Vợ Người

Chương 29: Còn muốn tiếp tục không?




Thủy An Lạc vươn bàn tay đã lạnh run của mình ra cầm lấy tay anh, “Đàn anh, anh vẫn còn có ba,và các cô, các bác, còn cả Sở Ninh Dực, Thiều Khanh, và cả...”

“Anh chỉ là một người ngoài thôi.” Mặc Lộ Túc đột nhiên nói, “Nhưng anh sẽ sống, bà muốn anh sống, anh sẽ sống cho bà xem.”

Thủy An Lạc đang nói bỗng nhiên dừng lại, đúng vậy, chú bác cô dì có là gì chứ? So với bọn họ mà nói, Mặc Lộ Túc chỉ là một người ngoài, chỉ khi có Kiều Tuệ Hòa, anh mới thực sự là có máu mủ thôi.

Ngực của Thủy An Lạc chua xót đến đau đớn, nhìn Mặc Lộ Túc bỏ đi sau khi Kiều Tuệ Hòa được nhập táng. Anh bước từng bước, thậm chí còn không vững vàng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Sở Ninh Dực bước qua vươn tay ôm lấy bờ vai của Thủy An Lạc, thấp giọng nói: “Để cậu ấy yên tĩnh một lát đi.”

Ngày thứ ba sau khi Kiều Tuệ Hòa được hỏa táng chính là Tết âm lịch, ngày mà mọi nhà đoàn tụ, nhưng Sở gia năm nay đã không còn câu đối xuân như năm trước, cũng không náo nhiệt được như vậy nữa rồi.

Cô vừa bệnh đã không dậy nổi, Tết âm lịch cũng không về nhà lớn. Sở Mặc Bạch cũng đổ bệnh, Hà Tiêu Nhiên vẫn chăm sóc bên cạnh.

Toàn bộ Sở gia yên tĩnh đến đáng sợ, người giúp việc chưa về ăn Tết cũng không dám lên tiếng, đều tự lo cho bản thân mình. Lúc Thủy An Lạc xuống lầu, nhìn phòng khách vắng lặng mà không kìm được chua xót.

Nhớ Tết năm ngoái, cô còn cùng ba chồng dán câu đối xuân. Ông viết thư pháp rất đẹp, đẹp hơn cả mấy câu đối được bày bán bên ngoài.

Nhưng bây giờ, chẳng còn gì cả.

Thủy An Lạc cầm di động ngồi xuống bậc thang.

“Ba, con xin lỗi, đã hứa là sẽ đến ăn Tết với ba rồi mà lại...” Thủy An Lạc nhỏ giọng nói.

“Con bé ngốc này, ba ở trong quân đội có bao nhiêu người ăn Tết cùng rồi, không sao cả đâu, người chết không thể sống lại, con cũng phải tự chăm sóc bản thân mình cho tốt đấy.” Thủy Mặc Vân an ủi con gái qua điện thoại, “Ba chồng con với Ninh Dực dạo này tâm trạng không tốt, con nhớ chăm sóc cho tử tế.”

“Con biết rồi, ba chồng con đổ bệnh, giờ vẫn còn chưa khỏe lại.” Thủy An Lạc cúi đầu túm ống quần, thấp giọng nói, “Bọn trẻ ở bên chỗ ba có nghịch ngợm lắm không?”

“Không đâu, nghe lời lắm, Bao Đậu nhà chúng ta đã thành tiểu bá vương khiến cả cái doanh trại này sợ hãi rồi, một lữ đoàn cảnh vệ cũng không quản được con bé.” Nhắc tới cháu gái, Thủy Mặc Vân liền có nhiều chuyện để kể, có thể thấy ông quý nhất là đứa cháu gái này, cũng giống như Sở Ninh Dực vậy.

Thủy An Lạc nghĩ đến cảnh con gái làm cho cả doanh trại gà bay chó sủa, chỗ nào có con gái cô, chỗ đó đừng mong yên tĩnh.

“Mấy ngày nữa con sẽ qua đón bọn trẻ. Mấy hôm nay vẫn có người đến Sở gia phúng viếng.” Thủy An Lạc nhớ đến bọn trẻ, như thể gần một thế kỷ rồi cô không được nhìn thấy các con vậy.

Thủy Mặc Vân dặn dò con gái chăm sóc bản thân rồi mới cúp máy.

Sở Ninh Dực lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh cô. Thủy An Lạc tựa lên vai anh, “Ba nói, Bao Đậu nó tiêu diệt cả một lữ đoàn cảnh vệ rồi.”

“Ừm, con gái anh mà lại.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.

Thủy An Lạc: “...”

Sở tổng đúng là tự luyến không phân thời điểm.

Thủy An Lạc thở dài, “Đàn anh quay lại bệnh viện làm việc rồi. Thiều Khanh nói, từ đầu năm anh ấy đã sắp kín lịch rồi.”

“Để cậu ta nhàn rỗi có khi lại đau khổ hơn.” Sở Ninh Dực nói, nhìn đồng hồ, “Đi nấu cơm đi, hôm nay là Tết rồi.”

Thủy An Lạc gật đầu, cho dù thế nào cũng phải để ba mẹ chồng xuống ăn bữa cơm Tất niên mới được.

Tết âm lịch, đâu đâu cũng nghỉ ngơi, chỉ duy có phòng cấp cứu của bệnh viện là nơi không có ngày lễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.