Vợ Người

Chương 38: Chẳng lẽ Trần Tuý không hứng thú với con?




Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn Thủy An Lạc, chuyện này làm sao mà anh biết được.

Tuy không biết là tại sao nhưng Thủy An Lạc vẫn gửi tin nhắn cho Tân Nhạc.

[Thủy An Lạc: Tối nay đàn anh có tới ăn cơm, trước khi đi có bảo tôi nhắn nói xin lỗi bà.]

Lúc này Tân Nhạc đang vô cùng không khí phách mà làm bữa khuya cho ai đó.

Nghe thấy tiếng điện thoại rung, cô lau tay rồi cầm điện thoại lên, lại đá Tân Dương đang xem tivi một cái, “Ôm chăn ra đây, tối này em trải đệm ra phòng khách mà ngủ.” Nói rồi Tân Nhạc liền mở tin nhắn mà Thủy An Lạc vừa gửi cho mình ra xem.

Nhưng khi nhìn thấy ba chữ cuối, cô liền bị trượt tay, điện thoại suýt thì rơi luôn xuống đất.

Anh ấy nói gì cơ?

Xin lỗi cô!

Tân Nhạc bỗng cảm thấy muốn cười, tất cả mọi chuyện tối qua chẳng qua cũng chỉ là một lời xin lỗi thôi sao?

Cô vì anh mà không tiếc việc khiến ba mẹ đau lòng, cái cô nhận được lại chỉ có hai chữ “xin lỗi” này.

Đúng là nực cười thật.

Còn cô thì sao?

Lúc này vẫn còn đang muốn làm bữa khuya cho anh!

Đúng là ngu xuẩn hết mức mà!

Tân Nhạc nghĩ rồi hít sâu một hơi, “Mau ngủ đi, chị đi ngủ đây.”

Tân Dương tò mò nhìn bà chị bỗng thay đổi thái độ của mình, tới tuổi mãn kinh rồi à?

Hay bà dì tới?

Sao thay đổi thái độ nhanh vậy.

Tân Nhạc quay lại phòng ngủ nằm thẳng cẳng ra giường, hai mắt vô thần nhìn trần nhà.

Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...

Trong đầu cô chỉ có hai chữ này, cho nên trong lòng anh, đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi sao.

***

Tại bệnh viện Mặc Thị.

Mặc Lộ Túc sau khi về đến bệnh viện vẫn cứ ngồi ngẩn ra nhìn hộp cơm. Thủy An Lạc và Tân Nhạc có một sở thích giống nhau đó chính là thích những hộp cơm hình thù đáng yêu thế này.

“Bác sĩ Mặc, đã hai ngày nay cậu không nghỉ ngơi gì rồi, hay hôm nay cứ về nghỉ đi.” Người trực hôm nay là một bác sĩ đứng tuổi, cũng đã hơn sáu mươi, là một ông lão nhã nhặn dễ gần.

Mặc Lộ Túc hoàn hồn lại cúi nhìn bệnh án, “Không cần đâu, cháu không mệt.” Về căn nhà đó cũng chỉ có một mình anh mà thôi.

“Đám thanh niên trẻ các cậu chẳng biết trân trọng sức khỏe của mình gì cả, chờ già rồi là biết tay nhau ngay.” Bác sĩ lớn tuổi chậc lưỡi nói.

Mặc Lộ Túc nghe ông nói vậy cũng chỉ cúi đầu, không nói gì nữa.

Bệnh nhân hôm nay nhiều hơn hôm qua nhiều, hầu hết đều là vì bội thực, không hiểu sao Tết mà cứ phải ăn nhiều thế làm gì.

Vì thế nên Mặc Lộ Túc bận rộn tới thẳng mười hai giờ đêm mà vẫn còn có người lục tục kéo đến.

Y tá trực hôm nay xoay mòng mòng, thậm chí bắt đầu có suy nghĩ, bận như cô đây ăn bao nhiêu cũng không bội thực được đây này!

“Haiz, đám người này, Tết thôi mà, không có việc gì làm chén chú chén anh nhiều thế làm gì chứ? Hôm nay mới chỉ bắt đầu thôi đấy, ngày mai ngày kia chắc còn nhiều bệnh hơn nữa.” Bác sĩ lớn tuổi nói.

Mặc Lộ Túc nhìn bệnh nhân cuối cùng biến mất sau cánh cửa bèn nói: “Trước đây vì cuộc sống không tốt nên Tết nhất mới được ăn ngon, bội thực không nói, giờ lấy danh nghĩa ra tụ tập ăn uống, ăn đến mức bội thực, uống tới mức thủng cả dạ dày là sao.”

“Bác sĩ Mặc, có bệnh nhân bị thủng dạ dày.” Y tá vội chạy vào báo.

Mặc Lộ Túc: “...”

Cái này là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới đấy hả?

Mặc Lộ Túc đứng dậy, “Bệnh nhân đâu?”

Y tá chỉ ra ngoài, có chút khó xử nói: “Đã đưa vào phòng phẫu thuật rồi ạ, chắc chắn là bị thủng dạ dày.”

Mặc Lộ Túc cau mày: “Là ai xác nhận?”

“Người nhà bệnh nhân.” Y tá cười gượng. Sau khi bệnh nhân vào người kia liền nói mời người trực ban hôm nay tới phẫu thuật, em trai tôi bị thủng dạ dày, cô còn có thể nói gì được nữa đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.