Vợ Nhặt

Chương 47: 47: Thôn Trưởng Ta Phải Ở Riêng




Nến đỏ thắp sáng cả căn phòng, hỷ nương và bọn nha hoàn đều đã lui xuống. Khi âm thanh náo nhiệt bên tai từ từ biến mất, Đậu Nhi ở bên cạnh mới coi như thở phào nhẹ nhõm, nhìn Mẫu Đơn ngồi ngay ngắn trên giường cưới màu đỏ, Đậu Nhi nhỏ giọng hỏi: “Cô nương, người có đói không, trên bàn có chút điểm tâm, nô tỳ bưng qua cho người ăn chút nha.”

Mẫu Đơn mơ mơ màng màng ừ một tiếng. Giày vò cả ngày chỉ ăn được một ít cháo trắng vào buổi sáng, bụng đã đói từ lâu. Ăn mấy miếng điểm tâm mềm xốp mà Đậu Nhi bưng qua, lại uống thêm hai ngụm trà ấm, Mẫu Đơn thở ra một hơi, lại ngồi ngay ngắn ở trên giường cưới.

Đậu Nhi sợ lát nữa điện hạ sẽ qua đây nên nàng ấy vội nhét quyển sách mà hôm nay Du thị đưa vào tay Mẫu Đơn, thấp giọng nói: “Cô nương, đây là quyển sách mà sách mà sáng nay nhị phu nhân đưa, bảo cô nương nhớ xem. Cô nương, vậy bọn nô tỳ xin phép lui xuống trước.”

Mẫu Đơn cúi đầu từ trong khăn voan đỏ nhìn xuống cuốn sách cũ không có bìa trên tay, ừ một tiếng: “Các ngươi lui xuống trước đi.” Tới khi hai nha hoàn lui ra hết, nàng lơ đãng lật quyển sách trong tay ra xem, vừa nhìn thấy bức tranh trên đó, giật nảy mình, gương mặt lập tức đỏ bừng. Các bức tranh trên đó là mấy bức vẽ nam nữ khoả thân, đủ mọi tư thế khác nhau. Nàng lật xem 2 trang, sắc mặt càng ngày càng đỏ. Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng hỗn loạn của Đậu Nhi và Thuý Nhi: “Điện … điện hạ…” tiếp theo đó là tiếng cửa phòng bị đẩy ra.

Mẫu Đơn cuống quýt nhét quyển sách trên tay xuống dưới tấm chăn lụa. Tim đập thình thịch, cũng không biết động tác lúc nãy có bị điện hạ nhìn thấy không. Nàng ngồi vững trên giường cưới, nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn của nam nhân từ từ tới gần. Nàng cúi thấp đầu, có thể nhìn thấy đôi giày đỏ thẫm của nam nhân dưới lớp khăn voan đỏ, cách nàng không tới hai bước. Mẫu Đơn hơi khẩn trương, có chút cảm giác miệng khô lưỡi đắng, tự động liếm liếm đôi môi khô khốc.

Trước mắt đột nhiên sáng bừng, khăn voan đỏ đã bị đẩy ra, Mẫu Đơn ngẩn ngơ nhìn Yến Vương đang cầm cán cân bằng ngọc như ý trong tay. Tim nàng càng đập mạnh hơn, hai má cũng bắt đầu nóng lên.

Nam nhân che đi ánh nến sau lưng cũng không nói một lời, biểu cảm trên mặt hơi nhìn không rõ, hắn ném cán cân ngọc như ý qua một bên, từ từ cúi người, hơi nhìn xuống nàng. Một lúc sau mới mở miệng, giọng nói hơi có chút khàn khàn, hắn nói: “Mẫu Đơn, cuối cùng ta cũng cưới được nàng rồi. Nàng có biết ta đợi ngày này bao lâu rồi không?”

“Điện hạ…” Trên người hắn thoang thoảng mùi rượu khiến đáy lòng Mẫu Đơn có chút bối rối.

Vệ Lang Yến nói xong, chợt đứng dậy. Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn hắn, hơi không hiểu hắn muốn làm cái gì, chỉ thấy hắn cởi y phục trên người ra, rất nhanh đã cởi còn áo trong. Mẫu Đơn ngẩng ra, bỗng nhiên hiểu ra hắn muốn làm cái gì rồi, trong nháy mắt, ngay cả áo trong cuối cùng trên người điện hạ cũng cởi hết, cơ thể cường tráng trần truồng đứng trước mặt Mẫu Đơn, cái vật hung dữ ở thân dưới cũng thức tỉnh, đang ngóc đầu lên.

Bây giờ đã là đầu đông, góc phòng đã đặt hai chậu than. Trong phòng không hề cảm thấy lạnh, ngược lại khiến Mẫu Đơn có cảm giác khô nóng. Mẫu Đơn không cẩn thận liếc mắt nhìn thoáng qua cái vật kia, cả người đều ngẩn ra, cuống quýt nhắm mắt lại.

Nàng chỉ cảm thấy có thân hình nóng bỏng đè lên người, đè nàng xuống tấm nệm đỏ thẫm bên dưới. Nàng nghe thấy tiếng nam nhân thì thầm bên tai nàng: “Mẫu Đơn, ta rất nhớ nàng, để ta hôn nàng nào.” Vừa dứt lời đã hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, dùng sức ngậm đôi môi nàng, cái lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng của nàng, tìm được lưỡi nàng, mạnh mẽ mút lấy.

Trên người hắn mang theo mùi rượu nồng nặc khiến trong lòng Mẫu Đơn càng ngày càng xao động, lại bị hắn hôn như vậy, hơi có cảm giác thở không nổi, không khỏi dùng sức đẩy đẩy hắn.

Sức lực của nàng nào lay động được điện hạ. Hắn không chút sứt mẻ, vẫn như cũ đè lên người nàng ra sức hôn nàng. Một bàn tay cũng bắt đầu táy máy, cách một tầng y phục dày đặc xoa bóp ngực nàng, dường như phát hiện xúc cảm không đúng, điện hạ hừ một tiếng, dùng sức một cái, áo cưới trên người Mẫu Đơn liền bị xé ra.

Trong lòng Mẫu Đơn rỉ máu. Đây là bộ áo cưới trị giá nghìn lượng bạc mà các tiểu thư khuê các trong thành Bình Lăng tranh nhau mua đấy, cứ như thế bị hắn xé rách. Trong lòng nàng hơi bực bội, nhịn không được dùng răng cắn lưỡi của hắn một cái, không nặng nhưng cũng không nhẹ. Vốn tưởng điện hạ bị đau ít nhất sẽ buông nàng ra nhưng không ngờ lại khiến điện hạ càng thêm hưng phấn, càng dùng lực thô bạo ngậm lấy miệng và lưỡi nàng. Trong miệng toàn là cảm giác tê dại, ngay cả áo lót màu đỏ bên trong áo cưới cũng bị xé ra.

Trong chốc lát, cả người nàng đã bị điện hạ lột sạch như trẻ sơ sinh, toàn thân trần truồng. Nến cưới đỏ rực chiếu xuống, làn da nàng càng thêm mềm mại bóng loáng, khiến điện hạ quấn quýt không rời, cuối cùng cũng chịu buông môi nàng ra, chuyển hướng xuống hai nụ hoa trên ngực nàng, mạnh mẽ gặm mút. Hai nụ hoa của nàng bắt đầu cương cứng, trên người lan toả cảm giác tê tê dại dại, khiến nàng nhịn không được rên nhẹ một tiếng, đôi tay cũng ôm lấy đầu của điện hạ trước ngục nàng.

Vệ Lang Yến càng ngày càng bị kích thích, trong cổ phát ra tiếng hít thở nặng nề, càng ngày càng ra sức mút lấy. Một tay cũng bắt đầu xoa bóp nụ hoa còn lại, bên dưới cũng không buông tha. Ngón tay mò tới vùng kín um tùm, nhẹ nhàng khều vài cái, bàn tay từ từ ướt đẫm.

Mẫu Đơn nhắm mắt, hàng mi run rẩy. Cảm giác tê dại toàn thân khiến nàng càng ngày càng không biết làm gì cho phải, chỉ có thể nắm chặt mái tóc đen của hắn.

Vệ Lang Yến cũng buông tha bộ ngực của nàng, bắt đầu hôn lên cơ thể trắng mịn của nàng, từ từ hôn xuống phía dưới, trong ánh nến sáng trưng, thấy rõ vùng kín trắng hồng dưới lớp cỏ dày lênh láng nước. Đôi mắt hắn hơi đỏ, yết hầu lên xuống, thở gấp mấy hơi, ruốt cuộc không kiềm được nữa, cúi đầu ra sức hôn vào vùng trắng hồng đầy nước kia, bắt đầu mút chặt.

Mẫu Đơn chỉ thấy càm giác ở thân dưới càng ngày càng kỳ lạ. Nàng mở to mắt nhìn, chỉ thấy đầu của điện hạ ở giữa hai chân nàng. Nàng bị doạ tới hồn phi phách tán, xấu hổ không thôi, bắt đầu ra sức giãy giụa, đôi tay cũng chống xuống giường muốn ngồi dậy, né tránh cái hôn xấu hổ này của điện hạ: “Điện hạ, đừng mà…”

Vừa mới động dậy, không ngờ điện hạ nắm hai chân nàng kéo nàng lại, lần nữa hôn vào chỗ đó. Đôi tay hắn cũng bóp chặt mông nàng, giữ nàng nằm tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Mẫu Đơn xấu hổ tới mức muốn khóc. Nàng đâu nghĩ tới điện hạ sẽ hôn nàng như vậy, nàng vặn người dùng lực đẩy đầu điện hạ ra: “Điện hạ, đừng như vậy mà.”

“Ngoan, để ta hôn nàng nào.” Vệ Lang Yến khàn giọng nói, lại càng ra sức mút lấy, thậm chí lè lưới liếm vào bên trong.

Khoái cảm đặc biệt truyền tới khiến Mẫu Đơn nói không nên lời nữa, cả người mềm nhũn nằm trên nệm. Cảm giác tê dại đó càng ngày càng lớn, tiếng rên rỉ càng phát ra từ trong cổ họng.Ttay chân hơi nhũn ra. Cuối cùng nàng cũng không chịu đựng nổi loại khoái cảm đặc biệt này nữa, từ tay chân lan ra toàn thân, nước dịch từ trong cơ thể trào ra.

Vệ Lang Yến thấy nước dịch chảy ra, cũng không chịu đựng nổi nữa, nhân lúc nàng đang rên rỉ liên hồi liền đè lên người nàng, gác hai chân của nàng lên, dùng lực đẩy vào, nhanh chóng đưa đẩy.

Luồng khoái cảm kia vừa hết, điện hạ lại chèn vào, Mẫu Đơn chỉ cảm thấy như bị kiến cắn một cái, nhịn không được run run, bị bắt buộc tiếp nhận sự va chạm liên tiếp này. Hơn nữa tư thế này thật sự quá xấu hổ, một bên điện hạ đang dùng sức ra vào, vừa nhìn vào chỗ giao hợp của 2 người, lại càng thêm dùng sức. Mẫu Đơn đỏ mặt nhắm mắt lại.

Không bao lâu, cảm giác run run kia biến thành tê tê dại dại, ngay cả nàng cũng chịu không được phải nâng eo hùa vào với hắn.

Một đêm xuân tiêu, trong phòng trướng che khuất bóng một nam nhân và tiếng một nữ tử đang thấp giọng rên rỉ cầu xin liên tục kéo dài đến sau nửa đêm. Canh ở ngoài cửa có Đậu Nhi, Thuý Nhi còn có hai nha hoàn trong phủ là Xuân Lan và Hạ Hà nghe thấy tiếng điện hạ sai bọn họ đưa nước vào, mấy người lật đật bưng nước ấm vào liền lui ra ngoài.

Điện hạ bồng Mẫu Đơn vào phía sau bình phong giúp nàng lau rửa cơ thể. Mẫu Đơn kiệt sức, ngay cả sức lực để mở mắt cũng không có, mặc cho điện hạ ôm nàng vào bồn tắm, lau người giùm nàng. Nào ngờ điện hạ lau lau lại lau ra lửa, mặc kệ nàng có đồng ý hay không cũng chen vào bồn tắm. Ôm nàng ngồi lên người hắn, thân dưới cứng rắn dễ dàng xâm nhập vào cơ thể nàng, vùi trong cơ thể nàng, đôi tay đỡ lấy vòng eo trắng mảnh mai của nàng ra sức đưa đẩy. Mẫu Đơn đâu còn sức lực nào nữa, cuối cùng nàng trực tiếp hôn mê trên người điện hạ.

Vừa đến giờ mão sáng sớm ngày hôm sau, Mẫu Đơn liền mở mắt, phát hiện nam nhân đằng sau đang ôm chặt nàng. Nàng động đậy cơ thể, đang muốn kêu người đi vào, liền nghe thấy điện hạ nói: “Thời gian còn sớm, ngủ thêm lát nữa đi.”

Mẫu Đơn xoay người, đối diện lồng ngực cứng rắn của điện hạ, khẽ ngẩng đầu nhìn cái cằm cương nghị của hắn, chịu đựng sự đau nhức cả người, ấp úng nói: “Điện hạ, đã giờ mão rồi, lát còn phải đi thỉnh an thái hoàng thái phi, còn không dậy nữa thì sẽ không kịp đâu.”

Rạng sáng ngày thứ hai sau tân hôn phải dâng trà cho mẹ chồng là quy tắc của thời đại này, nếu làm không tốt, tới lúc đó thì đến nước bọt cũng có thể làm chết người. Cho dù nàng biết thái hoàng thái phi không thích nàng nhưng bổn phận của mình thì nàng vẫn phải làm tốt.

Vệ Lang Yến ừ một tiếng, mở to mắt, nhìn gương mặt thẹn thùng của nữ tử trong lòng, tâm trạng thoải mái không thôi. Hắn hôn lên trán nàng một cái, dẫn đầu xuống giường mặc quần áo. Lúc chống tay lên giường cảm thấy dưới lớp chăn nệm dường như có thứ gì đó, hắn mở ra xem, thấy một quyển sách hơi cũ. Mẫu Đơn vừa nhìn thấy quyển sách trên tay điện hạ, trong đầu nổ oành một tiếng, thầm mắng bản thân sao lại có thể quên mất vụ này chứ. Nàng cuống quýt ngồi dậy giật lấy cuốn sách trong tay điện hạ, nhưng không ngờ điện hạ đã nhanh hơn nàng một bước mở cuốn sách ra, vừa nhìn thấy nội dung bên trong, vẻ mặt kinh ngạc, lúc này mới quay lại nhìn Mẫu Đơn, từ vẻ mặt đến đôi má rồi trượt xuống phía dưới, đôi mắt cũng từ từ trở nên sâu kín.

Mẫu Đơn cúi đầu vừa nhìn, tấm chăn trên người đã trượt xuống dưới eo, toàn bộ nửa người trên đều phơi bày trước mắt điện hạ. Nàng la lên một tiếng, vội vàng kéo chăn che người nhưng đã quá trễ, điện hạ hất một cái đã kéo cái chăn trên người nàng ra.

Mẫu Đơn thật sự khóc không ra nước mắt. tới khi điện hạ thực sự buông tha nàng đã là giờ mão bốn khắc rồi. Lúc này điện hạ mới thong thả mặc quần áo, kêu nha hoàn tiến vào hầu hạ nàng mặc quần áo.

Bước xuống giường, chân Mẫu Đơn thực sự mềm nhũn muốn ngã, nhưng nàng cố nén để nha hoàn hầu hạ nàng mặc quần áo. Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Vệ Lang Yến đã sai người bưng vào một chung huyết yến thơm ngon, nói: “Ăn chút gì ấm bụng trước đi, lát nữa tới chỗ thái hoàng thái phi bên kia cũng không thể ăn gì được.” Hắn lo lắng đêm qua đã làm nàng tiêu hao hết thể lực, lúc thỉnh an có thể không gắng gượng được.

Huyết yến thơm ngon mềm nhuyễn và đậm đặc, tan ngay trong miệng. Chỉ trong chốc lát Mẫu Đơn đã ăn hết một chung huyết yến, lúc này mới cùng điện hạ bước ra khỏi phòng, đi tới chỗ ở của thái hoàng thái phi.

Hết chương 99.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.