Vợ Người

Chương 35: Tối nay anh không muốn ngủ ở sô pha




Tủ lạnh vốn là tủ lạnh cá nhân của cô, giờ liền lấp đầy sủi cảo rồi.

Tân Nhạc lại cúi xuống nhìn miếng giấy viết ngoáy trong tay mình. Sao cô cứ có cảm giác khác khác vậy nhỉ.

Đây là lần đầu tiên Mặc Lộ Túc quan tâm cô.

Tân Nhạc đang mải đăm chiêu thì bỗng nhớ đến điện thoại của mình. Cô vội chạy tới bên cạnh bàn cầm điện thoại bị bỏ rơi từ đêm qua lên, mở wechat ra, phát hiện người nhà cô đã trả lời tin nhắn lại từ lâu.

Tân Nhạc nhìn con số chín trên màn hình nhưng không nhấp vào, nếu như ba mẹ cô vẫn phản đối thì cô phải làm sao đây.

[Bộ trưởng Bộ chính trị: Tân Nhạc, nghiêm khắc mà nói thì ba không đồng ý. Dù sao thì ba không thể cho phép cùng một người lại làm tổn thương tới con gái ba hai lần được.]

[Bộ trưởng Bộ chính trị: Ba không cho phép con gái ba ngã ở một chỗ hai lần.]

[Bộ trưởng Bộ chính trị: Dù sao thì lúc lý trí con cũng đã cho phép hành vi hoang đường của cậu ta đến nỗi kết hôn cũng không nói với ba mẹ.]

[Bộ trưởng Bộ chính trị: Ba không phủ nhận rằng trong chuyện này cũng có lỗi của con, nhưng con là con gái ba, thân là người làm cha, ba nói rõ cho con biết, ba sẽ quy hết mọi tội lỗi lên gã đàn ông đó.]

[Bộ trưởng Bộ Chính trị: Thế nên Tân Nhạc à, ba cần con phải suy nghĩ thật kỹ, nếu không phải là gã đàn ông đó thì không được sao?]

[Bộ trưởng Bộ tài chính: Tán thành với ba con.]

[Bộ trưởng Bộ tài chính: Tán thành với ba con.]

[Bộ trưởng Bộ tài chính: Tán thành với ba con.]

[Bộ trưởng Bộ tài chính: Tán thành với ba con.]

Bốn cái tin nhắn ở dưới toàn là tin nhắn mẹ cô tán thành với ba cô, nhưng ba nói năm câu mà mẹ tán thành bốn câu thì là tán thành cái nào vậy?

Tân Nhạc nhìn rồi lại mở tin nhắn của Tân Dương ra.

[Thằng em ngốc: Bầu không khí trong nhà kỳ lắm, sau khi chị nói câu đó xong, cả tiếng đồng hồ ba không nói năng gì, sắc mặt của mẹ cũng thay đổi, kinh khủng cực. Em phải đi lánh nạn đây, sáng sớm mùng một có ai đồng ý thu nuôi tôi không?]

Tân Nhạc ngồi trên ghế, bày ra dáng vẻ kiệt quệ của mình.

Hình như cô lại khiến ba mẹ cô đau lòng rồi.

Cô phải làm thế nào bây giờ? Làm sao để ba mẹ cô không giận nữa, và Mặc Lộ Túc cũng có thể...

Nhưng, cô với Mặc Lộ Túc giờ tính là gì đây, chính bản thân cô còn không biết. Nghĩ tới vấn đề này, Tân Nhạc càng cảm thấy phiền muộn hơn. Cô hét lên một tiếng rồi vứt điện thoại lại, vào phòng ngủ tiếp.

***

Mặc Lộ Túc quay trở lại phòng bệnh vì một bệnh nhân bị dị ứng do ăn hải sản vào bữa cơm tất niên. Lúc này anh đang dựa vào ghế day day trán mình.

Y tá trực cả một đêm, lúc này cũng đã không còn tỉnh táo nữa, đang chờ tới bảy giờ để đổi ca.

Mặc Lộ Túc cúi nhìn đồng hồ, lại nhìn cô y tá đang ôm bệnh án ngủ gà ngủ gật, “Không còn chuyện gì nữa thì cứ về nghỉ ngơi trước đi, chắc tới sáng sẽ không có bệnh nhân nào nữa đâu.”

Cô y tá lập tức tỉnh táo hẳn, lắc đầu quầy quậy, “Viện trưởng Mặc, không cần, không cần đâu, tôi không buồn ngủ.” Về sớm là bị trừ lương đấy, nhất là hôm nay lương lại gấp sáu lần nữa chứ, gấp đôi lương tăng ca chỗ khác nữa kìa.

Mặc Lộ Túc cũng không quản nhiều. Anh cầm điện thoại lên, tìm wechat của Tân Nhạc, nhấp vào xem dòng trạng thái gần nhất của cô.

Trạng thái mới nhất là nửa tiếng trước.

[AAAAAAAAAAAAAA, sắp điên mất rồi, mình phải làm thế nào đây?]

Hình đi kèm là một tủ lạnh đầy sủi cảo đông lạnh.

Tay Mặc Lộ Túc siết chặt lại, cô đang bối rối vì anh sao?

Vì anh lại làm phiền tới cuộc sống của cô à?

Mặc Lộ Túc lặng lặng đặt điện thoại xuống bàn, trong miệng vẫn còn lại mùi vị sủi cảo của cô.

Là anh đã làm phiền tới cuộc sống của cô nhỉ.

Lúc này đây Mặc Lộ Túc mới phát hiện, không ngờ anh lại sợ bị cô ghét bỏ đến thế, mà hình như anh đã làm ra chuyện khiến cô chán ghét mất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.