Vợ Người

Chương 14: Bản chất của con người là hai mặt




Tân Nhạc nhìn em trai mình, đắc ý cười, ai bảo mày không tin chị cơ.

“Bà ơi bà thích chú Tư à, nhưng mà chú Tư con lắm trò lắm.” Bánh Bao Đậu nói.

“Chú Tư?” Mẹ Tân Nhạc thoáng sửng sốt nhìn về phía Thủy An Lạc.

“À, Phong Phong với Ninh Dực nhà cháu là anh em kết nghĩa với nhau ạ.” Thủy An Lạc có lòng tốt lên tiếng giải thích.

Tân Dương nghe thấy vậy liền nhào luôn vào chị mình, “Chị, hôm đó là chị nói thật sao? Bạn cùng phòng của chị thật sự là vợ của Phong Phong hả? Cũng giống như chị An Lạc à?”

“Không phải mày là không tin đấy sao? Không phải nói chị chém gió hả?” Tân Nhạc cười xùy một tiếng.

“Vậy sau này em có thể được tận mắt nhìn thấy anh ấy không?” Lúc này Tân Dương nhìn Tân Nhạc tuyệt đối còn si mê hơn cả mẹ mình.

Sở Ninh Dực vốn là đang nói chuyện với ba Tân Nhạc về vấn đề kinh tế, thấy Tân Dương nói vậy anh liền nhìn cậu rồi nói: “Anh nghe Lạc Lạc nói tháng sáu là em thi đại học hả?”

“Vâng ạ.” Tân Dương gật đầu.

Sở Ninh Dực gật một cái, “Thành phố A có nhiều trường đại học tốt lắm, có thể cân nhắc một chút xem.”

Tân Dương lại gật đầu lần nữa, “Lần trước em cũng có ý thi vào đại học ở thành phố A, nhưng vẫn chưa nghĩ kỹ, vì điểm chuẩn của thành phố A cũng cao lắm.”

Tân Nhạc nghe vậy liền đánh một cái lên đầu nhóc, “Trước kia không phải tự tin lắm hả?”

“Đó là với chị thôi, với ngài Sở thì khác chứ.” Tân Dương ghét bỏ nhìn chị gái mình.

Thủy An Lạc nín cười tựa vào bả vai Tân Nhạc, “Không cần gọi là ngài Sở lạ lẫm như vậy đâu, cứ gọi anh Sở là được rồi.”

Tân Dương nhìn Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực khẽ gật đầu, trong lòng nghĩ, dù sao sau này cũng là người một nhà, gọi thì cứ gọi thôi.

“Các trường ở thành phố A cũng không khó thi lắm đâu, hoặc là có thể chuyển khẩu tới thành phố A trước, như vậy thì điểm chuẩn có thể thấp hơn một chút, bớt được bao nhiêu nhỉ?” Sở Ninh Dực nhìn vợ mình hỏi.

“Chắc hơn một trăm.” Thủy An Lạc đáp lại.

“Ôi đờ~” Một câu nói uốn lượn trong miệng Tân Nhạc. Thủy An Lạc chắc chắn là cô muốn nói “đờ mờ” đây mà.

Đây là chuyện mà đứa trẻ nào cũng phải trải qua, học đại học câu gì mà chẳng nói được, về nhà thì lại phải ngoan ngoãn lịch sự, cho nên mấy câu chửi tục hay những lời không nên nói đều phải nín nhịn lại, không thể để ba mẹ bị dọa chết được.

“Thành tích của bà năm đó thấp hơn bọn tôi nhiều vậy hả?” Tân Nhạc nói với vẻ không thể tin nổi.

“Không thì sao, bà nghĩ với thành tích điểm thi tiếng Anh của tôi thì chẳng lẽ đủ điểm chuẩn chín mươi điểm chắc?” Thủy An Lạc bĩu môi nói, năm đó tiếng Anh của cô được sáu mươi điểm.

“Điểm tiếng Anh của bà từng đủ điểm chuẩn hả?” Tân Nhạc nghe chuyện này mà giật thót cả mình.

Thủy An Lạc: “...”

“Một lần duy nhất.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.

Sở Ninh Dực cúi đầu sờ sờ chóp mũi của mình, học kém thì thôi khỏi nói, nhưng đúng là lúc đó như bị thần nhập thật.

“Ôi, nếu phải chuyển khẩu thì chắc thôi khỏi nghĩ đi, chuyển khẩu tới thành phố A khó lắm, phải mua một căn nhà mấy trăm vạn mới được. Số tiền đó chúng ta cũng có thể mua được vài căn ở thành phố S này rồi.” Mẹ Nhạc lên tiếng, “Nhìn Nhạc Nhạc nhà chúng ta kìa, không phải kết hôn rồi vẫn không có nổi hộ khẩu ở thành phố A đấy thôi.”

Tân Nhạc nghe mẹ nói vậy liền cúi đầu. Thủy An Lạc có chút khó xử.

Sở Ninh Dực chỉnh lại cúc áo của mình, nhìn Thủy An Lạc. Thủy An Lạc lắc mạnh đầu. Chuyện này cô thật sự không biết. Cô còn tưởng đàn anh đã sớm chuyển khẩu cho Tân Nhạc rồi cơ, ai ngờ anh ấy vẫn chưa đi giải quyết chuyện này chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.