Vợ Nhà Người Ta

Chương 25: Anh Ở Nơi Này Chờ Tôi Một Chút, Nhất Định Không Được Đi, Nhất Định Phải Chờ Tôi!




Editor: Tiểu Ốc

Tổng thể quá trình quay phim của Hạ Tuyền coi như là thuận lợi, điểm duy nhất mà cô thấy rất không hài lòng đó chính là diễn viên đóng nhân vật nam chính không quá phối hợp với cô.

Nói như thế nào đây, thật ra thì điều này cũng rất bình thường, bởi vì Kiều Mục Thiên là bạn của Vân Nhược Châu, mà cô và Vân Nhược Châu đã tạo ra một tin tức như vậy, bây giờ lại còn qua lại với người khác, anh ta không thích cô cũng là một chuyện vô cùng bình thường. Chỉ là, Kiều thiên vương có thể chuyên nghiệp một chút được không? Đừng có mà dùng ánh mắt căm hận như nhìn kẻ thì khi diễn cảnh tình cảm được không? Cô thì không sao, nhưng việc phải quay đi quay lại một cảnh thì không sao với đạo diễn Trần Quyền chắc.

“Mục Thiên, không nên mang tình cảm riêng tư của anh vào trong công việc.” Trần Quyền nghiêm mặt nói, “Nếu như cậu còn tiếp tục cái trạng thái này, thì tôi sẽ suy nghĩ đến việc thay đổi diễn viên.”

Kiều Mục Thiên đen mặt đáp trả: “Xin lỗi đạo diễn Trần, tôi sẽ cố gắng khống chế, không có lần sau đâu.”

“Cậu đã làm đến mười lần rồi.” Trần Quyền lạnh nhạt nói một câu, xoay người đi nghỉ ngơi, ý tứ này chính là sáng hôm nay tới đây là kết thúc.

Hạ Tuyền chậm rãi xoay người muốn rời đi, Kiều Mục Thiên không thích cái bộ dạng thờ ơ của cô, bước nhanh tới cau mày nói: “Rốt cuộc tình cảnh bây giờ của cô là như thế nào?”

Hạ Tuyền khó hiểu nói: “Tình cảnh của tôi liên quan gì đến Kiều thiên vương sao?”

Kiều Mục Thiên mặt không đổi sắc nói: “Thời gian trước Nhược Châu đến Fiji cùng cô, nhưng cuối cùng lại trở về một mình, cô cũng đã rất lâu rồi không hề xuất hiện, là do thật sự đi chữa trị sau khi bị sinh non, hay là do đi theo một người đàn ông khác?”

“Từ đầu đến cuối tôi đều không hề qua lại với Vân tiên sinh.” Hạ Tuyền nhấn mạnh, “Cho nên cũng không tồn tại cái khái niệm ‘đi theo người đàn ông khác’này.”

Kiều Mục Thiên nhìn cô chằm chằm nói: “Nếu như cô chưa từng ở chung một chỗ với Nhược Châu, thì cậu ấy bị đần độn mới nói với truyền thông rằng cậu ấy chính là cha của đứa bé!”

Hạ Tuyền cứng họng, một lát sau mới nói: “Tôi nợ Vân tiên sinh rất nhiều, nhưng về phương diện cảm tình thì không thể nào bồi thường cho anh ấy, sau này nếu như anh ấy có chuyện gì cần tôi giúp một tay, thì làm phiền anh chuyển lời cho anh ấy rằng có thể đến tìm tôi bất kỳ lúc nào.” Nói xong, cô vội vã rời đi, không muốn tiếp xúc quá nhiều với nam diễn viên ở trường quay.

Thứ nhất là, cô lo lắng truyền thông sẽ viết linh tinh, thứ hai là, kể từ khi công ty công ty Hoa Hạ bị tập đoàn AR thu mua, cô là nữ nghệ sĩ được đãi ngộ tốt nhất trong công ty, đơn giản mà nói thì cô biến thành một chị lớn, tất cả tài nguyên tốt nhất cũng đều tặng cho cô, tuy rằng như vậy rất tốt, nhưng mà cũng có mặt xấu, ví dụ như mỗi khi đi ra ngoài sẽ có rất nhiều cấp dưới đi theo cô, và trong đám người bảo vệ đi theo sẽ có tai mắt của Lệ Tịnh Lương, nếu như cô không giữ mình trong sạch một chút, thì sẽ rất để khó nói liệu ông chủ Lệ còn cho phép cô đi ra ngoài “xuất đầu lộ diện” hay không.

Ông chủ Lệ được cô nhớ tới bây giờ đang ở trong nhà tại Giang Thành ngắn nhìn đứa bé nằm trên giường trẻ con, cầm trong tay anh là chiếc máy tính, trên màn hình là mấy cái tên mà Lệ Chấp gửi tới, bảo anh chọn một cái cho thằng bé.

Xem tới xem lui rất nhiều lần, Lệ Tịnh Lương vẫn cảm thấy cái tên mà ban đầu anh quyết định cùngvới Hạ Tuyền là hay nhất.

Lệ Hạ, có anh cũng có cô, không thể bắt bẻ, nhưng mà hình như thích hợp với con gái hơn.

Hơi suy nghĩ một chút, Lệ Tịnh Lương quyết định sẽ dùng cái tên này, không thay đổi.

Lệ Lão Gia Tử nhận được tin nhắn của con trai, thấy tên của cháu trai mình thì vạch đen đầy mặt, than thở một tiếng.

Thầm nghĩ, cháu ngoan, về sau khi cháu trưởng thành nếu bị bạn học trêu là con gái, thì ngàn vạn lần đừng trách ông già này nhé.

Hạ Tuyền cũng không biết chuyện chồng của mình đã đặt tên cho con trai bảo bối, cô vẫn muốn gọi con là Khanh Đa* như cũ, bởi vì cái tên này đúng với thực tế.

(*)Khanh Đa: “Khang” (trong hán việt là khanh) nghĩa là lừa bịp, “đa” bên tiếng Trung nghĩa là cha, bố. Ở đây ý chỉ là chị Tuyền sinh được đứa con này ra là nhờ lừa gạt cha của đứa bé (chính là anh Tịnh Lương của chúng ta đó).

Nhớ tới đứa bé, thì ngay cả sự mệt mỏi khi quay phim cũng phai nhạt đi rất nhiều, nhưng nếu như cái người không có ý tốt là Diệp Minh Tâm không xuất hiện, thì tất cả lại càng hoàn mỹ hơn.

Diệp Minh Tâm không phải là diễn viên, bây giờ cũng không phải là người của công ty Hoa Hạ, cô ta không có bất kỳ thân phận và lập trường nào để xuất hiện ở đây cả, nhưng mà khi cô ta tới, không thèm nhìn những ánh mắt khó lường của người khác liền chạy thẳng tới tổ diễn xuất ở chính giữa, đi tới chỗ Trần Quyền đang nói chuyện mặt đối mặt với Hạ Tuyền.

“Chú Trần.” Diệp Minh Tâm ngọt ngào kêu lên một tiếng.

À, đúng rồi, mặc dù Diệp Hân đã mất đi công ty Hoa Hạ, nhưng ông ta vẫn còn một vài công ty con nữa có thể kinh doanh, Diệp Minh Tâm cũng miễn cưỡng có thể duy trì được cuộc sống tiểu thư, chỉ là không thể nào tiêu xài giống như trước kia mà thôi.

Diệp Hân là bạn cũ, Diệp Minh Tâm vẫn có thể đến tìm, nhất là người đã từng có quan hệ rất tốt với Diệp Hân là Trần Quyền này.

Nhưng mà hiển nhiên rằng Diệp Minh Tâm đã sai, vì dù quan hệ có tốt đi chăng nữa thì cũng chỉ là trước kia rồi, Trần Quyền là một người biết phân biệt phải trái, tất cả mọi người trên thế giới này đều biết được những chuyện xấu trong quá khứ của Diệp Hân, ông cũng biết Diệp Minh Tâm là loại người nào, bây giờ đối phương tới tìm ông, ông lại không phải là kẻ ngu, biết rất rõ cô ta đến đây vì ai.

Cô gái này tuổi không lớn lắm, nhưng lá gan lại không hề nhỏ, dám coi ông như một quân cờ ư, đúng là đã sớm bị Diệp Hân chiều hư rồi.

“Đến rồi à.” Trần Quyền lạnh nhạt nói, “Sao hôm nay lại có thời gian tới đây vậy?”

Diệp Minh Tâm cười nói: “Cháu cũng không phải tới cảng thành phố để chơi đâu, chỉ là nghe nói chú Trần đang quay phim ở đây, cho nên mới muốn đến xem chú một chút thôi.” Cô ta khoác cánh tay Trần Quyền làm nũng, “Cháu cũng đã lâu lắm rồi không gặp chú Trần, gần đây chú rất bận sao? Hãy cố gắng giữ gìn sức khỏe thật tốt nhé.”

Trần Quyền liếc về phía Hạ Tuyền một cái, cô gái kia đang chăm chú đọc kịch bản, đôi môi đỏ mọng không ngừng khép mở, chắc là đang nhẩm lời thoại.

Cô vẫn còn tâm trạng để làm điều, ông thật đúng là đã xem thường cô rồi.

“Chắc cô đến đây không chỉ vì thăm tôi thôi đâu nhỉ.” Trần Quyền nói một cách đầy ẩn ý, thu cánh tay lại, “Tôi bận chút việc, cô tùy tiện ngồi đi.” Nói xong, nháy mắt với Phó Đạo Diễn, đối phương lập tức ngăn cản Diệp Minh Tâm muốn định đuổi theo.

Thấy chú Trần đã từng đối xử với mình rất tốt nay lại coi cô ta như người dưng, Diệp Minh Tâm đứng yên tại chỗ cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cứ như vậy, khi cô ta đi tới bất kỳ nơi nào ở tổ diễn xuất đều cảm thấy như mọi người đang cười nhạo mình, dường như ngay cả nhân viên của trường quay cũng dám chỉ chỉ chỏ chỏ cô ta.

Diệp Minh Tâm thật sự rất khó chịu, mọi chuyện không nên như vậy, cô ta vẫn luôn là một đại tiểu thư cao cao tại thượng, đi tới đâu cũng nhận được sự khen ngợi, tại sao trong một đêm đã thay đổi rồi? Chẳng lẽ là bởi vì cha của cô bị mất đi quyền thế sao?

Giương mắt nhìn về phía Hạ Tuyền, cô ta vẫn còn có thể cười sao? Nhìn những diễn viên kia không hề để cô ta vào trong mắt, nhưng lại đối xử với Hạ Tuyền hòa ái dễ gần như vậy, điều này có nghĩ là gì? Có nghĩa là cô ta(HT) đã lấy đi tất cả, Hạ Tuyền là một kẻ trộm, trộm đi tất cả những thứ vốn nên thuộc về cô ta!

“Hạ Tuyền!” Diệp Minh Tâm đi tới sau lưng Hạ Tuyền, cố gắng đè nén lửa giận, miễn cưỡng bình tĩnh nói, “Cô có thể tới đây một chút không, tôi có lời muốn nói với cô.”

Hạ Tuyền hiểu rất rõ Diệp Minh Tâm, mặc dù đầu óc cô ta đã có chút chuyển biến bởi vì chuyện của cha, nhưng nếu như cô từ chối, cô ta nhất định sẽ bộc phát.

Hạ Tuyền không muốn bị mất mặt ở tổ diễn xuất, cho nên liền đóng vai rộng lượng ở trước mặt mọi người, gật đầu đồng ý.

Đi theo Diệp Minh Tâm tới một góc khuất không người, Hạ Tuyền nhìn đồng hồ đeo tay nói: “Diệp tiểu thư có lời gì cứ nói thẳng đi, thời gian của tôi không nhiều lắm, một lát nữa còn phải quay phim.”

Diệp Minh Tâm cười lạnh nói: “Lòng của cô thật đúng là kiên cường, đối mặt với tôi mà vẫn có thể bình tĩnh được như vậy?”

“Sao tôi lại không thể bình tĩnh?” Hạ Tuyền nghi ngờ hỏi. tiểu ốc

“Cô nợ tôi nhiều như vậy, cô nói thử xem?” Diệp Minh Tâm nghiến răng nghiến lợi.

“Tôi nợ cô? Sai rồi.” Hạ Tuyền buồn cười nói, “Tiểu thư, làm phiền cô hãy suy nghĩ thông suốt một chút rồi hẵng tới tìm tôi, chính là mẹ của cô đã cướp đi cha của tôi, mẹ tôi mới là người vợ đầu, cô cướp đi của tôi nhiều thứ như vậy, ngày lành tháng tốt tôi không so đo với cô, vậy mà bây giờ cô còn nói tôi nợ cô sao?”

Nhìn vẻ mặt chán ghét của Hạ Tuyền, Diệp Minh Tâm nắm chặt tay: “Cô đừng cho rằng cô chiếm được Lệ Tịnh Lương là có thể vô pháp vô thiên*, coi như lời cô nói đều là sự thật đi, nhưng dù sao ngay từ đầu Lệ Tịnh Lương cũng là người đàn ông của tôi!? Là cô đã cướp đi anh ấy!”

(*)vô pháp vô thiên: vì câu này có nghĩa rất rộng nên ta cũng không chắc lắm, nhưng theo như ngữ cảnh thì là “không coi ai ra gì”.

“Coi như tôi có không xuất hiện đi chăng nữa, thì anh ta cũng sẽ không cưới loại phụ nữ như cô đâu.” Hạ Tuyền gằn từng chữ một, “Còn nữa, tôi cảnh cáo cô đừng có mà đánh chủ ý lên anh ấy, anh ấy là người đàn ông của tôi, coi như cô có nằm mơ thấy anh ấy cả trăm vạn lần đi nữa, thì anh ấy thích vẫn chỉ có thể là tôi.” Dứt lời, cô liền nhấc chân rời đi, lúc đi ngang qua người Diệp Minh Tâm còn dịu dàng nói, “Ngoài ra, căn cứ theo chủ nghĩa nhân đạo, tôi muốn nhắc nhở cô một câu, đừng có ở lại chỗ này để khiến cho cha cô mất thể diện nữa. Cô không nhìn ra được sao? Đạo diễn Trần rất khinh thường cô...... À không đúng, là cả nhà các người chứ.” Lần này dứt lời, cô liền không chút lưu luyến, bước nhanh trở về trường quay, tiếp tục đọc thuộc lời thoại.

Diệp Minh Tâm tức giận đến nỗi lệ rơi đầy mặt, cô ta khoanh tay ngồi chồm hổm xuống, vừa mới nức nở được một lúc thì điện thoại di động vang lên, nhìn thấy trên màn hình là chữ “Cha”, lòng cô ta lập tức mất cảm giác.

“A lô......”

Cô ta nhận được điện thoại, vốn định phát tiết sự tức giận, kể khổ một chút, nhưng ai ngờ Diệp Hân bên kia lại trực tiếp quăng ra một câu khiến cho cô ta hoàn toàn tuyệt vọng.

——”Nhanh chóng cút về đây cho tao, đừng có đi ngoài khiến tao mất mặt nữa.”

Vợ đi ra ngoài quay phim, Lệ tiên sinh ở nhà một mình cảm thấy không quen.

Bọn họ đã sống với nhau gần một năm, bây giờ lại bất chợt tách ra như thế nào làm cho anh cảm thấy thiếu đi cái gì đó.

Mặc dù công việc của anh cũng vô cùng bận rộn, nhưng bởi vì con trai nên mỗi ngày anh đều cố gắng về nhà đúng giờ.

Bởi vì lo lắng bảo mẫu đối xử với con không tốt, nên Lệ Tịnh Lương lắp camera ở trong nhà, khi buổi tối trở về thì sẽ xem lại màn hình giám sát, sau khi xác định bảo mẫu làm đúng trách nhiệm của mình thì mới thoáng yên tâm.

Ngồi ở trên giường, ngắm nhìn bảo bối đang nằm trong nôi, thằng bé vẫn chưa chịu ngủ, chỉ chảy nước miếng nhìn về phía cha của mình, ánh mắt lấp lánh như sao, cực kỳ giống với Hạ Tuyền khi đang suy nghĩ một ý tưởng xấu nào đó.

Lệ Tịnh Lương nhìn một chút, tâm liền mềm xuống, dùng từ ngữ của Hạ Tuyền để hình dung, thì đó chính là tình cảm ngập tràn.

Lệ Chấp chậm rãi đỗ xe vào gara, ấn mật mã nhà, rồi đứng ở phòng khách tầng một cao giọng nói: “Lệ Tịnh Lương, đi ra ngoài!”

Lệ Tịnh Lương nghe thấy vậy, liền chau mày, khẽ vuốt đầu con trai, đắp kín chăn cho con rồi xoay người đi ra khỏi phòng.

Ở khúc rẽ cầu thang tầng hai, Lệ Tịnh Lương lạnh lùng nói: “Sao cha lại tới đây.”

Lệ Chấp cười nói: “Cha là cha của con, cha tới thăm con một chút không được sao?”

“Con rất bận, không có thời gian để tiếp cha.” Lệ Tịnh Lương vẫn rất lạnh nhạt như cũ.

“Thôi được rồi, cha đã giải quyết xong chuyện của Vân Nhược Châu, cậu nhóc kia không phải là em trai của con, con đừng có mà bày ra vẻ mặt người chết như vậy.” Lệ Chấp đã lên tới tầng hai, vô cùng hưng phấn nói, “Cháu của cha đâu?”

Lệ Tịnh Lương khẽ chỉ vào phòng ngủ, Lệ Chấp không nói hai lời liền trực tiếp đi tới đó.

Thật đúng là đáp lại cho câu nói “cách xa vợ mới cưới”. (ý là Lệ Chấp mong gặp cháu như người chồng mong gặp lại người vợ vừa mới cưới đã phải cách xa)

Lấy điện thoại di động ra, Lệ Tịnh Lương mở màn hình, chọn trúng Hạ Tuyền, ấn vào nút ghi âm nói: “Em còn không về nữa, thì con cũng xong luôn đấy.”

Hạ Tuyền đang quay phim trong một quán bar lộn xộn có bối cảnh ban đêm, sau khi quay xong toàn bộ thì Mã Nghĩ vội vàng đưa điện thoại di động tới.

Cô nhìn một cái cũng biết được đó là tin nhắn của ai, bởi vì ngoại trừ Lệ Tịnh Lương ra, thì chẳng còn ai có thể khiến Mã Nghĩ sợ hãi như vậy cả.

“Chị, tin nhắn của ông chủ Lệ.” Mã Nghĩ thận trọng nói.

Hạ Tuyền gật đầu, nhận lấy điện thoại di động rồi giơ lên tai để nghe đoạn ghi âm, sau khi nghe xong thì vội vàng gọi điện về.

Điện thoại vừa mới được kết nối, giọng nói lạnh lẽo chất vấn của Lệ Tịnh Lương liền truyền tới: “Đã qua nửa tiếng rồi, nếu như nó bị bắt cóc, thì bây giờ cũng đã đến lúc giết con tin rồi.” d/đ/l/q/đ/tiểu ốc

“Nó” này đương nhiên là để chỉ Tiểu Khanh Đa, Hạ Tuyền lo lắng nói: “Con sao rồi? Em sẽ lập tức trở về, anh ngàn vạn lần đừng có mà khiến con gặp chuyện không may.”

Khóe miệng Lệ Tịnh Lương có chút co quắp nói: “Thế nếu như anh nói anh có chuyện, thì liệu em có trở về nhanh như vậy không?”

Hạ Tuyền không hiểu gì nói: “Sao anh có thể có chuyện được? Kể cả ai có chuyện đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không có chuyện.” Ở trong suy nghĩ của cô, ông chủ Lệ như một vị thần vậy, không hề giống người chút nào.

“......”

“Rốt cuộc Khanh Đa có sao không? Anh cứ nghĩ biện pháp trước đi, em sẽ lập tức khởi hành.” Hạ Tuyền càng thu xếp đồ đạc, thì Hứa Cách Phỉ lại càng không ngừng kêu rên.

“Anh không có biện pháp.” Ông chủ Lệ nói như đinh chém sắt.

“Anh có thể không có biện pháp sao? Anh phải có biện pháp gì chứ!” Hạ Tuyền khóc không ra nước mắt, “Em sai rồi ông xã, lần sau em không dám nữa, vẫn còn hai tháng, anh cố gắng kiên trì một chút, khi nào quay xong em sẽ nghe theo tất cả những gì anh nói!”

Lệ Tịnh Lương không có hứng thú đối với những lời sau đó của cô, mà chỉ vô cùng tò mò với xưng hô ở phần đầu.

“Em vừa mới gọi gì cơ?”

Hạ Tuyền che miệng lại, nghĩ tới tiếng gọi mà mình vừa bật thốt lên cũng thấy sợ hết hồn, cô nhìn về phía bên cạnh, Mã Nghĩ, Hứa Cách Phỉ và cả tổ diễn xuất đều đang kinh ngạc nhìn cô, cô cười cười, ho khan một tiếng tiếp tục nói: “Lâm Triết, anh không thể nào đối xử với em như thế được, em là bà xã của anh đấy.” Cô nhớ tới lời thoại trong một phân cảnh, từ từ vừa đi vừa nói, Hứa Cách Phỉ vội vàng giải thích giúp cô.

“Là diễn thử ý mà, gọi điện thoại cho Kiều thiên vương tập luyện một chút.” Hứa Cách Phỉ nhấn mạnh.

Nhân viên của tổ diễn xuất nghe được lời giải thích này cũng bình thường trở lại, tiếp tục làm việc của họ. Mà tâm tình của ông chủ Lệ vừa mới bị gọi thành “Lâm Triết” cũng không được tốt cho lắm.

“Hạ Tuyền, anh cho em hai sự lựa chọn, thứ nhất, em trở về.”

“Thứ hai là gì?” Cô tò mò hỏi.

Lệ Tịnh Lương liếc nhìn cảnh ông nội chơi đùa với cháu trai quên cả trời đất, không chút do dự nói: “Thứ hai, anh sẽ mang đứa bé tới chỗ em.”

Điều này còn cần phải hỏi sao?

“Em chọn cái thứ hai!”

Cuộc sống gần đây của Hạ Tuyền thật sự chỉ có thể dùng từ thăng quan tiến chức thuận lợi để hình dung, nhưng mà luôn có một cụm từ đi kèm với nó là vui quá hóa buồn, vào lúc cô đang thuận buồm xuôi gió, thì nhà họ Diệp lại xảy ra một chút vấn đề.

Cuộc điện thoại của Diệp Hân không hề khiến cho Diệp Minh Tâm muốn trở về, mà ngược lại còn khơi dậy khao khát trả thù trong lòng cô ta. Cô ta liên lạc với người tài xế mà trước đây đã chụp ảnh Hạ Tuyền nhưng sau đó bị bắt giam, bây giờ đối phương đã được thả ra, cô ta sử dụng rất thuận tay, quyết định tiếp tục sai khiến đối phương.

“Anh hãy nhớ cho kỹ, nhất định phải cẩn thận một chút, đừng có gây phiền toái cho tôi.” Diệp Minh Tâm dặn dò.

Người đàn ông nhỏ giọng nói: “Xin Diệp tiểu thư yên tâm, lần này sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu, chỉ là sau khi chuyện này thành công......”

“Đây là tiền đặt cọc.” Diệp Minh Tâm đặt vòng tay của cô ta vào trong lòng bàn tay của hắn, “Anh cầm cái này mang đi bán, chắc chắn phải hơn mười vạn.”

Người đàn ông mỉm cười nhận lấy: “Diệp tiểu thư yên tâm đi, tôi nhất định sẽ làm xong xuôi mọi việc giúp ngài.”

Diệp Minh Tâm hài lòng nhìn người đàn ông rời đi, kéo thấp vành mũ xuống bước nhanh trở về khách sạn, đi vào thang máy lên đến tầng mà mình ở.

Nhưng mà, lúc đi đến ngã rẽ của phòng nghỉ, ở trước cửa phòng của chính mình, cô ta nhìn thấy Diệp Hân cùng với...... gương mặt sưng vù của Lương Ngâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.