Vợ Người

Chương 42: Em quá giảo hoạt!




Tân Dương bĩu môi tỏ vẻ không tin.

“Nhìn dáng vẻ dính lấy Viện trưởng Mặc của mẹ thì hẳn là mẹ coi trong Viện trưởng Mặc rồi hả! Nhưng chị đã nói với mẹ chuyện Viện trưởng Mặc chính là chồng cũ của chị chưa?”

“Dính cái gì chứ?” Tân Nhạc gắt lên.

Tân Dương nghe thấy vậy liền sững lại rồi nói thẳng: “Chị gắt với em làm gì chứ, đứa ngớ ngẩn cũng có thể nhìn ra được mẹ mình đang làm gì đấy, ok?”

Tân Nhạc còn muốn nói gì nữa nhưng cuối cùng chỉ phiền muộn nói: “Sao nói nhiều thế, ngủ đi.”

“Em ngủ cả một ngày rồi! Chị trả di động cho em đi, em đang chơi tới cửa cuối của cái trò thám hiểm này rồi!” Tân Dương muốn lấy lại điện thoại di động, “Hơn nữa em cảm thấy chuyện chồng cũ của chị thì tốt nhất chị cứ nói rõ ràng cho ba mẹ biết càng sớm càng tốt đi, nếu không để sau này mẹ mới biết thì đảm bảo sẽ phát điên luôn đấy.”

“Mấy ngày nữa là về rồi, biết cái gì chứ?” Tân Nhạc nói rồi quẳng di động lại cho Tân Dương: “Rốt cuộc là em bị làm sao thế? Ăn uống không điều độ cái quỷ gì hả? Gần đây không phải đều nghỉ ở nhà sao?”

Tân Dương cười ha hả một tiếng: “Chuyện lớp mười hai chị đâu có hiểu, năm mới được nghỉ có một ngày, lại phải đợi đến tận hai mươi tám mới được thả về nhà, toàn phải ăn cơm trong trường thôi! Chị biết đó, đôi khi không thấy ngon miệng lắm.”

“Như vậy cũng không thể không ăn cơm được, giờ thì sướng chưa?” Tân Nhạc mắng mỏ em trai. Nếu chẳng may lúc thi tốt nghiệp cấp ba mà gặp chuyện không may thì coi như xong đời rồi.

“Chị này, đồ ăn trong trường của các chị thế nào? Đột nhiên em cảm thấy làm bác sĩ cũng không tệ, tuy rằng ông chồng trước của chị không ra sao cả, nhưng mà mặc áo blouse trắng vào trông vẫn hấp dẫn lắm.”

“Ha ha ha, em đã ăn thức ăn làm từ thuốc Bắc bao giờ chưa? Chưa thì cứ tới trường chị đi, em ăn sơn trà xào thịt lợn chưa? Chưa thì cứ tới trường chị đi. Đã từng ăn canh cay nấu bằng thuốc Bắc chưa? Chưa thì cứ tới trường chị đi.”

Tân Dương: “...”

“Cứ coi như là em chưa hỏi gì đi.” Mấy thứ đó có thể ăn được thật sao?

Mà Tân Nhạc nói mấy điều này cũng không hề sai. Thật sự cô đã ăn mấy món đấy rồi, nhất là món canh thuốc nấu cay kia cô đã từng đến căng tin ăn thử một lần, mùi vị đó đúng là cả đời khó quên. May mà món đó chỉ bán trong một tuần rồi đóng cửa, chứ nếu không nó đã có thể trở thành món ăn đen tối nhất của trường bọn cô rồi.

Tân Dương vừa chơi game vừa trò chuyện câu được câu chăng với chị mình.

Mãi cho đến hơn mười hai giờ thì Tân Dương mới đi ngủ. Tân Nhạc cầm lấy di động rồi cắm sạc pin cho cậu, sau đó đắp chăn tử tế lại cho Tân Dương rồi mới đi tìm Mặc Lộ Túc, nhưng anh đã đến rồi.

Khuôn mặt Mặc Lộ Túc đầy vẻ mệt mỏi, sau khi bước vào thì chuyện đầu tiên là giúp Tân Dương kiểm tra vết thương và nhiệt độ cơ thể. Quanh quẩn trên người anh còn có cả mùi máu.

“Sức khỏe của Tân Dương rất tốt, khôi phục rất nhanh.” Mặc Lộ Túc nói rồi ngẩng đầu nhìn về phía Tân Nhạc: “Mặc dù có vài chuyện không công bằng nhưng sự thực chính là như vậy! Nếu như em không ngại thì anh sẽ tìm người làm hộ khẩu ở thành phố A cho Tân Dương.”

Mặc Lộ Túc nói ra vấn đề này thậm chí còn có cảm giác thận trọng, e dè từng chút một: “Em đừng hiểu lầm, anh không có ý gì khác! Chỉ là anh cảm thấy nếu lấy thành tích của em ấy thì có thể đạt được kết quả tốt nhất, chỉ là trước khi thi không cần phải mệt mỏi như vậy.”

Tâm tình của Tân Nhạc rất phức tạp, một bên là lời của mẹ, một bên là anh.

“Mẹ tôi có làm đồ ăn khuya cho anh nhưng đều là đồ ngọt. Nếu không không thích thì một lát nữa tôi sẽ ăn! Chỉ là nếu ngày mai mẹ tôi có hỏi thì tôi hy vọng anh có thể nói cho bà ấy biết là anh đã ăn! Có lẽ mẹ tôi sẽ làm phiền anh một thời gian, tôi rất xin lỗi!” Tân Nhạc không trả lời câu hỏi của Mặc Lộ Túc mà nói sang chuyện đồ ăn khuya.

Mặc Lộ Túc hơi dừng lại một chút, có phiền sao?

Anh không cảm thấy thế.

Thế nhưng Mặc Lộ Túc vẫn có thể cảm nhận được sự xa cách trong lời nói của Tân Nhạc. Anh lẳng lặng cúi đầu nhìn đồ ăn khuya rồi khẽ nhếch môi xen lẫn sự chua chát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.