Vợ Người

Chương 30: Có phải hơi nhanh rồi không




Có điều chuyện vui mừng nhất của bệnh viện Mặc Thị năm nay là không ai phải trực hết, bởi vị Phó Viện trưởng của bọn họ đã nhận toàn bộ các ca cấp cứu từ mùng một đến mùng mười.

Nhưng căn cứ vào truyền thống Tết âm lịch không nên vào bệnh viện, đêm 30 Mặc Lộ Túc cũng chỉ phải đón mấy ca cấp cứu vì bội thực mà thôi.

Cô y tá trực đêm cào tường nhìn Phó Viện trưởng nhà mình. Phó Viện trưởng tự mình trực khám đã là chuyện chưa từng có trong hai năm qua. Tuy rằng Phó Viện trưởng âm thầm hơn trước nhiều nhưng càng như vậy lại càng khiến anh toát ra sức hút của đàn ông hơn.

Cô y tá trẻ tự cổ vũ mình, sau đó cầm lấy bữa khuya mình tự chuẩn bị bước vào. “Viện trưởng Mặc, anh có mệt không, đây là hoành thánh tôi tự làm lấy.” Cô y tá cười híp mắt nói.

Mặc Lộ Túc ngẩng đầu nhìn cô y tá hai má ửng hồng, lại cúi đầu nhìn hộp đồ ăn đầy đặn, bên trong toàn là hoành thánh.

Trước đây, cũng có một người con gái sẽ làm bữa khuya cho anh khi anh trực đêm thế này, bởi vì anh không ăn sủi cảo, cho nên cô ấy chưa bao giờ làm cho anh ăn cả.

Hôm nay là Tết âm lịch, nhà nhà đều đang ăn bữa cơm Tất niên, ăn sủi cảo.

Sủi cảo, bỗng nhiên muốn ăn sủi cảo quá.

Mặc Lộ Túc tự giễu khẽ lắc đầu, anh điên rồi hay sao?

“Không cần đâu, tôi không đói, tôi đi kiểm tra các phòng trước, có bệnh nhân thì gọi điện cho tôi nhé.” Mặc Lộ Túc nói, rồi cầm lấy bệnh án của những bệnh nhân mà mình phụ trách đi khỏi đó.

Viện trưởng Mặc hình như đã dịu dàng hơn trước rồi, nhưng sự dịu dàng đó lại không dành cho người thường như bọn họ. Cô y tá trẻ nhìn hộp hoành thánh trong tay, thở dài một hơi.

“Viện trưởng Mặc, đồ ăn cậu gọi này.” Bảo vệ ôm một hộp đồ ăn chạy tới, thấy Mặc Lộ Túc đang định đi ra ngoài, vội vàng nói.

Đồ ăn gọi ngoài?

Anh đâu có gọi gì ở ngoài, hôm nay ai cũng muốn đưa cơm tối cho anh hết à?

Nhưng anh không hề muốn ăn.

“Không phải cháu gọi đâu, chắc bác nhầm rồi.” Mặc Lộ Túc cúi đầu nhìn hộp đồ ăn được đóng gói kín mít, bên trên thậm chí còn không có cả nhãn hiệu cửa hàng.

“Tôi cũng nghĩ là nhầm, năm mới người ta đều ăn sủi cảo cơm Tất niên rồi, vợ tôi còn vừa mang cho tôi một phần bánh sủi cảo nữa, sao cậu lại đi đặt mì trứng cà chua được chứ?” Bác bảo vệ tò mò nói, “Nhưng cậu đưa hàng lại nói đúng tên cậu.”

Bảo vệ còn chưa nói hết lời, Mặc Lộ Túc đã vươn tay cầm lấy hộp mì trứng cà chua kia, nói cảm ơn một tiếng rồi xoay người đi.

Bác bảo vệ: “...”

Khẩu vị của Viện trưởng thật độc đáo, năm mới năm me mà lại đi ăn mì.

Y tá trẻ: “...”

Thảo nào Viện trưởng không nhận hoành thánh của cô, thì ra là thích ăn mì, vậy hay là ngày mai cô nấu mì đến nhỉ. Nhưng mà mai cô lại không phải trực, đáng ghét thật.

Mà lúc này, bên ngoài bệnh viện, Tân Nhạc đứng giậm chân trong gió rét, một cậu chàng mặc đồ chuyển phát dừng xe bên cạnh cô, “Tôi đã chuyển đồ theo ý cô rồi đó.”

Tân Nhạc liên tục cảm ơn, rút tiền từ trong túi ra đưa cho anh chàng vận chuyển kia: “Cảm ơn anh.”

Anh ta nhận lấy tiền, nhét vào trong túi, “Sao cô không tự đưa vào?”

Tân Nhạc hơi sững lại, cười có chút xấu hổ, không hề giải thích mà chỉ bắt xe ở đầu đường rồi đi.

Trước kia cô ăn sủi cảo, anh ăn cơm Tất niên.

Nhưng hôm nay, anh ấy trực ban.

Cho nên, Tân Nhạc liền gửi cho anh món mà anh khá thích ăn là mì trứng cà chua.

Lúc Mặc Lộ Túc ôm hộp đồ ăn chạy ra đến ngoài thì chỉ nhìn thấy bóng lưng của người chuyển hàng kia. Anh nhìn hộp đồ ăn còn bốc hơi nóng trong tay, chẳng lẽ thực sự là đồ gọi ngoài thôi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.