Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 23: Cửa hàng thư pháp mê tình (2)




Trúc Dạ Tuần ly khai khỏi mỗ Lý chết tiệt, từ Long Các Điện một đường chạy thục mạng, bỏ trốn mất dạng, hắn không được, hắn thở hòng hộc, giám quốc, thật không phải là việc của người làm a.

Chạy đến một lúc mới phát hiện một vấn đề ác liệt, đi đâu trốn bây giờ, cái tên mặt đen kia thế nào cũng sẽ tìm ra, ai bảo vương huynh hắn trước khi đi cho y quyền lực rất lớn làm chi.

Đúng rồi, tìm nương thôi, hắn cũng không tin tên Lý Lâm chết tiệt kia có thể xúc phạm Thái Hậu, người có quyền thế, hừ hừ.

Hạ quyết tâm, sử dụng khinh công ngày thường căn bản không thể hiện, thẳng đến Nhã Các.

“Nương, con tới thăm ngài đây!” Vừa mới tiến viện môn, Trúc Dạ Tuần liền khẩn cấp kêu nương hắn.

“Ai a, hô to gọi nhỏ, oanh đi ra ngoài.” Thanh âm miễn cưỡng của Thái Hậu truyền ra.

“Không ai làm nương như ngài a, con mà cũng muốn đuổi đi.” Trúc Dạ Tuần vào nhà biểu đạt hắn bất mãn, rõ ràng nghe được là hắn, nương hắn cư nhiên không thèm quan tâm hắn.

Nương không quan tâm hắn cũng chả sao, hắn quan tâm nương là tốt rồi, dù sao, liền chỉ một mục đích, nhất định sẽ không đi.

“Tuần nhi, không phải đang giám quốc sao, sao lại chạy đến đây? Nga, ta đã biết, ngươi trốn việc, hừ hừ.” Nương hắn một bộ vui sướng khi người gặp hoạ.

“Nương, ngài cứ như vậy không thương Tuần nhi nữa? Ta không tin, ta không tin, ô ô ô……” Trúc Dạ Tuần khinh bỉ thái độ vui sướng của nương hắn khi người gặp hoạ, nhưng mà đó là nương hắn a, hắn chỉ có thể giả vờ đáng thương để hòng chiếm được đồng tình.

“Đừng giả vờ, ngươi khóc lóc với ta thì có tác dụng gì chứ. Vương huynh ngươi mang theo Băng nhi tiêu dao khoái hoạt đi chơi rồi, nương ngươi cũng không có cách a, trước khi đi cũng chưa cùng nương nói một tiếng, đúng là hai đứa lưỡng bất hiếu.” Thái Hậu nói xong, cảm xúc chuyển hoán đến trên người hai đứa con kia.

“Chính là, nương, chờ bọn hắn trở về, ngài hảo hảo thu thập bọn họ.” Trúc Dạ Tuần thêm mắm thêm muối, hắn cũng phẫn hận.

Hai người kia liền như vậy đi du sơn ngoạn thuỷ, bỏ lại hắn một mình trong hoàng cung chịu tội, ngẫm lại liền phẫn hận.

Ninh Băng, cái tên tiểu tử vô lương tâm kia, phỏng chừng đều ngoạn điên rồi, sớm đã quên mất hắn.

Chờ hắn trở về, không thèm chơi với hắn nữa.

Nghĩ vậy, Trúc Dạ Tuần vẫy vẫy đầu, số kiếp a số kiếp, từ sau khi quen biết Ninh Băng, chỉ số thông minh của hắn liền giảm xuống một cách thảm hại.

Thái Hậu nhìn đứa con thay đổi sắc mặt liên tục, xong rồi, bị đứa con nho nhỏ của nàng lây bệnh, kiếp số a kiếp số.

“Tuần nhi, nghĩ gì đó?” Rốt cục nhịn không được kêu gọi du hồn của đứa con quay về.

“Không nghĩ gì, nương, ta không muốn giám quốc, ngươi đem ca ca kêu trở về đi, cứ nói, ngài bị bệnh, được không?”

Ca ca hắn chẳng biết thời điểm nào sẽ trở về đây.

“Đánh chết ngươi cái tên bất hiếu này, lão nương đang vui vẻ, thế nào bị bệnh được?” Thái Hậu không lưu tình chút nào, bàn tay to vỗ mạnh vào đầu đứa con.

“Ai u, nương, ngài lão mà sao khí lực lại lớn như vậy?” Trúc Dạ Tuần xoa đầu ai oán.

“Cổn xuất đi, nương ta làm sao mà lão?” Bàn tay to lại một lần nữa giáng vào cái đầu kia.

“Ai u, nương, ngài tối tuổi trẻ, ngài thế nào lão được a, ai nói, ai nói con đánh hắn.” Trúc Dạ Tuần chạy nhanh lấy lòng lão Phật gia.

“Đánh qua……” Thái Hậu liếc mắt nhìn đứa con ngốc nghếch.

Nàng cảm thấy đúng thật là không hay ho, con lớn nhất, lãnh đạm không có cách nào khác mà nói, con thứ hai, vốn rất bình thường, hiện tại cũng bị lây bệnh, còn đứa con nho nhỏ, đừng nói nữa, có thể trực tiếp xem nhẹ, mệnh của nàng a, ai ai.

“Nương, thật ra ngài có thể ra cái chủ ý cho ta đi, ta thật sự không muốn giám quốc đâu.” Trúc Dạ Tuần thật sự là chịu hết siết, không nghĩ tới ca ca hắn lại vất vả như vậy, không phải hắn không muốn giúp ca ca, mà là hắn thật sự không sao làm được.

“Không chủ ý, ngươi hoặc là tại đây uống tiểu trà, ăn điểm tâm, hoặc là, nên làm gì đó đi thôi.” Thái Hậu không nhìn mặt khổ qua của con nàng.

Không phải đâu, hắn mặt khổ qua cũng chưa dùng, nương hắn không phải tối không thích hắn đem mặt nhăn nhăn đến đây sao.

Trúc Dạ Tuần nhất thời ủ rũ, quên đi, nhận mệnh đi, trước tiên ở nơi này uống trà thôi, thanh tịnh thanh tịnh cũng tốt a.

“Thái Hậu, Nguyên Gia vương tử cầu kiến.” Hai người đang tán gẫu sôi nổi, thị nữ tiến vào thông báo.

“Tiểu Gia Gia đến đây? Mau gọi hắn tiến vào.” Thái Hậu nhất thời tinh thần tỉnh táo.

“Nguyên Gia tham kiến Thái Hậu, ân, bà nội, Vương thúc.” Đứa con lớn nhất của Trúc Dạ Thanh, Nguyên Gia, quy củ hành lễ.

“Tiểu Gia Gia, mau cho bà nội nhìn xem, ai u, này khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn là như vậy thuỷ nộn a.” Vị Thái Hậu bà nội này kháp mặt tôn tử chính mình, biểu tình thật đúng là rất đỗi khoái chí, chân tướng cái kia trong truyền thuyết phiêu khách, ai ai, bản sắc hủ nữ a, tiểu oa nhi cũng không buông tha.

Trúc Dạ Tuần biết hắn vì sao thất sủng, nương hắn đổi đối tượng, khuôn mặt xinh đẹp này của hắn không còn là nương hắn yêu nhất nữa, hắn phẫn hận.

Nguyên Gia, tiểu tử kia thật đúng là kế tục mỹ mạo của mẫu thân nó a, ai ai, phỏng chừng trưởng thành thật đúng là cùng hắn có “tranh chấp” thôi, chính là biểu tình không thảo hỉ, cùng ca hắn đồng dạng.

“Cái kia, Tuần nhi a, không sự gì liền trở về đi thôi, hảo hảo xử lý triều chính.” Thái Hậu cứ như vậy tuyệt tình đuổi người.

Trúc Dạ Tuần rưng rưng phẫn hận tiêu sái ra Nhã Hiên, hắn, thành đứa con không được nương sủng ái nữa rồi, có ai so với hắn đáng thương hơn không, không có, nhất định không có, hắn lâm vào trạng thái thương hại mình vô hạn, thế cho nên một bóng người lặng lẽ tiếp cận đều không hề cảm giác.

“Vương gia, nên trở về để ý chính sự, rất nhiều tấu chương quan trong đang chờ ngài phê duyệt.” Lý Lâm vẫn quỷ mị như trước.

“A, ngươi muốn hù chết ta sao.” Hắn đời trước nhất định là cùng Lý Lâm này có cừu oán, Trúc Dạ Tuần vỗ ngực trừng mắt nhìn người tới.

“Hạ quan vô tình mạo phạm, hạ quan đã kêu Vương gia mấy lần, Vương gia không có phản ứng, hạ quan đã muốn ở bên cạnh ngài đứng trong chốc lát.” Lý Lâm thoạt nhìn hảo hảo tuân thủ quy củ.

“Được rồi được rồi, đừng hạ quan hạ quan không ngừng như vậy, không phải là tới bắt ta trở về chịu tội sao, còn không đi?” Trúc Dạ Tuần thở phì phì tiêu sái ở phía trước, không quan tâm người phía sau.

Lý Lâm cũng không để ý, cùng y trở về là tốt rồi, quản biểu tình của hắn làm gì.

Trúc Dạ Tuần cảm thấy chính mình đầy bụng nghẹn khuất không nơi phóng thích, tấu chương trước mắt xấp thành núi nhỏ càng làm cho hắn tích tụ, khoé mắt ngắm mỗ Lý vẻ mặt nghiêm túc xem tấu chương, khoé miệng nhấc lên độ cong.

“Lý đại nhân, ngươi có mệt hay không a?” Trúc Dạ Tuần tìm chuyện để nói.

“Báo cáo Vương gia, hạ quan không phiền lụy.” Lý Lâm ngẩng đầu trả lời, tiểu vương gia này lại muốn ra yêu cầu gì nữa đây, tự nhiên lại có vẻ mặt đứng đắn khẳng định là sẽ không đơn giản.

“Nhưng mà Vương gia ta mệt mỏi quá.” Hừ, tên chết tiệt ngươi, nếu không phải trong này chỉ có hai người, đánh chết bổn vương gia cũng không cùng nói chuyện với ngươi, nhìn đều ngán.

“Ý của Vương gia là gì?” Không phải vừa mới đi ra ngoài sao? Suốt một ngày nay chính mình đi khắp ngõ ngách trong hoàng cung tìm bắt người, mệt lắm a.

Tổ tông, yên tĩnh một chút đi, Lý Lâm vẫn là vụng trộm ở trong lòng trình diễn cùng biểu tình bên ngoài của y không hợp tiết mục.

“Ngươi xem, Lý đại nhân, cổ của ta mỏi lắm a, ai, Tuần Vương gia ta chưa từng chịu qua tội này đâu, cái kia, nghe nói Lý đại nhân tinh thông thuật mát xa, bổn vương có thể may mắn hưởng thụ một chút hay không a.

Ngươi xem, bổn vương đường đột, Lý đại nhân ngài cũng là đường đường mệnh quan triều đình, yêu cầu này hơi quá đáng, ai, bổn vương vẫn là tự chịu đựng thôi.“Trúc Dạ Tuần mới mặc kệ y có phải thật sự biết mát xa hay không, dù sao chỉ muốn tìm cớ để y phải hầu hạ thôi.

“Nếu Vương gia tin hạ quan, hạ quan liền vì ngài phục vụ một chút cũng không có vấn đề gì, cổ mỏi đúng không, tốt, hạ quan đã biết.” Lý Lâm vẻ mặt bình tĩnh liền đi về hướng Trúc Dạ Tuần.

Trúc Dạ Tuần không biết như thế nào, nếu thành công làm cho người này hầu hạ chính mình, hẳn là phải rất hưng phấn mới đúng, nhưng hắn lại có cảm giác lạnh buốt, tựa như ca ca hắn đã trở lại.

Khẽ liếc mắt, mặc kệ, chỉ là một Lý Lâm nho nhỏ, có thể làm gì được hắn chứ.

“Vương gia, ngài ngồi xong, hạ quan bắt đầu a, đây chính là tay nghề tổ truyền của hạ quan.” Trên mặt Lý Lâm không biểu tình đặc thù gì, ngữ khí cũng rất mực nhu hòa, nhưng Trúc Dạ Tuần lại cảm giác vô cùng âm lãnh, còn không tự giác run run một chút.

Làm cho người này ở phía sau chính mình hiện tại cảm thấy giống như không phải ý kiến hay ho gì a.

“A, Lý Lâm, ngươi mưu sát a, buông tay, mau buông tay, đau.” Khi Trúc Dạ Tuần bị bàn tay to của Lý Lâm niết lên cổ chính mình trong một khắc bắt đầu tru lên.

“A, mạnh tay rồi sao, Vương gia, thật là có lỗi, hạ quan đã lâu không sử dụng tay nghề, có chút mới lạ, ngài cứ ngồi, lần này sẽ không thế nữa.” Lý Lâm nói rất thành khẩn.

“A a a……” Thời điểm lần thứ hai Lý Lâm ra tay, Trúc Dạ Tuần chỉ còn quỷ kêu khí lực, ngay cả nhất quán tổn hại tiếng mắng cũng chưa ý thức xuất khẩu, Lý Lâm, đây là muốn lấy mạng của hắn đây mà.

“A? Vương gia, hạ quan lại nặng tay sao? Không đúng a, hạ quan chỉ dùng nhất thành khí lực thôi, trước kia khi ta mát xa cho A Hoa nhà ta chính là khí lực này mà, nó rất khoái chí hưởng thụ a. Vương gia, ngài ngồi ngay ngắn lại, hạ quan thử lại lần nữa.” Trong giọng nói của Lý Lâm hàm chứa thật nhiều thật nhiều xin lỗi.

“Được rồi được rồi, Lý đại nhân, cổ bổn vương không mỏi, không mỏi nữa. Đúng rồi, ngươi nói A Hoa, là phu nhân của ngươi sao?” Không có nghe nói Lý Lâm có vợ a.

“A Hoa a, là đại hoàng cẩu hạ quan dưỡng, bất quá A Hoa cùng hạ quan cảm tình tốt lắm, chính là người thân của hạ quan, hạ quan thường xuyên mát xa cho nó.” Lý Lâm biểu tình càng thêm thành khẩn.

“Lý đại nhân, còn không mau phê duyệt tấu chương, trời đều sắp tối đen rồi.” Đại hoàng cẩu, A Hoa, hảo ngươi cái Lý Lâm, Trúc Dạ Tuần ta cùng ngươi thế bất lưỡng lập.

Trúc Dạ Tuần trong lòng buồn bực, vốn muốn cho tên kia hầu hạ chính mình, ngược lại bị người ta sửa chữa, còn câm điếc ăn hoàng liên, Lý Lâm, cũng không tin đấu không lại ngươi, chờ đó.

Lý Lâm ngồi trở lại vị trí chính mình, giống như chưa từng phát sinh sự gì, nhất kiện nhất kiện xử lý chính sự, vẻ mặt nghiêm cẩn.

Đương nhiên đối với ánh mắt phẫn hận thỉnh thoảng hướng y bắn tới cũng hồn nhiên phớt lờ như không thấy.

Trúc Dạ Tuần tạm thời cũng không có ý kiến gì hay, ai nha, cổ hắn, vẫn còn ẩn ẩn đau, xuống tay thật độc, ai ai.

Trúc Dạ Tuần nhìn tấu chương trước mắt, đột nhiên hảo buồn ngủ, bất tri bất giác gục ở trên bàn, ngủ.

“Ninh Băng, tên tiểu tử ngươi, còn biết trở về a, thiết, ta không biết ngươi, ngươi cách xa ta một chút.” Lý Lâm đột nhiên nghe thấy người nào đó nói mê.

Tuy rằng ngữ khí không tốt, nhưng lại cùng tổn hại mắng mình bất đồng, như thế nào nghe đều cảm thấy hàm chứa thân cận, Lý Lâm không tự giác nhíu mày.

Vương gia này sống thật an nhàn sung sướng a, ai ai.

Khinh thủ khinh cước tiêu sái đến trước mặt người đang vù vù ngủ kia, vừa định giống như trước đây kêu người nào đó thức dậy, đột nhiên lại bị đánh gãy.

“Lý Lâm, tiếp phi chân, ha ha ha ha, sợ rồi sao, mau hướng bổn vương cầu xin tha thứ, ha ha ha ha……” Đột nhiên tiếng cười to làm cho Lý Lâm nhíu nhíu mày.

Ta chướng mắt như vậy ư, trong mộng còn đá ta cơ đấy.

Lý Lâm dừng ở gương mặt say ngủ của người nào đó, có chút thất thần, người này, chắc là người đẹp nhất trên thế giới này.

Bất quá thất thần cũng chỉ trong nháy mắt, Lý Lâm lại sắm vai một Lý Lâm mà Trúc Dạ Tuần chán ghét.

“Vương gia, vương lần trước đến đây.” Lý Lâm tận lực lớn tiếng gọi người nào đó, căn cứ kinh nghiệm dĩ vãng, nhỏ giọng căn bản mặc kệ dùng, mà kêu dậy Vương gia này chỉ tối một câu dùng được, y cũng biết.

“A, vương huynh đã trở lại, ở đâu a ở đâu a, ta rốt cuộc được giải phóng rồi, vương huynh, Tuần rất nhớ ngươi a!” Trúc Dạ Tuần kích động đứng bật dậy, ý thức còn không rõ ràng liền la to, hoàn toàn không có lãnh ngạo khí chất như bình thường.

Chờ hắn tỉnh táo lại thấy người trước mắt mà hắn ghét nhất, không tự giác tung quyền tới trước, nhắm ngay mặt người nào đó.

Sự thật chứng minh Trúc Dạ Tuần còn phải tu luyện tu luyện thêm nhiều nữa, không một lần có thể chạm tới, người nào đó sớm một cái thoải mái xoay người, tiếp tục phê duyệt tấu chương, lưu lại người kia còn đang phẫn hận với nắm tay đánh vào không khí.

Trúc Dạ Tuần trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều phẫn hận, loại cảm xúc này bắt đầu bao phủ hắn, thoát khỏi không xong, hắn cần phát tiết.

“Tiểu Đỗ Tử, bổn vương đói bụng, chuẩn bị bữa tối.” Trúc Dạ Tuần tìm được một phương thức phát tiết rồi, thì phải là ăn.

“Vâng, tiểu nhân đi chuẩn bị ngay.” Hầu hạ hai người ẩm thực Tiểu Đỗ Tử nơm nớp lo sợ đáp ứng.

Mặt Vương gia thật đáng sợ, giống như muốn ăn thịt người, hù chết hắn, vậy mà Lý đại nhân còn có thể nhàn nhã như vậy, xem ra chính mình phải hướng Lý đại nhân học tập nhiều a.

Tiểu Đỗ Tử vội vàng lau lau mồ hôi trên trán, nhanh chóng đi chuẩn bị, gần nhất sức ăn của Vương gia, không phải lớn bình thường a.

“Vương gia hảo khẩu vị, thời gian cách bữa tối còn tới một canh giờ, hạ quan nhớ rõ vào ngọ thiện ngài ăn không ít a.” Lý Lâm buông tấu chương, ngữ khí tò mò.

Này tổ tông, thật có thể ăn, ngọ thiện ăn ước chừng có tới phần của bốn người, thế mà chưa được bao lâu, lại muốn ăn? Thùng cơm, cùng gương mặt xinh đẹp kia thật không phối hợp.

“Ngươi quản ta, bổn vương dùng bữa ngươi cũng quản a, vương huynh cũng cho ngươi quyền lợi này sao?” Trúc Dạ Tuần không hảo tính tình gì, còn dám nói, không phải bị ngươi chọc giận sao.

“Không có, ngài ăn hết mình, hạ quan chỉ là tuỳ tiện tò mò một chút.” Lý Lâm ngồi xuống.

Tiểu Đỗ Tử nhanh chóng làm hảo, an bài tốt lắm bàn lớn thức ăn.

“Lý đại nhân, ngươi cũng dùng một chút đi.” Trúc Dạ Tuần hung hăng cắn một ngụm chân gà, ha ha, nếu đây là chân của tên Lý Lâm này thì tốt rồi, cắn chết ngươi cắn chết ngươi.

“Hạ quan không đói bụng, Vương gia ngài chậm dùng.” Lý Lâm làm bộ nhìn không thấy người nào đó phẫn hận.

Tiểu Đỗ tử buồn bực, Vương gia có cần ăn chân gà mà dùng lực lớn như vậy không, bộ chân gà không hảo, cứng như vậy ư? Lần sau phải hảo hảo dặn dò ngự trù phòng chú ý một chút.

Hành động kế tiếp của Tuần Vương gia, Tiểu Đỗ Tử lại không thể lý giải.

Chỉ thấy Trúc Dạ Tuần cư nhiên gấp lấy bột khiếm thảo liền hướng miệng cắn, răng rắc một ngụm, bột khiếm thảo còn lại một nửa, còn nhìn Lý Lâm dùng sức ăn ăn ăn.

Vương gia a, xương cốt ngài cũng ăn? Tiểu Đỗ Tử có cảm giác quỷ dị, Vương gia bọn họ giống như là chưa từng được ăn qua thịt vậy.

“Khụ khụ……” Trúc Dạ Tuần chỉ lo phẫn hận, cứ như vậy mà đem xương cốt nuốt đi xuống, rốt cuộc, mắc nghẹn.

“Vương gia, ngài chậm một chút, Vương gia, ngài không có việc gì đi, đừng làm ta sợ a.” Tiểu Đỗ Tử vội vàng đệ thượng trà cấp Vương gia, còn giúp Vương gia vỗ vỗ lưng.

Một hồi lâu, Trúc Dạ Tuần rõ ràng nuốt xuống miệng đầy xương cốt, yết hầu hắn đau buốt, mặt cũng nghẹn đỏ.

“Vương gia, ngài dùng chậm một chút không có vấn đề gì, tấu chương này, cũng không cần phải gấp gáp xử lý.” Lý Lâm hợp thời ra tiếng.

Trúc Dạ Tuần trừng mắt nhìn y liếc mắt một cái, không quan tâm.

“Bỏ đi, không ăn nữa.” Trúc Dạ Tuần chỉ còn biết phẫn nộ, hắn thật sự là không hay ho mà.

“Nga.” Tiểu Đỗ Tử chạy nhanh đem một bàn thức ăn triệt tiêu.

Trong phòng lại chỉ còn lại có hai người.

Trúc Dạ Tuần có chút nhận mệnh cầm lấy tấu chương trước mắt, hôm nay, không khí lực gì, ngày mai, Lý Lâm, ngươi chờ đó……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.