Vợ Người

Chương 10: Một ly Cánh đồng xanh




Lớp trưởng khựng lại một chút, thần tượng muốn hỏi gì đây?

Nhưng bất kể là câu hỏi gì, anh ta cũng phải trả lời, ai bảo đây là thần tượng chứ?

“Lí Tử không thích tôi.” Lớp trưởng cười có chút ngại ngùng, vươn tay gãi đầu mình.

“Lâu ngày sinh tình, có thể thời gian hôn nhân lâu dài, cô ấy sẽ thích cậu.” Sở Ninh Dực mở miệng nói.

“Không thể, hồi đại học tôi theo đuổi cô ấy bốn năm, tốt nghiệp rồi cũng theo đuổi cô ấy khá lâu, mấy năm nay người theo đuổi cô ấy cũng không ít, nhưng cô ấy đều không để mắt tới. Thời gian trước tâm trạng cô ấy đột nhiên tốt lên, tôi mới biết cô ấy đã liên hệ lại với một người bạn hồi cấp ba của tôi, cũng chính là bạn trai cũ của cô ấy. Tôi có thể nhận ra, cô ấy thực sự vui vẻ, tám năm qua cô ấy chưa từng vui như thế bao giờ.” Lớp trưởng vẫn cười ngại ngùng, “Lí Tử lần này kết hôn với tôi cũng chỉ là kế tạm thời mà thôi, cô ấy yêu Thương Huy, điều này sẽ không bao giờ thay đổi.”

“Cậu chưa nỗ lực đã muốn buông tay?”

“Không có gì để nỗ lực hết, nếu trong lòng Lí Tử có tôi, dù chỉ là một chút, tôi đã sớm theo đuổi, không có tôi, tôi sẽ tác thành cho cô ấy, giúp cô ấy hạnh phúc. Nếu như tôi là người có thể khiến cô ấy hạnh phúc, dù có dốc hết sức lực tôi cũng phải giữ cô ấy bên cạnh.” Lớp trưởng cúi đầu, toàn thân ngượng ngập, nhưng lại nói rất nghiêm túc.

Nếu như tôi là người có thể khiến cô ấy hạnh phúc, dù có dốc hết sức lực tôi cũng phải giữ cô ấy bên cạnh.

Đốt ngón tay đang cầm di động của Mặc Lộ Túc hơi trắng bệch, cúi đầu không nói gì.

Sở Ninh Dực tựa lên ghế sofa nhìn lớp trưởng: “Nhà cậu mở cửa hàng à?”

“Vâng, lúc ba tôi còn trẻ có mở được một cửa tiệm nhỏ, gặp được thời cơ ở thành phố S, ba tôi liền phát tài, kỳ thực nhà chúng tôi cũng là nhà giàu mới nổi thôi, ông nội tôi làm nghề mổ lợn.” Lớp trưởng nói chuyện không hề tránh né, trái lại còn có chút tự hào, không hề cảm thấy nhà giàu mới nổi hay mổ lợn là chuyện gì mất mặt.

Sở Ninh Dực có vài phần tán thưởng với cậu lớp trưởng này.

“Cho dù mới phất lên thì ba cậu cũng có năng lực của chính mình.”

“Ba tôi chưa từng được đi học, chỉ từ thực tế thôi, người của ông ấy đều cam lòng đi theo ông ấy làm việc, mẹ tôi nói, đời này cho dù có làm gì, sống thật với mình, chịu khổ một lúc, hưởng phúc một đời, không thẹn với lòng là được.” Lớp trường cười tít mắt nói.

Lần này Sở Ninh Dực thực sự nở nụ cười, “Ba cậu đã cho cậu tiếp quản siêu thị chưa?”

“Vẫn chưa, tôi định học thêm hai năm nữa, những thứ trong sách vở không hữu dụng bằng người thật việc thật.” Lớp trưởng nói.

“Nếu như cậu đồng ý đến thành phố A hai năm, Sở thị có một siêu thị tháng năm năm sau sẽ khai trương, tôi định cho cậu hai năm, sau hai năm đó cậu có thể cân nhắc đến chuyện ở lại chỗ tôi tiếp tục học hỏi, những thứ trong sách, chẳng có công dụng gì cả đâu.” Sở Ninh Dực nói xong liền nhìn lớp trưởng đang kích động đứng dậy.

“Tôi đồng ý, đương nhiên là tôi đồng ý.” Lớp trưởng trả lời, quả thực còn kích động hơn cả khi kết hôn mục sư hỏi anh ta có đồng ý hay không.

Sở Ninh Dực tiễn lớp trưởng đi rồi mới quay lại nhìn người đàn ông đang cầm di động đờ ra trên ghế.

“Người ta còn biết nắm bắt lấy hạnh phúc, cậu thì biết cái gì?” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.

Mặc Lộ Túc hoàn hồn, tiếp tục nghịch điện thoại, không nói gì.

Sở Ninh Dực bưng ly nước lên nhấp một ngụm, sau đó mới nói: “Cậu bận lòng vì chuyện của cô đến thế cơ à?”

Mặc Lộ Túc đột nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt thoáng hiện lên một chút đề phòng.

Thủy An Lạc vừa tỉnh dậy đang định đi ra ngoài, còn chưa mở cửa đã nghe thấy những lời này của Sở Ninh Dực.

Cô?

Anh ấy đang nói chuyện với đàn anh à?

Bận lòng vì chuyện gì của cô?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.