Vợ Nhà Người Ta

Chương 43




Biểu tình của Trần Giác mang theo chút lạnh lùng, mày nhíu chặt, nhìn Vương Ân Thành, rồi chỉ chỉ đám người lộn xộn trong đại sảnh : “Thật là phiền muốn chết, con nít đánh nhau thì có cái rắm gì mà cũng làm cho lớn chuyện!”

Vương Ân Thành thấy trên trán Trần Giác đầy mồ hôi, hỏi : “Xảy ra chuyện gì thế?”

“Ais, đừng nói nữa! Con của tớ và một bạn nam trong lớp kéo bè kéo lũ đánh nhau cùng với một đám nhóc của lớp lá ba! Kỳ thật cũng không có gì, chẳng phải chuyện lớn, giáo viên phát hiện đã sớm can ra, nhưng ở lớp lá ba có một thằng nhóc mập mạp bị tróc da đầu. Vốn loại chuyện này nhà trẻ đã có biện pháp xử lý, cũng không ầm ỉ như vậy, nhưng mẹ của thằng nhóc mập mạp này lại không chịu bỏ qua, nhà nhóc mập mạp kia có tiền, năm trước tài trợ cho trường học xây một phòng học nhạc, con người ta như thế nào bà ta mặc kệ ! Con tớ và một thằng nhóc cùng lớp dẫn đầu, ra tay trước, mẹ của nhóc mập mạp kia làm ầm ỉ lên, rồi cha mẹ của mấy đứa trẻ khác cũng bắt đầu náo loạn. Đúng là chết tiệt. . .”

“. . .” Vương Ân Thành không có con, đâu biết thì ra lại gặp phải các loại chuyện 囧, cậu cũng không biết nên an ủi Trần Giác như thế nào.

Ánh mắt Trần Giác đột nhiên nhìn chăm chú vào mặt cậu một hồi lâu : “Ai, tớ nói này Thành tử, khó trách phó hiệu trưởng lại nhận lầm người, bộ dạng cậu cùng bạn học của con tớ giống nhau quá trời.”

Vương Ân Thành nghĩ tới chuyện vừa rồi cũng rất 囧, nhưng lại không rõ lắm, chẳng lẽ giống nhiều đến nỗi ngay ánh mắt đầu tiên mà đã nhận lầm rồi sao? !

Trần Giác lại quan sát tỉ mỉ : “Ais, thật đó, đứa bé kia tớ mới gặp lần đầu, lúc giáo viên dẫn nó ra tớ chỉ nhìn thoáng qua, vốn là cũng chưa để ý, hiện tại thật sự là càng nhìn càng giống!” Trần Giác phụ trách việc đi đón con mình, Diệp Phi, cũng luôn biết nó có một đứa bạn rất thân tên là Lưu Tục, nhưng chưa gặp qua lần nào, nguyên nhân là Lưu Hằng cho dù bận rộn đều tới đón con trai rất đúng giờ, thời gian vô cùng chuẩn. Còn Trần Giác là một người vô tư tới độ vô tâm, cơ bản mỗi lần đón con đều đi trễ. Bất quá may mà đại bộ phận phụ huynh tới đón con không phải ai cũng đúng giờ, cho nên Trần Giác cũng xem như là bình thường.

Trong lòng Vương Ân Thành chợt nảy lên, nghiêng đầu nhìn về phía đám đông cách đó không xa, chợt nghĩ, đứa bé kia chắc giờ cũng ở trong đó .

Nếu ngay cả Trần Giác cũng cảm thấy giống, đương nhiên những người khác cũng vậy thôi, trong đó bao gồm cả mẹ của nhóc mập mạp,

Người phụ nữ này còn trẻ, da trắng mặc quần áo sang trọng đẹp đẽ, trên cổ là dây chuyền vàng mặt ngọc bích, tay đeo vòng phỉ thúy, cô vừa mới vào phòng y tế ôm đứa con bảo bối của mình dỗ dành một hồi, đến khi đi ra thì vẻ mặt đầy tức giận, điều này cũng khó trách, nhà mình bỏ tiền xây cho trường một phòng âm nhạc lớn, kết quả bây giờ con trai bị đánh đến tróc cả da đầu.

Nữ nhân chạy thình thịch lên lầu hai, đến đầu cầu thang liền thấy Vương Ân Thành, một tay xách váy một tay chỉ vào mặt Vương Ân Thành, cả giận nói : “Con của anh xúi giục tụi nhỏ đánh nhau, chính nó đánh con trai cưng của tôi! ! ? Anh dạy con mình như thế nào vậy hả? Làm cha mẹ mà thế sao ! ! ? Con trai cưng của tôi hiền lành như vậy thế mà lại bị thằng con vô giáo dục nhà anh đánh tơi tả! !”

Người phụ nữ kia chạy tới, đứng ở trước mặt Vương Ân Thành trợn trừng mắt, khuyên tai đá quý màu xanh ngọc phát sáng đến nỗi người ta nhìn vào đều đau cả mắt.

Trần Giác và Vương Ân Thành đều ngây ngẩn cả người, Vương Ân Thành còn chưa kịp mở miệng, Trần Giác bình tĩnh mắng một câu : “FML. . .”

“. . .”

Người phụ nữ không nghĩ tới mình đi lên để thảo luận tự dưng lại bị người ta mắng, “Anh, anh nói cái gì?”

Trần Giác dựa vào tay vịn, đã nhịn đến cực hạn, con trai của mình chẳng lẽ không phải bảo bối? Mình cưng chiều Diệp Phi còn hơn cả bảo bối nữa đấy. Con của chị ta bị đánh chẳng lẽ con mình thì không sao! ? Sao không nhìn xem vóc người đám nhóc tì lớp lá ba kia có thể so sánh với Diệp Phi sao, vậy mà lúc đánh nhau cũng hung hăng chả vừa! !

Trần Giác hoàn toàn mất kiên nhẫn, đã bắt đầu xăn tay kéo cổ áo, hắn đã ở trong này ngây ngốc hơn một tiếng đồng hồ, ngay từ lúc nghe nói con mình dẫn đầu đánh nhau còn có lý trí giải thích nhận lỗi cùng các phụ huynh khác, hiện tại đã nhịn đến cực hạn, “Nên làm cái gì là làm sao. . . Cậu ấy không phải là phụ huynh của đứa bé kia mà chính là bạn của tôi, giờ chị muốn gì?”

Người phụ nữ sửng sốt, không nghĩ tới mình nhận sai người, nhưng cô ta thấy Trần Giác nóng nảy như thế cũng mất kiên nhẫn, dùng khẩu khí tức giận nói : “Bây giờ tính sao đây? Dẫn đầu đi đánh nhau cũng có con của anh còn gì!? Con các người đánh con tôi, còn ở đó lí sự nữa sao?”

Trần Giác cảm thấy nói chuyện cùng người phụ nữ này sao lại mệt mỏi như vậy nhỉ? “Đúng, con tôi đánh con của chị, cho nên bây giờ tôi hỏi này, chị yêu cầu chúng tôi phải làm gì đây! ? Nghe có hiểu không vậy?”

Phụ nữ vốn nóng tính, không cần biết chuyện xảy ra là cố ý hay vô ý. . . Mà cho dù có là vô ý, bọn họ cũng phải làm ầm lên, lời nói cử chỉ hoàn toàn xuất phát từ cảm tính, trái ngược hẳn với đàn ông, phái mạnh sẽ ưu tiên cho lý trí, động cơ, nguyên nhân, quá trình, kết quả, bọn họ luôn luôn giải quyết mọi chuyện bằng hình thức tư duy bẩm sinh.

Người phụ nữ đắn đo suy nghĩ, cau mày chậm rãi nói : “Con của anh phải đến xin lỗi con tôi.”

“Được.”

“Thái độ phải thành khẩn.”

“Được.”

“Còn phải cúi đầu.”

“. . .” Đừng nói Trần Giác, ngay cả Vương Ân Thành cũng nhịn không được.

Đề cập đến vấn đề của con trẻ, có phụ huynh nào không bao che bênh vực cho con? Có cha mẹ nào lại muốn con mình phải chịu ủy khuất? Diệp Phi cùng Lưu Tục cầm đầu đi đánh nhau, xông lên trước tiên đúng là hai đứa, nhưng khắp người chúng cũng đầy vết bầm tím, trên mặt Diệp Phi còn in rõ ràng dấu bàn tay, Trần Giác nhận được điện thoại của nhà trẻ chạy tới đây nhìn thấy thì trong lòng đã mềm nhũn đến rối tinh rối mù, dấu vết trên mặt con mình rõ ràng như vậy, nhưng nhóc con bé bỏng không khóc, chỉ đứng yên cho thầy giáo xoa mặt, lúc nhìn thấy Trần Giác còn nhệch miệng gọi : “Ba ơi!”

Vốn trong ngực hắn đang nghẹn một cục tức không có chỗ phát tiết, Trần Giác cười lạnh một tiếng, dựa vào tay vịn khoanh tay, cái gì cũng chưa nói.

Người phụ nữ lại lớn tiếng : “Tôi đang nói chuyện với anh đó! ?”

Sau tiếng hét này, các phụ huynh đang vây quanh trong đại sảnh lầu hai sôi nổi nhìn qua bên này, có người hừ lạnh : “Người này làm cha mẹ như thế nào vậy? Con trẻ cho dù không hiểu chuyện đánh người anh là người lớn cũng không thể sử xự như vậy chứ?”

Vương Hải Vân trong nháy mắt tìm được chỗ dựa, chạy qua đám phụ huynh kia.

Vương Ân Thành quét mắt liếc Vương Hải Vân một cái, hỏi : “Tại sao đánh nhau?”

“. . .” Không ai mở miệng, đám phụ huynh đều nói không được nguyên nhân, một phó chủ nhiệm của nhà trẻ đứng ở gần đó đang bị vây trong tình thế khó xử, Vương Ân Thành vừa hỏi, cô càng thêm quẫn bách.

Phụ huynh đều nhìn về phía phó chủ nhiệm kia, cô đành phải nói : “Lúc đầu khi bọn nhóc được can ra chúng tôi có hỏi qua, nhưng các bé lớp lá năm đều nói là bởi vì nhìn thấy mấy nhóc lớp lá ba khi dễ bạn học Diệp Phi và Lưu Tục, hỏi lớp là ba, bọn nhóc lại nói là Lưu Tục và Diệp Phi động tay trước.”

“. . .”

Vương Ân Thành gật gật đầu, nhìn về phía Trần Giác đang tức giận đến mất kiên nhẫn hoàn toàn sắc mặt đỏ ửng : “Con trai cậu đâu? Có hỏi nó vì sao đánh nhau chưa! ?”

Trần Giác phiền não giật giật tóc : “Mẹ kiếp, tớ cũng đã hỏi qua, nhưng thằng bé chết cũng không chịu mở miệng, chỉ nói là do mấy nhóc lớp lá ba không đúng, bọn nó sai cho nên nhóc và Lưu Tục mới ra tay.”

Vương Hải Vân nháy mắt lớn tiếng : “Trẻ con vì chút việc nhỏ mà đánh nhau vốn là phê bình là được rồi! Hiện tại anh cũng thừa nhận con mình ra tay trước, vậy thì phải xin lỗi! ! Phải xin lỗi! !”

“Con mẹ nó bà câm miệng cho tôi! !” Trần Giác vẫn chưa bước qua hết hai bậc thang, Vương Hải Vân đã hét lên : “A! ! Bớ người ta đánh người a! ! !”

Đám phụ huynh bị Vương Hải Vân giật dây, lại thấy thái độ Trần Giác ác liệt như thế, vài ba ba của các bé tức giận đều tiến lên một lượt, mấy người phụ nữ bắt đầu chỉ trỏ.

. : .

Phó chủ nhiệm thật sự không đứng nhìn được nữa, nói với mọi người : “Tất cả bình tĩnh một chút, nhà trẻ chúng tôi khẳng định sẽ cho mọi người một phương thức xử lý vừa lòng ! Xin hãy bình tĩnh, mấy bé không có việc gì là tốt rồi, mọi người không cần làm mất hòa khí, sau này mấy bé vẫn phải học chung ở nhà trẻ mà.”

“Một năm tôi đóng góp nhiều tiền như vậy đưa con mình đến nhà trẻ của các vị không phải vì sau khi bị đánh thì được nhận một kết quả vừa lòng! !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.