Vợ Người

Chương 6: Bà chủ, vị phóng viên siêu đẹp trai ngày hôm qua lại đến rồi




Sở Ninh Dực liếc mắt nhìn Thủy An Lạc, để lại một chữ rồi mở cửa xuống xe, sau đó đi ra đằng sau ôm Bánh Bao Đậu xuống, lại vươn tay kéo Bánh Bao Rau bên trong ôm xuống.

Thủy An Lạc nhận điện thoại liền mở cửa xuống xe: “Đàn anh.”

Lúc này Mặc Lộ Túc đang tựa bên cạnh xe, sắc mặt tuyệt đối không phải chỉ là đem, nơi nào đó trên người còn hơi ẩn ẩn đau một cách quỷ quái.

Mới cách đó không lâu, anh kéo Tân Nhạc ra ngoài, có điều không biết tại sao người phụ nữ này lại thay đổi nhiều như vậy, anh còn chưa nói gì, đã bị cô nàng đá cho một cái.

Mà cú đá này, thiếu chút nữa làm nửa đời còn lại của anh đi đứt.

“Tân Nhạc có tìm em không?” Mặc Lộ Túc nén cơn đau trên người, mở miệng hỏi.

Thủy An Lạc dừng một chút, vươn tay dắt Bánh Bao Rau, đi theo Sở Ninh Dực vào khách sạn.

“Không, chẳng phải cô ấy đi cùng anh à?” Thủy An Lạc hiếu kỳ mở miệng hỏi.

“Không có gì.” Nói xong, Mặc Lộ Túc liền cúp máy.

Thủy An Lạc tò mò nhìn di động của mình, thực sự không hiểu người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì đây.

Sở Ninh Dực dẫn hai mẹ con đến đại sảnh, quay đầu lại nhìn Thủy An Lạc: “Nói gì thế?”

Thủy An Lạc vẫn giữ vẻ mặt ngơ ngác, tò mò hỏi: “Chỉ hỏi em Tân Nhạc đâu, em bảo không đến tìm em, sau đó liền cúp.”

Sở Ninh Dực gật một cái, đặt một gian phòng tổng thống.

Thủy An Lạc gọi cho Tân Nhạc, lần đầu tiên cô ấy không nghe máy, mãi cho đến khi bọn họ lên đến phòng, điện thoại mới thông, lúc này Tân Nhạc vẫn còn thở dốc, giống như chạy một lúc lâu rồi mới nghe điện thoại.

Thủy An Lạc sửng sốt một chút, tò mò hỏi: “Bà vừa làm gì thế?”

“Không có gì, tôi vừa về nhà, thang máy hỏng nên phải đi thang bộ, có chuyện gì à?” Tân Nhạc vừa mở cửa vừa hỏi, “Bà đang ở đâu? Tối nay có qua nhà tôi không?”

Nhà của Tân Nhạc là một căn hộ bình thường có ba phòng hai gian, căn bản là kiểu nhà không có phòng dành cho khách.

Nhưng Tân Nhạc đã nghĩ cả rồi, nếu thực sự phải ở lại, cô sẽ đá em trai mình đi.

“Không cần đâu, bọn tôi đến khách sạn rồi.” Thủy An Lạc nói, thả chiếc túi trên vai xuống, sau đó nói, “Vừa nãy đàn anh gọi điện cho tôi, hỏi bà...”

“Đừng nhắc đến anh ta với tôi.” Tân Nhạc tức giận nói, tên kia dạo này không biết lên cơn thần kinh gì mà học nam chính ngôn tình, động một tí là hôn, vui lắm hay sao?

Nhưng mà cú đá kia của cô hình như cũng khá mạnh, không biết anh ấy thế nào rồi?

Tân Nhạc mở cửa bước vào, ba mẹ cô đã về nhà từ sớm, thấy cô đang gọi điện mới không nói gì.

“Lát nữa tôi mời hai vợ chồng đi ăn bữa trưa nhé, vừa nãy cũng chả kịp ăn uống gì.” Tân Nhạc áy náy nói.

“Không cần đâu, bọn tôi dùng bữa ở khách sạn được rồi, hai đứa nhỏ lát nữa phải nghỉ trưa, chờ hai đứa tỉnh bọn tôi sẽ đến nhà bà.” Thủy An Lạc nói, vẫn còn muốn hỏi dò xem cô ấy và đàn anh ra ngoài sau đó đã làm gì, nhưng Tân Nhạc rõ ràng không muốn chia sẻ, cô cũng không tiện hỏi thêm.

Tân Nhạc thay giày, đi vào phòng khách: “Được rồi, mẹ tôi đã làm xong bữa trưa rồi, tôi ăn cơm trước đã, buổi chiều lúc nào tới thì gọi tôi trước nhé, tôi xuống dưới đón mấy người.”

Tân Nhạc nghe được câu trả lời của Thủy An Lạc rồi mới cúp máy, sau đó ngồi trên ghế sofa, mẹ cô ló đầu ra từ trong phòng bếp, trong tay còn cầm một cái nồi: “Nhạc Nhạc mẹ nói con hay, cái thằng doanh nhân kia con không được qua lại với nó nữa, doanh nhân đúng là không tệ, nhưng mẹ nó thì chẳng phải người tốt đẹp gì.”

Tân Nhạc hơi nhếch môi, vậy là chuyện lần này coi như một mũi tên trúng hai con chim rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.