hôn nhân đem so sánh với việc uống cà phê khó khăn hơn rất nhiều nha! Hơn nữa, anh là vì tốt cho cô, không phải sao?

Được, không thể nổi giận, không thể đem lòng tốt của người khác làm lòng lang dạ thú, huống chi anh không phải người khác, anh là Doãn Đường Tuyền, là chồng của cô. Thử nghĩ, từ khi kết hôn tới nay, trừ bỏ đêm tân hôn giảo hoạt đem cô ăn sạch sẽ, anh khi nào yêu cầu quá đáng đối với cô? Xem lại khoảng thời gian bọn họ ở chung , mười lần cãi nhau có chín lần đều là bởi vì cô tùy hứng, nếu lúc này đây trở lại còn sửa không xong tính xấu, mọi quyết tâm của cô rõ ràng coi như đã xong.

Hít sâu, không được tức giận, hít sâu……

Nhìn khuôn mặt trứng đang nhăn nhó trước mắt này thực làm người khắc muốn cười, Doãn Đường Tuyền cố gắng kiềm chế chính mình, mới không tại lúc này mà cười ra tiếng .

“Muốn ăn trứng cuộn không?”

Cô ngoan ngoãn há mồm, ăn trứng cuộn anh đưa đến bên miệng, tuy rằng vô cùng đau lòng, vẫn miễn cưỡng hé ra một chút tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, cũng ở trong lòng không ngừng lặng lẽ tưởng niệm hương vị cà phê mà đen cô sắp phải rời xa…… (^o^)

“Như vậy mới ngoan.” Doãn Đường Tuyền cố ý nói.

Thương tiếc trong nháy mắt dừng lại, đôi mắt đẹp dấy lên hy vọng nhìn về phía anh,“Như vậy thật sự có ngoan?”

“Đúng”

Làn môi duyên dáng khẽ cong lên, khó nén kích động hỏi:“Vậy nếu em thực sự có ngoan vậy, có thể cho em một chút phần thưởng hay không?”

Không đợi anh đáp lại, thân mình mềm mại đã bay nhanh nhào vào trong lòng anh, chiếm cứ lồng ngực của anh.

Khi hương thơm kia xông thằng vào mũi, trong lúc mơ hồ, giống như có cái gì đánh vào tim Doãn Đường Tuyền, làm cho trong tim của anh chầm chậm xuất hiện một vết nứt……

Anh kinh ngạc nhìn cô gái trong lòng, nghĩ rằng, hiện tại là chuyện gì xảy ra? Vừa mới không phải còn vì cà phê đen mà mang vẻ mặt như ăn mướp đắng, như thế nào hiện tại lại cọ cọ trong ngực anh làm nũng?

Một cỗ nhiệt khí dâng lên, anh vội vàng đẩy cô ra, bỗng nhiên đứng dậy.“Thời gian không còn nhiều, anh, anh muốn đi làm.”

Thừa dịp bản thân còn chưa mất hết lý trí, trước khi giống như dã thú mà nuốt trọn lấy cô , anh tốt nhất nên nhanh chóng ra ngoài.

Lên xe, khởi động động cơ, anh vội vàng lái về phía phía công ty.

Thẳng đến khi lái xe đi xa khỏi biệt thự của cô, anh còn có thể cảm giác được độ ấm của cô khi nằm ở trong ngực anh, còn ngửi được hương thơm của cô lưu lại trên người anh.

Đáng chết, nói anh hôm nay làm thế nào có thể chuyên tâm làm việc? Cũng không thể bây giờ còn chạy về thay quần áo chứ!

Ai, chỉnh người còn phải chỉnh đến mình, anh thật đúng là người duy nhất trrong thiên hạ.

Ngón tay nhịn không được sờ sờ lên áo sơmi bị cô dựa vào qua, kéo đến trước mũi ngửi –

Thơm quá, là mùi thơm từ mái tóc của cô. Thơm quá…… ^^

Mắt thấy lượng cà phê đen trong chén buổi sáng kia thực không thể chống đỡ đến giờ cơm trưa, Dư Bội Ny quyết định đến phòng bếp đi tìm một chút đồ ăn lót dạ.

Chân trước vừa mới bước vào, chợt nghe Tiểu Ngọc cùng Tú Linh đang ở trong thầm thì to nhỏ chuyện tình của chính mình.

Nghe lén riêng tư của người khác đương nhiên không phải phép, nhưng chủ đề trong lời nói của bọn họ lại mãnh liệt hấp dẫn Dư Bội Ny, bất chấp lệ độ hay không, cô không có rời đi, tránh ở cửa vào phòng bếp giống như chú cún mà nghe lén nội dung đối thoại.

Bởi vì cô thật sự rất muốn biết, tình yêu của những người khác là như thế nào.

“Cho nên, hai người đều tự mình xuống bếp vì bạn trai làm đồ ăn?” Dư Bội Ny tránh ở chỗ tối rốt cục nhịn không được nhảy ra đặt vấn đề.

Tiếng nói vang lên trong nháy mắt, hai người vốn dĩ còn đang bật cười khanh khách bỗng nhiên im bặt, sợ tới mức đứng sững tại chỗ ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Dư Bội Ny đơn giản đi vào,“Rốt cuộc có hay không, tại sao lại không trả lời tôi?”

Hai khuôn mặt như mướp đắng quay lại nhìn nhau, mới mở miệng chính là luôn miệng cầu xin,“…… Tiểu thư, thực xin lỗi, chúng tôi không nói chuyện phiếm, hiện tại liền lập tức làm việc, cô đừng tức giận, cũng đừng đuổi việc chúng tôi.”

“Tôi không có tức giận, cũng chưa nói muốn đuổi việc ai, tôi thật sự là đang hỏi hai người vấn đề, rất quan trọng, nhất định phải trả lời tôi, rốt cuộc là có, hay là không có?” Ánh mắt còn thật sự chăm chú giống như một học sinh, cũng chỉ thiếu không có lấy bút ghi chép.

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng gật gật đầu.

“Đều phải làm chút đồ ăn gì đó?” Cô tò mò hỏi.

“Không nhất định, muốn làm cái gì thì làm cái đó, chỉ cần là đối phương thích ăn thì đều có thể.” Tiểu Ngọc đáp như vậy, một bên Tú Linh gật đầu như giã tỏi phụ họa.

Dư Bội Ny nghiêng đầu nghĩ nghĩ, trước kia mẹ bởi vì phải làm việc, cô đều phải tự mình chuẩn bị bữa ăn, nhưng đều là mẹ đã chuẩn bị xong từ trước đó, cô cũng chỉ là bỏ vào nồi cơm điện hâm nóng một chút, như vậy cũng tính là nấu cơm sao? Hơn nữa, Doãn Đường Tuyền thích ăn cái gì, cô hình như cũng rõ lắm.

“Tiểu thư, xin hỏi, cô là muốn làm cơm cho Doãn tiên sinh ăn sao?” Xem tiểu thư hôm nay tâm tình cũng không tệ, Tú Linh cố lấy dũng khí hỏi.

Đột nhiên bị nhìn thấu tâm sự, biểu tình của cô lập tức biến đổi, nhưng là nghĩ tới ba chữ “Muốn thay đổi”, cô nhịn xuống phản ứng bản năng tự tôn, kiên trì gật gật đầu.

“Quá tuyệt vời, Doãn tiên sinh nhất định sẽ rất vui vẻ! Bạn trai tôi…… Ách, chồng tôi, anh ấy lần đầu tiên ăn đến đồ ăn tôi làm, vui vẻ giống như muốn bay lên , luôn nói muốn lấy tôi về nhà đó!” Tú Linh vui vẻ chia sẻ.

“Đồ ngốc, tiểu thư cùng Doãn tiên sinh sớm đã kết hôn.” Tiểu Ngọc vội cắt lời.

“Kết hôn càng cần sáng tạo nhiều điều bất ngời vui vẻ nha, như vậy mới có thể làm cho hôn nhân vĩnh viễn mới mẻ.” Tú Linh tiếp tục nói.

Dư Bội Ny khó hiểu,“Người con trai sẽ thích bất ngờ sao?”

“Đương nhiên, người con trai mới yêu rất thích điều bất ngờ! Đừng nhìn bọn họ miệng không nói, trong lòng nhưng luôn nghĩ ghê gớm, không tin tôi nói, tiểu thư thử qua một lần sẽ biết!”

“Vậy…… Chúng ta hiện tại bắt đầu được không?” Cô đương liền sắn hai ống tay áo tại chỗ, nóng lòng muốn thử.

“Tiểu thư muốn làm đồ ăn gì?” Tiểu Ngọc hỏi.

“……” Không biết.

“Đồ ăn thường ngày của người Trung Quốc, Doãn tiên sinh thích nhất.” Tú Linh lập tức đưa ra chủ ý.

“Được, liền làm vài món ăn thường ngày đi!” Cô cười đáp.

“Nhưng là, tiểu thư muốn nấu cơm sao?” Tiểu Ngọc hỏi.

“……” Không vấn đề.“Bằng không, hai người hiện tại dạy tôi thì tốt rồi, tôi cam đoan sẽ học được rất nhanh.” Cô toàn bộ rất tin tưởng vào năng lực học tập phi thường của chính mình.

“Được.” Tú Linh gật đầu.

“Không được –” Tiểu Ngọc bác bỏ.

“Vì sao không được?” Dư Bội Ny cùng Tú Linh trăm miệng một lời hỏi.

“Tiểu thư, không phải tôi muốn hoài nghi năng lực học tập của cô, nhưng nửa năm qua, cô có cầm dao thái rau qua hoặc nồi nấu sao?” Tiểu Ngọc nhịn không được hỏi.

Cô lắc đầu,“Không có.” Phải nói, từ sau khi cô trở lại Dư gia, vẫn là cuộc sống trà đến tận tay, cơm đến tận miệng.

“Hãy nghe tôi nói, tài nấu nướng không thể mở lớp học nhanh chóng được, huống chi cô là vì người quan trọng mà xuống bếp, nhất định phải vừa ra tay đã khiến cho người ấy kinh ngạc không thôi, nếu không, thà rằng đi mua, tránh cho biến khéo thành vụng. Bạn trai đầu tiên của tôi chính là bởi vì ghét bỏ khả năng nấu ăn của tôi, gặp gỡ không đến một tháng liền đá tôi, sau đó còn đem tình yêu của tôi xuyên tạc thành tôi có ý đồ mưu sát anh ta. Làm ơn, tôi khi đó vừa học được nấu cơm, đường với muối phân biệt cũng không rõ ràng lắm cũng là chuyện thường tình, không nghĩ tới anh ta lại trực tiếp phán tôi tử hình.”

Tú Linh liều mạng lắc đầu,“Thực không có nhân tính……”

Nói như vậy, vạn nhất tài nấu ăn của cô sau một ngày không có biện pháp làm cho anh thấy kinh diễm, không phải một ngày không thể tạo ra bất ngờ? Như vậy sao được, không chạy nhanh chóng nắm chắc thời gian, ai biết bánh ngọt dâu tây có thể đột nhiên mất đi hiệu lực hay không?

“Tôi nên làm cái gì bây giờ? Chiếu theo lời cô nói như vậy, hôm nay không phải sẽ không thể tạo ra bất ngờ?”

“Vẫn là có thể, nhưng mà, chúng ta phải thay đổi phương pháp, tôi cùng Tú Linh đến giúp tiểu thư chuẩn bị sắp xếp.”

Đôi mắt đẹp lộ ra vẻ khó hiểu,“Tôi đây phải làm cái gì?”

“Làm chuyện sở trường nhất của cô vợ nhỏ — trang điểm cho mình thực xinh đẹp , mang theo cơm trưa đến công ty bồi Doãn tiên sinh cùng nhau ăn, có người vợ thân yêu cùng đồ ăn nóng hổi, khẳng định có thể khiến cho Doãn tiên sinh tinh thần phấn chấn .” Tiểu Ngọc làm động tác đưa ra một chiêu mới.

Dư Bội Ny bị Tiểu Ngọc chọc cười ha ha.

Ngẫm lại cũng đúng, mỗi người đều có sở trường cùng việc không phải sở trường, thay vì trang điểm, không bằng nắm chắc sở trường của mình. Trước kia cô khẳng định nghe không vào những lời này, không nên đem bản thân bị đụng đến đầu đầy cục u mới nhận ra, nhưng mà, nếu đều nói muốn thay đổi, học được cách nghe ý kiến của người khác cũng là rất quan trọng .

Cho nên, Dư Bội Ny quyết định làm theo đề nghị của Tiểu Ngọc, xoay người lên lầu trang điểm, sau đó đem việc nấu cơm này giao cho hai người chuyên nghiệp đến chuẩn bị.

Cô vừa rời đi, Tú Linh vốn trời sinh tính lãng mạn vội vàng nói:“Tiểu thư hôm nay thoạt nhìn tâm tình tốt lắm, không ngờ còn nở nụ cười, cô nhìn thấy không? Cô ấy khi cười rộ lên quá xinh đẹp, tôi cảm thấy cô ấy thật sự phải cười nhiều một chút, cam đoan mê chết Doãn tiên sinh! Nhưng mà……”

“Nhưng mà cái gì?”

“Cô ấy gần đây vì sao cũng không thấy bão nổi? Chẳng lẽ là tai nạn xe cộ phá hư đầu óc sao?”

Tiểu Ngọc thật muốn bóp chết con quỷ Tú Linh này,“Hư! Cô ngu ngốc rồi sao? Tôi xem cô mới bị đụng phá hư đầu óc, chẳng lẽ cô hy vọng tiểu thư mỗi ngày đều hung hăng, lại tiếp tục ba bữa cơm đem người treo lên mà đánh sao? Nhanh chút bắt tay vào làm, nếu không trong thời gian này làm cho tiểu thư vừa lòng về đồ ăn, cô chờ tiểu thư trở mặt với cô đi.”

“Được rồi được rồi.” Tú Linh le lưỡi nhanh chóng bắt tay vào chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Có điều, hôm nay tiểu thư so với trong ấn tượng của mình thật sự không giống với ai, trước kia luôn cảm thấy cô lạnh như băng, sinh ra bộ dáng chớ tới gần, không nghĩ tới cô hôm nay thân thiết như vậy, nhưng lại nguyện ý nghe bọn họ nói chuyện, thật hy vọng tiểu thư vẫn có thể bảo trì như vậy . Tiểu Ngọc từ nội tâm âm thầm cầu nguyện.

Thay bộ âu phục xuân hạ in hoa mới nhất, trang điểm thêm chút son phấn, gần tới giờ đi, cô mang theo cơm trưaTiểu Ngọc cùng Tú Linh chuẩn bị tốt , lòng tràn đầy vui mừng đi tới tập đoàn Hải Nhĩ.

“Phải dịu dàng, phải dịu dàng, phải dịu dàng……”

Dọc theo đường đi không biết ở trong lòng lẩm nhẩm mất trăm lần, trước khi xuống xe , Dư Bội Ny mang gương ra trang điểm lại , lại xác nhận chính mình trang điểm phù hợp, sau khi kéo ra vẻ tươi cười thực hoàn mỹ , cô mở cửa xe, cầm lên đồ vật làm anh kinh hỉ* (kinh ngạc & vui mừng), tao nhã tiêu sái tiến vào cao ốc tổng bộ tập đoàn Hải Nhĩ .

Bởi vì hoàn toàn là nhất thời nảy lòng tham, cô chỉ hy vọng hết thảy thuận lợi.

“Chào cô, tôi muốn tìm Doãn phó tổng.” Thu lại khẩu khí hung hăng trước kia, Dư Bội Ny lễ phép nói.

“Có hẹn trước sao?” Nhân viên lễ tân trưng lên vẻ mặt như mẹ kế, lạnh giọng hỏi.

“Thật có lỗi, không có.” Nếu hẹn trước sẽ không còn ngạc nhiên.

Nhân viên lễ tân tức giận liếc mắt xem thường,“Không có hẹn trước làm sao gặp Doãn phó tổng? Anh ấy cũng không phải nhàn nhàn không có việc gì làm. Làm phiền cô lần sau nếu không hẹn trước thì đừng đến đây , đi thong thả, không tiễn.”

Nhân viên lễ tân không chút nào che giấu phiền chán thở ra một hơi, tùy tay cầm lấy dũa , bắt đầu dũa móng tay, miệng không quên nói thầm vài câu,“Phụ nữ ngu xuẩn từ nơi nào đến, trang điểm xinh đẹp, cho rằng tùy tùy tiện tiện là có thể gặp phó tổng của chúng ta, chậc, ngây thơ! Nghĩ đến mình là ai vậy? Chờ đến khi cha cô kêu Dư Phú Cảnh rồi nói sau!” Nhân viên lễ tân liếc mắt sang tạp chí tài chính một cái, nhân vật trong trang bìa đúng là Doãn Đường Tuyền.“Ai, nếu tôi có một người cha nhiều tiền, lúc đó gả cho phó tổng chắc chắn là tôi.” Cô nói giọng tiếc hận.

Dư Bội Ny tươi cười ngọt ngào trên mặt bắt đầu dần dần bong ra từng mảng……

Giỏi cho một nhân viên lễ tân không coi ai ra gì! Thân là đại diện cho bộ mặt của công ty, lại dùng thái độ tệ như vậy đối đãi với khách, may mắn hôm nay người đến là cô, nếu đổi lại những người khác thì sao? Mọi người chẳng phải bởi vậy đối với tập đoàn Hải Nhĩ sinh ra ấn tượng cực kém sao?

Dám bưng lên vẻ mặt mẹ kế có phải hay không? Nếu như là trước kia, Dư Bội Ny khẳng định không nói hai lời, trước tặng cô ta một cái bạt tai, làm cho cô ta nhớ tới hiện tại là thời gian đi làm, lại làm cho cái đầu ngu xuẩn kia làm rõ ràng ai mới là lão đại.

Coi như cô ta gặp may mắn, bởi vì nỗ lực thực hiện chính sách ôn nhu, cô ngọn núi lửa này tại đây hôm nay không nghĩ lại bùng nổ, tạm thời tha cô ta một mạng.

Đừng nóng giận, đừng nóng giận, nếu cô tức giận liền thua. Dư Bội Ny hít sâu một hơi, cố gắng đem ngực đang sắp phun hỏa kia khống chế lại.

Cúi đầu nhìn nhìn ngạc nhiên trong tay…… Đều đã xách đến đây, cũng không thể lại xách trở về chứ?

“Này cô, nếu không tiện, tôi sẽ không gặp Doãn phó tổng, vậy có thể nhờ cô đem đồ vật này đưa đến văn phòng anh ấy hay không? Bên trong là cơm trưa, làm phiền cô nhân lúc còn nóng đưa đến tay anh ấy.” Dư Bội Ny lui mà cầu tiếp tục nói.

Đầu tiên là một cái liếc mắt, tiếp theo theo trong lỗ mũi bài trừ hừ lạnh,“Có dừng hay không vậy, phó tổng của chúng ta không thu loại lễ vật không rõ lai lịch này, phụ nữ phiền phức các người cũng không thể buông tha phó tổng phải không? Người ta cũng, đã, kết, hôn,.”

Oanh một tiếng, ngọn lửa yên lặng lâu ngày giờ đã đốt cháy thành hừng hực đại hỏa! Cô đương nhiên biết anh kết hôn, bởi vì, cô, là vợ của anh!

Nhân viên lễ tân thái độ ác liệt đánh thức Dư Bội Ny nóng tính, phịch một tiếng nổ, cô cầm hộp đồ ăn trong tay đập thật mạnh xuống quầy –

“Thực ngại quá, người phụ nữ ngu xuẩn như tôi muốn trang điểm xinh đẹp này, chính là Doãn phó tổng phu nhân, hiện tại hai chọn một, xem cô muốn tự hạ thấp địa vị mà gọi điện thoại đến văn phòng phó tổng thông báo, hay là muốn vận động tập thể hình giúp tôi đem cơm hộp đưa lên đi. Còn nữa, không muốn bị đuổi việc, hãy thu lại bộ dáng ngu xuẩn trợn mắt há hốc mồm kia của cô đi!”

Không hổ là nữ vương, sau khi bưng lên dáng vẻ cả vú lấp miệng em , chỉ thấy nguyên bản nhân viên lễ tân vốn không coi ai ra gì nhất thời sắc mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy, thật lâu nói không ra lời.

Đáng giận, thế nào cũng phải đem cô chọc giận mới thôi, đã nói cô đang nỗ lực thực hiện chính sách dịu dàng, còn muốn bức cô như vậy.

Dư Bội Ny một tay chống nạnh, tay kia thì không ngừng hướng khuôn mặt vì tức giận mà phát hỏa quạt mạnh.

“Bội Ny?”

Tiếng nói trầm thấp quen thuộc bỗng nhiên vang lên từ phía sau.

Dư Bội Ny cả người giống như bị điểm huyệt, cánh tay đang giơ lên sững lại cứ ở không trung như vậy ước chừng hai giây, đến giây thứ ba, cô vội vàng hạ cánh tay xuống, nhanh chóng hít sâu hai cái thu thập bộ dạng giương nanh múa vuốt của mình, sờ sờ tóc lại vuốt vuốt vài nếp nhăn trên bộ âu phục , đồng thời xoay người giơ lên một chút nét cười tao nhã, ung dung chờ đợi người tới, nhưng giấu ở dưới vẻ tươi cười là đang trong nháy mắt oán thầm –

Hôm nay quá trùng hợp! Anh làm sao có thể đúng lúc cô vừa nổi bão mà xuất hiện? Cũng không biết anh xuất hiện đã bao lâu, có phải đã nhìn thấy bộ dáng vừa mới mắng chửi người của cô hay không? Xong rồi xong rồi, a di đà phật, Bồ Tát phù hộ……

Doãn Đường Tuyền vừa tham dự hội nghị trở về, đối với việc gặp được vợ mình ở tổng bộ Hải Nhĩ, cảm thấy vạn phần ngoài ý muốn.

Trương Đại Vệ theo đuôi ở phía sau vội vàng kinh hô,“Phó tổng…… Là nữ vương giá lâm, mau, mau tiếp giá!” (^___^)

Tiếp giá? Tiếp cái đầu ngươi! Doãn Đường Tuyền tức giận liếc mắt Trương Đại Vệ đang khoa trương quá mức một cái, không nhanh không chậm đi đến trước mặt Dư Bội Ny.

“Tại sao lại đến đây?” Anh liếc nhìn cô một cái,“Mặt làm sao lại hồng như vậy?” Anh sờ sờ gò má cô.

Đương nhiên là vì tức giận nha! Ngăn chặn mình thốt ra xúc động, giống như sợi tơ nhỏ bé nhìn về phía bộ dáng anh tuấn ung dung của anh, khuôn mặt so với hình tượng bão nổi vừa rồi hoàn toàn bất đồng ngọt ngào mỉm cười, thẹn thùng nửa cúi mặt hỏi:“Anh làm sao có thể từ bên ngoài tiến vào? Em nghĩ anh đang ở văn phòng.”

“Đi ra ngoài họp vừa trở về.” Ánh mắt anh đảo qua mái tóc xoăn dài tỏa sáng, khuôn mặt xinh đẹp không chê vào đâu được, còn có trên người còn mặc âu phục in hoa thu hút mọi ánh mắt kia, hiển nhiên cách ăn mặc trang điểm kia cho thấy cô là vừa mới xuất hiện.“ Tìm anh có chuyện gì?”

Cô cắn cắn môi,“Ừm…… Vừa vặn có rảnh. Anh còn chưa có ăn cơm trưa đi? Em mang theo cơm trưa từ nhà đến, thêm nữa nếu có thể, chúng ta cùng nhau ăn cơm.” Ánh mắt mở to, lộ ra tha thiết chờ đợi.

“Đại Vệ, buổi chiều hội nghị khi nào thì bắt đầu?”

“Bởi vì tổng giám đốc tạm thời thay đổi chủ ý, quyết định tham gia dự thính, hội nghị bắt đầu lúc một giờ, cũng chính là nửa giờ sau.”

Oa a, nửa giờ sau phải họp, tại sao lại không khéo như vậy! Đầy cõi lòng chờ mong nháy mắt thu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng theo đó suy sụp xuống dưới……

“Người cũng đã đến , vậy đi tới trong văn phòng của anh ngồi từ từ ăn.”

Cô một mình ở trong văn phòng anh ăn cơm, so với ăn cơm tại nhà, có gì khác nhau? Còn không đều là một sao ?

“Mặc kệ mặc kệ, em muốn anh ăn cùng em!” Nhưng loại lời nói bốc đồng này cô không thể nói, cũng không nên, đành phải an ủi chính mình, không quan hệ, còn nhiều thời gian.

Cô giữ vững tinh thần, xách lên hộp đồ ăn đặt trên quầy lễ tân, giao vào tay Doãn Đường Tuyền , ôn nhu dặn dò,“Nếu như vậy, em sẽ không quấy rầy anh. Đồng sự của anh hẳn là cũng còn chưa có ăn cơm đúng không? Vừa vặn em chuẩn bị hai phần cơm hộp, hai người mau lấy đi lên ăn, tuy rằng chỉ có nửa giờ, ít nhiều cũng nên nếm qua một chút”

“Vậy còn em?”

“Chú Trần ở bên ngoài chờ em, hôm nay không đi lên rồi, lần sau lại đến thăm văn phòng của anh. Mau lên đi, phải nhân lúc còn nóng mà ăn nha!” Cô cười meo meo vẫy vẫy tay với anh, không quên chỉ chỉ đồng hồ, dặn dò anh nắm chắc thời gian, đồng thời xoay người rời đi, làn váy giơ lên một vòng cuộn sóng xinh đẹp, Dư Bội Ny ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chân thành đi ra tòa cao ốc tổng bộ.

Doãn Đường Tuyền trừng mắt cảnh cáo nhìn Trương Đại Vệ một cái, không tiếng động đe doạ anh lập tức thu hồi cái mặt heo này, bằng không……

Bằng không anh muốn thế nào? Khoét ra ánh mắt của hắn ta, nghiêm trị thật nặng cặp mắt mê đắm kia dừng ở trên người Dư Bội Ny sao?

Doãn Đường Tuyền bị ý niệm điên cuồng trong đầu chính mình dọa , bĩu môi, đi hướng thang máy phía trước, chuẩn bị trở lại văn phòng.

Khi tất cả mọi người rời đi, đại sảnh quy về một mảnh yên tĩnh, quầy lễ tân phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng nổ –

Nữ nhân viên lễ tân ngã ngồi trên ghế, một bộ dạng giống như chỉ còn thoi thóp.

Ánh mắt của cô là mù rồi sao? Cư nhiên không nhận ra nữ nhân xinh đẹp kia chính là thiên kim tập đoàn Phú Cảnh, là phó tổng phu nhân, cô tại sao lại đem Dư tiểu thư trở thành fan nhàm chán bình thường mà xử lý, còn hung hăng nói cô là nữ nhân ngu xuẩn.

Nghe nói, đắc tội Dư Bội Ny, mộ đã mọc cỏ còn cao hơn mộ lão Cao*. Xong rồi, cô chết chắc rồi……

(* ý chỉ Lão tử – người được mệnh danh là ông tổ của Đạo giáo)

Một phút sau, trong văn phòng phó tổng, hai phần cơm hộp giống nhau liền được bày lên trên bàn trước mặt Doãn Đường Tuyền cùng Trương Đại Vệ, Doãn Đường Tuyền cầm lấy chiếc đũa nhấc lên –

“Khoan đã, không được nhúc nhích!” Trương Đại Vệ quát bảo ngưng lại, cắp mắt không ngừng hướng về phía cơm hộp đông nhìn xem tây nhìn xem, cũng chỉ kém không lấy ngân châm thử độc. (^o^)

Anh giương mắt, không tiếng động liếc mắt xem xét Trương Đại Vệ.

“Tôi là sợ đồ ăn bị người hạ độc.” Trương Đại Vệ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Thân là bạn tốt kiêm trợ lý của Doãn Đường Tuyền, Trương Đại Vệ vẫn thực không xem trọng cuộc hôn nhân của anh cùng Dư Bội Ny , không từ mà biệt, chỉ riêng điểm kiêu căng tùy hứng của cô dâu mới này, sẽ đem người ta bức điên, tuy rằng cô đại biểu cho tập đoàn Phú Cảnh hùng mạnh hữu lực hậu thuẫn, nhưng nếu như bị cô gái này bức cho điên rồi, dù có hậu thuẫn lại có lợi ích gì, chỉ có thể là đè chết chính mình mà thôi.

Hơn nữa, không có việc gì lại tỏ ra ân cần chăm sóc, phi gian tức đạo* (Không phải gian sảo thì cũng là đạo chích…^^) , vợ chồng " thủy hỏa bất dung "* (Ý nói vợ chồng như nước với lửa) đột nhiên trình diễn một màn đưa cơm ấm áp, nguyên do trong đó, thật là làm người ta rất khó mà không cảm thấy nghi ngờ.

“Độc chết tên gia hỏa như anh thì tốt nhất!” Một phen thoát khỏi Trương Đại Vệ muốn ngăn cản, Doãn Đường Tuyền tự mình gắp một khối thịt đông lên đưa vào miệng.

Trương Đại Vệ nhìn Doãn Đường Tuyền ăn, không lý nào anh lại không ăn a, anh đơn giản cũng nhấc đũa lên theo.

“Không phải sợ có độc sao?” Ánh mắt tà nghễ liếc nhìn Trương Đại Vệ.

“Anh còn không sợ tôi sợ gì? Cái mạng rẻ cũng chỉ có một, ai muốn, ai cầm.” Ăn được vài miếng, dường như nhớ tới cái gì, Trương Đại Vệ ngẩng đầu xem xét Doãn Đường Tuyền,“Bây giờ là anh em , thành thực khai rõ, anh cùng nữ vương quan hệ từ khi nào thì hòa hợp như vậy, cô ấy lại có thể tự thân đưa cơm trưa đến cho anh, còn biểu hiện ra bộ dáng hòa nhã một trăm phần trăm, điều này thật sự làm cho tôi cảm thấy thực rối loạn, cũng rất khó tin tưởng, đại mỹ nữ kia mới vừa rồi là dịu dàng uyển chuyển hàm xúc, lại chính là cô nàng hung hăng ngày đầu tiên sau tân hôn đem cái trán của anh đánh thành một cái bao lớn sao.”

Cô nàng hung hăng?! Anh không cho rằng Dư Bội Ny sẽ thích cách xưng hô đó, anh nghe qua cũng hiểu được không hề thoải mái, anh không nghĩ muốn có người gọi cô như vậy, cho dù người kia là bạn tốt kiêm trợ lý của anh.

“Cô ấy gần nhất vẫn đều như vậy, sớm đã không phải Dư Bội Ny trong tưởng tượng của anh rồi.” Vân đạm phong khinh miệng,“Cho nên, đừng nói cô ấy là là cô gái hung hăng, bởi vì anh còn đang ăn cơm trưa cô ấy mang đến đấy!”

“Gì?!” Trương Đại Vệ nghẹn họng nhìn trân trối. A hiện tại là đang diễn biến thế nào vậy? Màn kịch người đàn ông mẫu mực yêu thương vợ đây sao?

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ — rõ ràng vốn không có tuyết hồng rơi nha, tại sao thói đời cũng đều thay đổi? Có lẽ, về sau kẻ sát nhân cũng không thể xưng là kẻ sát nhân rồi. Trương Đại Vệ nghĩ thầm liền nhịn không được lắc đầu.

Đợi chút, anh không có nghe sai chứ?“Vẫn đều……” Mặt sau hẳn là phải lộ vẻ hung tàn, bạo ngược …v…v.. mới đúng, làm sao có thể là ôn nhu cùng dịa dàng, này, điều này thực sự rất không ổn đi?

Mặc kệ Trương Đại Vệ đang kinh ngạc, Doãn Đường Tuyền tiếp tục ăn cơm trưa.

“Thật là kì quái, một người vốn bạo lực, một nữ vương cao cao tại thượng, anh rốt cuộc dùng phương pháp gì thu phục được ? Sẽ không phải vào ban đêm vì nước hy sinh thân mình, lấy lòng được nữ vương chứ?” Trương Đại Vệ cao thấp đánh giá Doãn Đường Tuyền, ánh mắt không phải không có đồng tình.“Khó trách anh gần đây thoạt nhìn có điểm gầy yếu……” [=)))]

Doãn Đường Tuyền phóng tới ánh mắt lạnh lùng ,“Diễn xong rồi phải không? Tôi cầu xin anh, trong đầu suy nghĩ có thể có ích một chút được không?”

“Tôi chỉ là lớn mật giả thiết, không có tang chứng vật chứng đâu.”

“Nếu anh có thể đem tâm lực như vậy đặt lên công việc, cuối năm nay tôi lấy danh nghĩa cá nhân thêm vào bonus cho anh.”

“Chính anh nói nha! Nuốt lời là con chó nhỏ.”

“Quan trọng là anh cần phải làm được.”

“Tôi đương nhiên……”

Doãn Đường Tuyền nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói:“Họp.”

“Có lầm hay không, thời gian trôi nhanh như vậy, cơm mới ăn mấy miếng” Thực khó được ăn đến đồ ăn mỹ vị như vậy, Trương Đại Vệ nhịn không được ăn thêm hai miếng, sau đó mới nhanh chóng đuổi theo Doãn Đường Tuyền.

Trên đường đi tới phòng họp , Doãn Đường Tuyền không chỉ một lần ở trong lòng suy nghĩ, đúng vậy, vì sao cô gần đây lại trở nên ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, lại vừa biết làm nũng?

Anh muốn biết nguyên nhân hơn bất kỳ ai khác.

Chuyển biến không phải không tốt, dù sao, không ai nguyện ý nhìn bà xã của mình cả ngày hung hăng kiêu ngạo đem người khác dẫm nát dưới lòng bàn chân, chính là, anh không thể lý giải, vì sao cô đột nhiên chuyển biến lớn như vậy, rốt cuộc là cái gì đã làm cô thay đổi?

Đúng rồi, vừa mới trước khi anh xuất hiện, cô đang cùng nhân viên lễ tân nói chuyện sao? Vì sao sắc mặt nhân viên lễ tân giống như trắng bệch, mà Dư Bội Ny lại như là bị chọc giận, tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng.

Chẳng lẽ là nhân viên lễ tân đắc tội cô, thế nên cô mới nổi đóa?

Hẳn là khả năng không lớn, cô gần đây tính tình thu lại không ít, hơn nữa, nếu thật là nổi giận, vì sao có biện pháp chỉ vừa xoay người lại đã là vẻ mặt cười meo meo?

Cô hiện tại nhất định rất thất vọng, lòng tràn đầy vui mừng chạy tới tìm anh ăn cơm, kết quả cơm chưa ăn được, người lại phải lên xe về nhà……

Nên nói như thế nào đây? Nhìn khuôn mặt vốn dĩ đang tràn ngập vui sướng, đột nhiên trở thành ảm đạm, tim của anh, giống như cũng bị níu chặt theo, có chút đau, còn có chút áy náy.

Yêu là cái gì? Đối với anh mà nói là điều rất mơ hồ, cũng không biết nên nghiền ngẫm như thế nào, nhưng hẳn là cũng bao hàm loại tư vị thương nhớ không bỏ xuống được phải chăng?

Đợi chút — không bỏ xuống được? Thương nhớ? Yêu? Ở từ điển trong cuộc đời của anh từ khi nào thì có những chữ này? Hơn nữa, vẫn là vì Dư Bội Ny?! Không, như vậy rất……

“Ai, phó tổng, anh muốn đi đâu? Bên kia là hướng thang máy, phòng họp ở trong này.” Trương Đại Vệ vội vàng gọi người nào đó ở phía trước không biết đang suy nghĩ ngơ ngẩn cái gì, lại quên cả đường rẽ.

Doãn Đường Tuyền nhanh chóng phục hồi tinh thần lại –shit! Lại suy nghĩ lung tung, anh gần đây tại sao luôn bởi vì Dư Bội Ny mà liên tục không chú ý như vậy?

Bưng lên chiêu bài mặt lạnh, Doãn Đường Tuyền bình thản ung dung tiêu sái quay lại, một bên Trương Đại Vệ nhìn thấu ngụy trang của anh, nhịn không được đứng tại chỗ bật cười.“Phòng, hội, nghị.” Anh còn cố ý chỉ chỉ biển tên, nhắc nhở người nào đó.

Doãn Đường Tuyền không nói hai lời, lập tức quăng một đạo ánh mắt sắc bén như muốn giết người, ngăn cản Trương Đại Vệ đang cười nhạo.

Trương Đại Vệ nháy mắt cấm thanh, trong lòng thầm oán, lại tới nữa, luôn dùng chiêu này đối phó anh, thực không sáng ý, nhìn phó tổng ngẩn ngơ như vậy, anh trêu chọc một chút không được sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.