Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 2: Cái chết của nhân viên mát xa (1)




Lấy cung xong, cảnh sát lại cảnh cáo hai người thêm vài câu, chờ hai người họ khỏe lại sẽ phải tạm giam thêm vài ngày nữa.

Hai vị cảnh sát kia hỏi xong đi ra, nhìn thấy cảnh sát bên phòng bệnh bên cạnh cũng đi ra, liền hỏi: "Tan cơn chưa?"

"Chưa, tôi nghe thấy vị bác sĩ kia nói, lửa này có thể dập được mới là lạ, vị Diệp đại gia này tám phần là tự chơi mình tàn luôn rồi..."

"Cậu nói xem, mấy kẻ có tiền từ sáng đến tối ngoài chơi gái ra chẳng biết làm gì nữa, lại còn phải dựa vào thuốc, lần này còn đỡ..."

"Bác sĩ nói nghiêm trọng lắm, nếu không xử lí được có thể sẽ mất mạng, cần phải thông báo với người nhà."

"Thế đi thông báo đi."

Thế nên, nửa đêm nửa hôm, bác trai, bác gái của Diệp Thiều Quang và anh ta cũng bị gọi tới.

Mẹ Diệp Vỹ Quang thấy bác sĩ liền khóc lóc gào thét: "Bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi, nó thế nào rồi?"

Bác sĩ là nữ, rất trẻ, sắc mặt hơi lạnh lùng, cũng chẳng ăn nói nhẹ nhàng gì cho cam: "Tất nhiên là không ổn rồi. Anh ta uống thuốc kích thích bằng liều lượng của mười mấy con bò, chắc muốn uống cho chết luôn đấy..."

Diệp phu nhân vừa nghe xong liền gào khóc dữ hơn: "Vậy các người cũng phải nghĩ cách gì đi chứ, các người phải cứu lấy con trai tôi."

Nữ bác sĩ lạnh nhạt nói: "Giờ còn cách gì nữa đâu, ngồi đấy mà chờ đi!"

Diệp phu nhân kêu la: "Cô là bác sĩ, tôi không quan tâm cô dùng cách gì, nhưng cô buộc phải cứu con trai tôi..."

Nữ bác sĩ rất không vui: "Đây là bệnh viện, nếu bà còn ồn ào nữa thì tôi sẽ gọi bảo vệ đưa bà ra ngoài ngay đấy."

"Cô dám à, tôi là phu nhân nhà họ Diệp, cô dám động vào tôi xem, đừng nói cái bệnh viện này, ngay đến cả ở Lạc Thành tôi cũng có thể khiến cô không có chốn dung thân luôn đấy."

Nữ bác sĩ khinh thường, nói: "Vậy sao? Thế bà cứ thử xem, để tôi xem xem Diệp gia nhà các người tài cán đến cỡ nào?"

Bác cả Diệp Thiều Quang - Diệp Kiến Công thấy cảnh sát tới, vội kéo vợ ông ta lại, hỏi: "Thế triệu chứng này của nó tới bao giờ mới kết thúc? Sau này các vấn đề sinh lí còn có thể bình thường được không?"

Nữ bác sĩ cười ha hả: "Các người thú vị thật, giờ mà còn quan tâm tới việc hắn ta có thể làm một người đàn ông bình thường nữa không à? Tốt nhất các người nên quan tâm tới chuyện hắn còn giữ được mạng để đợi đến khi tan thuốc không đấy."

"Cái gì?" Diệp phu nhân kinh hãi thốt lên.

"Bà có biết con bà uống bao nhiêu thuốc kích thích không? Liều lượng bằng mấy chục người đấy, tôi thật sự không biết hắn nghĩ gì nữa... Muốn tự sát cũng đừng chọn cách này chứ?"

Vị bác sĩ này nói chuyện không nể tình chút nào, mở miệng ra là chết chóc.

"Bác sĩ, bác sĩ... Các người nhất định phải cứu nó, bắt buộc phải cứu được nó, cần bao nhiêu tiền Diệp gia chúng tôi cũng đồng ý hết."

Nữ bác sĩ kia không chỉ ác miệng, mà lá gan cũng lớn, cô khinh thường đáp: "Giờ bà có kéo cả một xe vàng đến đây tôi cũng chịu. Có điều, tôi thấy đối với loại người như con trai bà thà chết đi còn dễ chịu hơn ấy."

Diệp Kiến Công tức thì nổi giận: "Cô có ý gì?"

Nữ bác sĩ đưa cho ông ta một tờ đơn: "Nếu vượt qua thì có nghĩa là sau này sẽ mất đi khả năng sinh lí của một người đàn ông bình thường. Ông nói xem, hắn ta thích phụ nữ như vậy thì có thể chịu nổi không? À, tôi quên mất, con trai ông là bi, không có phụ nữ thì vẫn còn đàn ông mà nhỉ?"

Nghe thấy mấy câu này, mặt Diệp Kiến Công đen như đít nồi, thân thể lảo đảo, suýt chút nữa thì không chống đỡ nổi.

Diệp phu nhân thì trợn trắng mắt, hôn mê ngay tại chỗ.

Diệp Thiều Quang ở bên cạnh chỉ yên lặng lắng nghe, vẻ mặt lãnh đạm, nhưng trong lòng lại cảm thấy thật thích thú.

Vốn dĩ tưởng phải đợi sau khi Diệp Vỹ Quang ra tay với Yến Thanh Ti xong, Nhạc Thính Phong mới ra tay, thật không ngờ anh ta lại hành động nhanh như vậy, đúng là thằng nào nhanh tay hơn thì thằng ấy thắng.

Chiêu này, chậc, thật sự rất được!

Nhạc Thính Phong lần này ra tay còn tàn nhẫn hơn mấy năm về trước nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.