Vợ Người

Chương 48: Tết thiếu nhi vui vẻ




Tiểu Bất Điểm làm mặt quỷ với Bánh Bao Rau, thẳng lưng nói cực kỳ chính đáng: “Ai bảo cậu không chơi với bọn tôi chứ! Đáng đời!!!”

Tiểu Bảo Bối vỗ một cái vào gáy mình, nếu không nhóc sợ mình sẽ không nhịn được mà một đập này sẽ đập thẳng vào người Tiểu Bất Điểm mất.

Chủ yếu là đằng sau còn có chú Tư đang đứng sờ sờ ở đó, cái này không ổn, không ổn.

Bánh Bao Rau hơi híp mắt nhìn cô bé, tâm tình nhóc khó chịu lắm rồi nên xông lên muốn bắt cô bé lại.

Tiểu Bất Điểm linh hoạt tránh thoát, tiện đường còn đạp nát cả cái đầu người tuyết của người ta luôn.

Tiểu Bảo Bối: “...”

Nhóc quay đầu, nhìn ba mình một cách chăm chú: “Vì sao ngay cả người tuyết của con nằm không cũng trúng đạn?”

Sở Ninh Dực cảm thấy câu hỏi này là một câu hỏi rất hay, chính bản thân con trai anh nằm không cũng đính đạn thì cũng thôi đi, nhưng mà ngay cả người tuyết con trai làm cũng dính đạn thì đây lại là vấn đề đấy.

Sở Ninh Dực hơi xót xa xoa đầu con trai: “Ngoan, về rồi sẽ có Miên Miên chơi với con.”

Tiểu Bảo Bối nghĩ, đúng thế, nhóc còn có Tiểu Miên Miên mà, vậy nên cứ tránh cái đồ ngốc này càng xa càng tốt đi vậy.

Bánh Bao Đậu đứng một bên cười đến nghiêng ngả, không hiểu sao bé thấy thương anh trai quá, lần nào cũng trúng đạn.

Tiểu Bất Điểm với Bánh Bao Rau chạy tới chạy lui trong tuyết, tuy rằng chân của Tiểu Bất Điểm có hơi ngắn một chút, nhưng nói thế nào thì cũng là đứa trẻ chạy khắp núi đồi mà lớn lên cho nên một chốc lát Bánh Bao Rau cũng không thể đuổi theo được.

“Sở Đại, muốn nói gì thì anh cứ nói đi.” Phong Phong nhìn con gái đang chạy tới chạy lui, nói.

Sở Ninh Dực ôm lấy Tiểu Bảo Bối đang ôm chân mình nhìn hai đứa em đùa giỡn với nhau, sau đó đẩy nhóc một cái: “Đi xem em gái của con đi.”

Tiểu Bảo Bối chạy đi, sau đó Sở Ninh Dực mới nhìn về phía Phong Phong: “Việc di quân đã được chuyển đến tầng chỉ huy cao nhất của quân đội rồi.”

“Giải trừ quân bộ? Chẳng phải đã nói là cần đến mấy năm sao?” Phong Phong nói.

“Không phải, là di quân.” Sở Ninh Dực cũng không có ý định quanh co với Phong Phong: “Về sau khoảng thời gian di quân sẽ được rút ngắn, Kiều Nhã Nguyễn sẽ không rời khỏi quân đội, ý tôi tức là rất có thể hai người sẽ phải mỗi người một nơi.”

Phong Phong dừng một chút, nhìn về phía Sở Ninh Dực.

“Tình hình chung là phải như thế, đối với một người thì có lẽ là tồi tệ, nhưng với đại cục mà nói thì lại là tốt.” Sở Ninh Dực đứng ở vị trí chính phủ mà nói.

Phong Phong hơi nghiêng đầu liếc nhìn Sở Ninh Dực: “Cho nên ý của cậu là muốn tôi phối hợp?”

“Đương nhiên, tôi cảm thấy cậu không phải là kiểu người làm loạn đến mức cả nước đều biết đến.” Sở Ninh Dực nói một cách đương nhiên.

Phong Phong: “...”

“Lúc nào thì di quân? Đổi đến chỗ nào?”

“Vào tháng sáu, địa điểm cụ thể còn chưa xác định.” Sở Ninh Dực nói: “Nhưng mà đại khái là ở mấy tỉnh xung quanh đây, không tính là quá xa.”

“Lão Thủ trưởng bảo cậu đi làm thuyết khách đó hả?” Phong Phong nhướng mi hỏi.

Sở Ninh Dực nhún nhún vai, biết rồi sao còn hỏi làm cái gì?

Phía xa hai đứa bé vẫn còng đang chơi đùa. Phong Phong nheo mắt nhìn như đang tính toán gì đó.

Giữa trưa, Tiểu Sư Niệm về quê đã quay lại, cũng gia nhập với mấy đứa bé còn lại.

Phong Phong với Sư Hạ Dương vốn không hợp nhau cho nên còn chẳng thèm chào hỏi.

Sư Hạ Dương cũng biết nên cũng không thèm để ý. Chẳng qua anh ta cảm thấy sư thúc này của mình quá khó ở, rõ ràng đã biết anh ta với Kiều Nhã Nguyễn chẳng có quan hệ gì mà vẫn nhất quyết chán ghét anh ta mới chịu.

“Niệm Niệm, chơi một lát rồi về nhà nhé.” Sư Hạ Dương nói vọng về phía ba cô nhóc.

“Vâng ạ!” Tiểu Sư Niệm cười híp mắt quay lại đáp lời.

Sư Hạ Dương nhíu mày nhìn con gái tháo mũ xuống, sau đó mới nói với Sở Ninh Dực: “Trưa đến nghĩa trang có gặp được Mặc Lộ Túc và Tân Nhạc.”

Sở Ninh Dực ừ một tiếng: “Hai người?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.