Vợ Người

Chương 25: Chào chú dì, cháu là Trần Tuý




Trực thăng đáp xuống bãi đất phẳng gần bệnh viện A, trước khi xuống Thủy An Lạc đã gửi một tin nhắn cho Tân Nhạc, báo cho cô ấy chuyện của bà nội.

Lúc Tân Nhạc nhận được tin nhắn, cô vừa mới ngủ trưa dậy. Nhưng trước tin nhắn này, Tân Nhạc đột nhiên mở wechat lên, nhìn lời mời kết bạn đã được mình đồng ý và số tiền chuyển qua kia.

Tân Nhạc không kịp nghĩ nhiều mà cầm áo lên đi ra ngoài luôn.

Bà ngoại đã không qua khỏi, cô còn trả tiền lại cho Mặc Lộ Túc vào lúc này, cô đang làm gì vậy? Đâm thêm một nhát dao nữa vào trái tim vốn đã tổn thương của anh hay sao?

Lúc Thủy An Lạc về đến bệnh viện, bệnh tình của bà cụ đã không thể cứu vãn được nữa.

Thủy An Lạc ôm Bánh Bao Rau, dắt Bánh Bao Đậu, bước chân đột nhiên dừng lại, ngoài cửa phòng cấp cứu vang lên tiếng khóc của cô, tan nát cõi lòng.

Sở Ninh Dực ở ngay đằng trước Thủy An Lạc, cô có thể thấy rõ ràng thân thể Sở Ninh Dực run lên một cái.

Thiều Khanh đỡ lấy người mẹ đã khóc đến ngã quỵ của mình, ngoảnh lại thấy họ đi tới liền lắc đầu.

Mặc Lộ Túc tựa vào tường tuột xuống, hai tay ôm đầu mình. Thủy An Lạc thậm chí có thể nghe thấy tiếng khóc bị đè nén của anh.

Bánh Bao Đậu thấy hơi sợ, bàn tay nhỏ nhắn bám chặt lấy chân mẹ mình, cặp mắt mở to đỏ lên.

Thủy An Lạc buông Bánh Bao Rau xuống, ôm cả hai đứa bé vào trong lòng mình. Lũ nhỏ chưa bao giờ phải chứng kiến những cảnh tang thương. Nhưng cảm giác này Thủy An Lạc hiểu. Trước đây khi ông nội qua đời, cô cũng đã từng nghĩ chuyện này cũng chẳng khác gì với việc cả bầu trời sập xuống vậy.

Kiều Tuệ Hòa không cứu chữa được, thông báo tử vong.

Cô Hai đã khóc ngất trong lòng Thiều Khanh. Sở Mặc Bạch cũng đứng sững đến lặng người.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu. Thủy An Lạc biết, anh đang nén khóc.

Họ không thể gặp bà lần cuối, sáng sớm nay họ vốn nên quay lại mới đúng.

Tiểu Bảo Bối đã được ông ngoại đưa đến bệnh viện từ đêm, cả phòng bệnh đều chìm trong không khí nặng nề.

Bánh Bao Đậu và Bánh Bao Rau thấy anh trai liền nhào tới, nhìn anh trai với dáng vẻ đáng thương vô cùng.

Tiểu Bảo Bối lấy hai em của mình, ngẩng đầu lại không nhìn thấy ba mẹ đâu.

Lúc này Sở Ninh Dực đang ngồi trên bậc thang ngoài hành lang, toàn thân suy sụp cúi đầu.

Thủy An Lạc ngồi xuống bên cạnh, vươn tay nắm lấy tay anh, “Không phải lỗi của anh đâu.”

“Anh không hiểu, thắng thua thực sự quan trọng vậy sao? Nếu không phải anh nhất quyết muốn thắng lại, chúng ta đã sớm quay về rồi.” Sở Ninh Dực khàn khàn nói.

Thủy An Lạc vươn tay kéo đầu Sở Ninh Dực áp lên vai mình, sau đó khẽ vỗ lên vai anh.

Anh ấy chưa từng thua, cho nên anh mới muốn thắng.

Nhưng anh lại bỏ lỡ lần cuối cùng gặp bà.

Đây mới là cú sốc trí mạng đối với anh.

Mặc Lộ Túc cũng chẳng tốt hơn là bao, từ đầu đến cuối vẫn ngồi dưới đất, nhìn tin nhắn trên di động, nhận tiền, trả lời lại một câu.

[Mặc Lộ Túc: Được.]

Tân Nhạc đang chờ chuyến bay, cô cảm thấy di động rung lên bèn rút điện thoại ra, liền thấy thông báo anh đã nhận lại tiền và cả tin nhắn trả lời.

Anh nói: Được.

Trái tim Tân Nhạc trong khoảnh khắc đó như bị người ta bóp chặt.

Đau đến độ không thốt thành lời, đau đến mức không thể hô hấp.

“Cô à, cô không sao chứ?” Cô gái ngồi bên cạnh Tân Nhạc trông bộ dạng cô như vậy bèn không kìm được hỏi.

Tân Nhạc không trả lời, cô sẽ không sao cả, anh đã nhận tiền, vậy là họ sẽ chẳng còn quan hệ gì nữa, đó là chuyện tốt không phải sao?

Hẳn là chuyện tốt, đúng, là chuyện tốt.

Trong hành lang bệnh viện, Thiều Khanh ngồi xuống bên cạnh Mặc Lộ Túc, cầm lấy cánh tay anh: “Lộ Túc, bà ngoại sẽ không muốn thấy cậu như thế này đâu.”

Mặc Lộ Túc cầm điện thoại di động ngẩng đầu lên nhìn Thiều Khanh, “Từ hôm nay trở đi, tôi chẳng còn gì nữa rồi.” Nói xong, anh cười, nước mắt lại trượt xuống.

Từng có tình thân, nhưng anh không biết quý trọng, cho nên bà ngoại sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Từng có tình yêu, nhưng anh không dám đối mặt, cho nên giờ chỉ có thể buông tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.