Vợ Người

Chương 11: Chó con rất đáng yêu, em cũng vậy




Mặc Lộ Túc đứng dậy, cất di động đi ra cửa.

“Không có chuyện gì thì tôi về đây.”

“Lộ Túc, tự cậu nghĩ cho kỹ, rốt cuộc cậu có dám đối mặt với hai chữ tình yêu này hay không, tình cảm của cậu dành cho Lạc Lạc là vì trong tiềm thức cậu nghĩ rằng đó không phải là tình yêu cho nên cậu mới không chút kiêng dè dùng danh nghĩa tình yêu với cô ấy, hay là thực sự yêu cô ấy?” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, “Cậu rốt cuộc là đang bài xích Tân Nhạc, hay là tình yêu?”

Hai tay Mặc Lộ Túc siết chặt, thân thể cũng trở nên căng thẳng, anh ta vẫn không nói gì, bước thẳng ra cửa sau đó đi ra ngoài.

Sở Ninh Dực ngồi trên ghế, vươn tay day trán, rõ ràng có chút uể oải.

Thủy An Lạc mở cửa bước ra, Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn về phía cô, thấy cô dang hai tay ra.

Thủy An Lạc bước qua liền bị Sở Ninh Dực kéo lại ngồi lên đùi mình, “Em còn tưởng anh không quan tâm đến anh ấy cơ?”

Sở Ninh Dực vươn tay chọc lên đầu Thủy An Lạc một cái, nhẹ nhàng cắn lên môi cô: “Không đứa nào khiến anh bớt lo hết.”

“Em làm sao hả, em nghe lời quá trời luôn.” Thủy An Lạc không phục nói, vươn tay ôm lấy cổ của Sở Ninh Dực, “Anh có ý gì? Anh ấy vì cô mà làm sao?”

Sở Ninh Dực vươn tay gẩy mấy sợi tóc mái của cô, dường như có yêu thương cô nhường nào cũng không đủ mà nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

“Chuyện tình của cô và chú quá bi thương, cho nên cậu ta nhất định không thoát ra được, có lẽ trong tiềm thức, cậu ta nghĩ cuộc đời của cô chính là cuộc đời của cậu ta, định sẵn là bi kịch rồi.”

“Anh ấy không bi quan đến nỗi ấy chứ.” Thủy An Lạc phản bác nói.

Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn vợ mình, xoa xoa đầu cô: “Đúng là người ngốc dễ hạnh phúc.”

“Đừng có công kích cá nhân, em làm sao hả, tuy đàn anh không ưa náo nhiệt mấy nhưng cũng đâu bi quan đến thế.” Thủy An Lạc ghét bỏ nói.

“Vậy anh hỏi em, sau khi chuyện của cô chấm dứt, trước khi Lộ Túc ra nước ngoài đã nói gì với em?” Sở Ninh Dực định trước khi lũ trẻ tỉnh dậy sẽ giúp vợ mình nhận ra cô nàng ngốc đến cỡ nào.

“Trước khi anh ấy đi?” Thủy An Lạc nghiêm túc nghĩ, dù sao cũng là chuyện mấy năm về trước rồi, “Hình như anh ấy nói ra buông bỏ, nhưng sau này lại biến thành kiểu khác.”

Sở Ninh Dực khẽ lắc đầu, “Bắt đầu từ lúc nào.”

“Làm sao em biết được, anh có cho em quan tâm đến anh ấy đâu.” Thủy An Lạc kêu toáng lên.

Sở Ninh Dực rất hài lòng, vỗ đầu vợ mình như vỗ một con cún, “Sau khi cậu ta kết hôn với Tân Nhạc.

“Hả?” Thủy An Lạc sững lại.

“Trong tiềm thức cậu ta biết tình cảm dành cho em không phải tình yêu, nhưng đối với Tân Nhạc, từ sâu trong lòng cậu ta đã mâu thuẫn, bởi vì cậu ta sợ sẽ đi theo con đường giống như cô cho nên ngay từ đầu, cậu ta đã tự mình bóp chết thứ tình yêu này.” Sở Ninh Dực nói.

“Vậy là đàn anh có yêu Tân Nhạc, chỉ là chính anh ấy không dám thừa nhận mà thôi, nhưng giờ Tân Nhạc lại thật sự rời khỏi tầm mắt của anh ấy, giữa sự sợ hãi tình yêu và sự sợ hãi khi mất đi Tân Nhạc, anh ấy sợ điều thứ hai hơn, nhưng điều đầu tiên vẫn ảnh hưởng đến quyết định của anh ấy?” Thủy An Lạc vừa nghĩ vừa nói.

Sở Ninh Dực gật đầu, tiếp tục vỗ đầu vợ: “Tạm được, không ngốc đến nỗi cả đoạn này anh cũng phải nói cho em.”

“Nhưng thế không được, trước kia em định kể chuyện của cô cho Tân Nhạc nghe. Tân Nhạc căn bản không muốn nghe, đàn anh vì cô nên mới biến thành như thế. Tân Nhạc lại không muốn biết chuyện về cô, hai người bọn họ như vậy coi như xong.” Thủy An Lạc thở dài nói, bất đắc dĩ nhìn Sở Ninh Dực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.