Vợ Người

Chương 19: Bọn họ chỉ có thể tạo ra người giấy, còn người thật lại thuộc về cậu




Cả Bánh Bao Đậu và Bánh Bao Rau cùng nhau ngẩng lên nhìn mẹ, ánh mắt bất mãn dò hỏi: Xấu đấy, thì sao nào?

Thủy An Lạc bình tĩnh mỉm cười: Không có gì, các con nói cái gì cũng đúng hết.

Bữa cơm này vẫn có thể nói là hòa hợp. Trong lúc ăn cơm, Sở Ninh Dực có nói tới chuyện hộ khẩu của Tân Dương, mẹ Tân Nhạc nghe xong cũng thấy hơi dao động, nhưng ba Tân Nhạc lại nói thẳng: “Có thể thi được vào trường nó thích hay không là do khả năng của nó.”

Tân Dương khẽ nhún vai không nói gì nữa.

Mẹ Tân Nhạc ngẫm một hồi rồi cũng không nói gì nữa, bà tin tưởng con trai mình.

Ăn cơm xong mẹ Tân Nhạc lại bưng hoa quả lên.

“Oa, con thích nhất là dâu tây đấy ạ, con cảm ơn bà.” Bánh Bao Đậu vui sướng nói.

Thủy An Lạc và Bánh Bao Rau cùng nhìn Bánh Bao Đậu đang cười tít mắt. Đợi đã cô gái, con thích dâu tây nhất từ bao giờ vậy? Không phải anh đào mới mà quả con thích ăn nhất sao?

Bánh Bao Rau nghĩ, luận về tỏ ra đáng yêu lấy lòng người khác, Bánh Bao Đậu có thể nói là một nhân vật đạt cấp tổ sư luôn. Ngay từ lúc ở trong bụng mẹ em đã biết mấy trò này rồi à? Sao chưa từng thấy em nịnh nọt anh bao giờ hả.

Mẹ Tân Nhạc bị con bé chọc cho cười mãi, làm gì có chuyện gì vui hơn việc đồ mình mua về mà người ta thích nữa chứ?

Bánh Bao Đậu đùa với mẹ Tân Nhạc, còn Thủy An Lạc với Tân Nhạc thì đang chen chúc trên cái sofa đơn xem video với ảnh mà Kiều Nhã Nguyễn gửi tới, là hình ảnh trong buổi diễn tập trong quân đội.

Sở Ninh Dực và ba Tân Nhạc thì vẫn đang bàn luận về kinh tế như thể chuyện chiều này họ nói với nhau đã hoàn toàn qua đi rồi.

Lúc Tiểu Bảo Bối gọi video tới, Thủy An Lạc và Tân Nhạc đang nghiên cứu xem anh lính nào đẹp trai hơn.

Nhìn thấy ba gọi video tới, Thủy An Lạc biết ngay là ai rồi.

Thủy An Lạc cười tít mắt ấn phím nhận cuộc gọi. Tiểu Bảo Bối đang nằm trên giường chơi, tay vẫn ôm điện thoại.

“Mẹ, mẹ ơi.” Tiểu Bảo Bối cười tươi gọi, “Con chào cô Tân Nhạc.”

“Bảo Bối càng ngày càng đẹp trai thật đấy.” Tân Nhạc thở dài nói.

Thủy An Lạc quăng cho cô một ánh mắt với ý “tất nhiên rồi”, sau đó hỏi: “Ông ngoại đâu rồi?”

“Ông ngoại đang bận trong phòng làm việc ạ, chiều ông ngoại nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt không được tốt lắm nên con cũng không hỏi.” Tiểu Bảo Bối ngừng lăn qua lăn lại, thở dài nói.

“Anh, anh, con muốn nhìn anh.” Bánh Bao Đậu chạy tới bên cạnh Thủy An Lạc, bò lên chân cô để nhìn anh trai trong video call, “Anh ơi anh nhớ em chưa?”

Tiểu Bảo Bối cười ha hả nhìn cô em gái đang cầu được mong nhớ của mình, “Nhớ, nhớ chứ, anh nhớ Bao Đậu lắm rồi.”

“Oh yeah!” Bánh Bao Đậu có được đáp án mình mong muốn liền tụt xống khỏi đùi mẹ rồi chạy đi chơi tiếp.

Tiểu Bảo Bối: “...”

Em gái à, có phải em quên nói một câu rồi không? Em còn chưa nói là em có nhớ anh hay không mà.

Sở Ninh Dực nghe thấy lời con trai nói, anh biết chuyện ba vợ không được vui. Chiều này anh cũng đã nhận được tin, quân đội thay đổi chính sách mới, sau này tuần suất thay đổi nơi đóng quân sẽ nhiều hơn, cũng có nghĩa là sẽ không có nơi đóng quân cố định nữa mà sẽ thay đổi vị trí liên tục.

Anh biết chuyện này vì người của anh đang chấp hành nhiệm vụ trong các bộ của quân đội, cho nên người của quân bộ hỏi anh dự định thế nào. Nếu chỉ vì mấy người mà thay đổi chuyện đóng quân này thì rõ ràng là không thực tế chút nào.

Nhưng những người đó không thể rời khỏi thành phố A được, vì thực chất họ là người của Sở Ninh Dực, chịu sự quản lý của Sở Ninh Dực.

Còn điều mà ba vợ anh băn khoan là về vấn đề vợ lính theo lính. Nếu không đóng chốt ở một nơi nữa vậy thì chứng tỏ vấn đề đi theo cũng trở nên khó khăn hơn. Vợ lính mà phải chạy khắp nơi theo lính, không có con cái còn đỡ, nếu con cái đi học rồi thì đúng là một cơn ác mộng.

Đặc biệt là những người giống như Kiều Nhã Nguyễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.