Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt Của Âu Thiếu

Chương 238: Ngoại truyện 5




Lúc này, Sở Mặc bay thẳng đến chỗ Nhiếp Báo bên kia. Nhìn Nhiếp Báo thương thế rất nặng, Sở Mặc không nói hai lời, trực tiếp ra tay, rót rất nhiều năng lượng vào đến bên trong thân thể Nhiếp Báo.

Rất nhanh, Nhiếp Báo liền khôi phục được một ít tinh lực. Hắn trực tiếp đứng lên, hóa thành hình người. Sau đó hắn nghiêm túc thi lễ với Sở Mặc nói lời cảm ơn.

- Nếu không Sở Thiên Chủ, chúng ta sợ rằng...

Sở Mặc xua tay, ngắt lời Nhiếp Báo định nói. Sau đó hắn nghiêm túc nói:

- Chúng ta là bằng hữu!

Trong ánh mắt Nhiếp Báo dần hiện ra một tia lấp lánh. Sau đó hắn nặng nề gật đầu:

- Đúng, chúng ta là bằng hữu!

Sau đó Sở Mặc nhìn Nhiếp Lang, hỏi:

- Các ngươi gặp phải chuyện gì vậy? Thế nào lại bất chợt gặp được loại công kích này?

Lúc này, hình ảnh trên mạng lưới phù văn đã trực tiếp bị Sở Tuệ cắt đứt.

Bởi vì chuyện kế tiếp đã liên quan đến bí ẩn chân chính. Loại chuyện này không thể truyền đi trong phạm vi lớn. Bởi vì ai cũng không biết hiện tại ở trong thế giới năm đại thiên còn có một vài Thần tộc ẩn nấp hay không.

Đối với điều này, tuy rằng vạn vật sinh linh ở bên kia mạng lưới phù văn đều cảm thấy có chút không đủ. Nhưng tất cả đều bày tỏ mình hiểu và ủng hộ.

Chỉ là những hình ảnh của trận chiến đấu kia, bọn họ có thể hồi tưởng lại rất lâu.

Hơn nữa trên mạng lưới phù văn, còn truyền phát lặp lại những hình ảnh kia. Trước đó bọn họ nhiệt huyết sôi trào, cũng không có xem quá cẩn thận. Hiện tại đúng úc nhân cơ hội này, nghiêm túc nghiên cứu một chút, xem Sở Thiên Đế bọn họ đến tột cùng là chiến đấu như thế nào.

Bên này, sau khi Sở Mặc đưa ra vấn đề này, sắc mặt những thú tộc Nhiếp Lang và Nhiếp Ưng bọn họ đều có chút khó coi. Lúc này Nhiếp Ưng cũng đã hóa thành hình người. Đó là một cô nương rất xinh đẹp.

Cũng khó trách Sở Mặc nghi ngờ. Bởi vì nói thếd nào, loại chuyện như thế này đều cực kỳ bí ẩn. Trước khi mọi chuyện hoàn thành, tuyệt đối sẽ không dễ dàng để lộ một chút tin tức nào. Nhưng chi thú tộc này của bọn họ lại đồng thời đưa tới phù văn tính mạng và một thú tộc khác giáp công!

Nếu như không phải hắn đúng lúc chạy tới, nói như vậy không chừng một chi thú tộc này thật sự sẽ gặp phải tổn thất nặng nề. Thậm chí ngay cả chúa tể Nhiếp Lang này cũng có thể gặp phải kiếp nạn.

Nhiếp Lang thở dài, sau đó trầm giọng nói:

- Chuyện này vốn rất bí ẩn. Ta đã để gần như tất cả tộc nhân của chúng ta vào bên trong một tiểu thế giới, mang ở trên người, chuẩn bị nói chuyện với Sở Thiên Chủ xong, liền trực tiếp rời khỏi nơi đó. Nhưng ta không nghĩ tới, ngay trong chúng ta lại xuất hiện người phản bội. Thiếu chút nữa, đã khiến cho chúng ta vạn kiếp bất phục.

Sở Mặc không nhịn được thở dài nói:

- Quả nhiên là như vậy. Trước đó ta có chút bận tâm.

Nhiếp Báo ở bên kia nói:

- Nếu không phải Sở Thiên Đế cho ta cái pháp khí kia, chỉ sợ ta đã sớm chết. Cuộc chiến đấu ngày hôm nay cũng sẽ không xuất hiện.

Trên mặt Sở Mặc lộ ra nụ cười khổ:

- Ta cho ngươi pháp khí này, cũng không nghĩ ngươi sẽ nhanh chóng sử dụng tới nó như vậy.

Nhiếp Báo gãi đầu:

- Dù sao nó đã cứu ta một mạng!

Tất cả mọi người đều cười rộ lên. Đây là một vẻ tươi cười chân chính được sống sót sau tai nạn.

Đối với chi thú tộc này mà nói, bọn họ có thể thành công tiến vào hạ giới, quả nhiên đã trải qua nhiều khó khăn và đau khổ.

Dọc theo con đường này, bọn họ đã từng trải vô số trận chiến đấu. Nếu không, những chiến sĩ tinh nhuệ của thú tộc cũng không có khả năng đều nhận phải vết thương nghiêm trọng như vậy. Nếu không phải bọn họ quả thực hoàn toàn mất đi chiến lực, tiếp tục chiến đấu nữa sẽ phải chết hết. Bọn họ cũng không thể nào bỏ qua người chúa tể, tiến vào trong hạ giới.

- Một trưởng lão cùng tộc của chúng ta, tên là Nhiếp Hổ.

Nhiếp Lang nói đến đây, liếc mắt nhìn Phiêu Linh Nữ Đế và Ma Quân một cái:

- Chính là kẻ bị vị đạo hữu này đâm một thương giết chết, lại bị vị đạo hữu này sử dụng đao chém nát nguyên thần kia... Là hắn bán đứng chúng ta.

- Chúng ta không ngờ lại có thể giết chết một tên phản đồ?

Ma Quân vừa cười vừa nói.

- Hắn là kẻ phản bội. Chỉ có điều, lại nói tiếp, chúng ta cũng không phải căm hận hắn như vậy. Tuy rằng hắn phản bội, tạo thành tổn thất thật lớn cho chúng ta. Chỉ có điều, cũng chính vì hắn phản bội, mới tăng nhanh tiến trình chúng ta gia nhập thế giới này.

Nhiếp Lang thở dài nói:

- Người đã qua đời, mọi chuyện cho qua đi.

Loại thái độ này không khỏi khiến người ta cảm thán. Con sói già này làm chúa tể, quả nhiên là có rất rộng lượng. Không phải ai cũng có khả năng có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ phản bội lại mình như vậy.

Sau đó, Sở Mặc trực tiếp nói với Nhiếp Lang:

- Về vấn đề tiếp nhận một chi thú tộc của các ngươi, chúng ta đã thương lượng qua. Chuẩn bị giao một mảnh không gian diện tích ở phía nam thế giới Bàn Cổ cho các ngươi. Một mảnh không gian kia, thậm chí còn lớn hơn so với thế giới Bàn Cổ một ít. Hơn nữa, có một khối đại lục sẵn, tên là đại lục Thiên Cung.

Sở Mặc nói xong, liếc mắt nhìn Hồng Mông tôn giả một cái:

- Đây là do Hồng Mông tôn giả chúng ta cống hiến ra.

Nhiếp Lang nhìn về phía Hồng Mông tôn giả, rất nghiêm túc thi lễ:

- Cảm ơn đạo hữu!

Hồng Mông tôn giả nhìn Nhiếp Lang, mỉm cười:

- Năm xưa ta ở tại thần giới, cũng từng nghe nói về đại danh của tiền bối, biết được tiền bối rất trượng nghĩa.

- A?

Nhiếp Lang nhìn Hồng Mông tôn giả:

- Ngài là?

Bởi vì nguyên nhân lễ phép, hắn cũng không dùng thần thức đi cảm nhận thân phận của những người này. Hơn nữa Hồng Mông tôn giả hiện tại càng ngày càng giống như một nhân loại. Cho nên Nhiếp Lang hoàn toàn không nghĩ tới, sinh linh này có thể sẽ là một không phải là nhân loại.

- Ta là phù văn tính mạng.

Vẻ mặt Hồng Mông tôn giả thản nhiên nhìn Nhiếp Lang nói.

Quả nhiên, lời kia vừa thốt ra, Nhiếp Lang nhất thời khẽ cau mày.

Sau đó, bên kia Nhiếp Báo, Nhiếp Ưng cùng có số lượng lớn thú tộc đều nhíu mày, nhìn về phía Hồng Mông tôn giả. Ánh mắt bọn họ cũng trở nên có chút cổ quái.

Vừa rồi chính là mấy nhân vật lớn này, đang không ngừng tổ chức đội ngũ tiến hành cứu chữa đối với bọn họ. Khi đó, bọn họ lại hoàn toàn không nghĩ tới, nhân vật lớn đến từ thế giới phía dưới này lại có thể là một phù văn tính mạng.

Nhiếp Lang nhíu. Nhưng điều này cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Đảo mắt, hắn liền không nhịn được cười rộ lên. Hắn cười đến mức tất cả mọi người đều có chút sửng sốt. Nhiếp Lang cười đến mức gần như rơi lệ mới dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.