Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 21: Giấc mộng đáng sợ ở viện bảo tàng (10)




Ninh Băng cầm cái ống tiêu nhỏ kia ở trong phòng xoay quanh, gục gật đầu, sau lại rốt cục buông tha cho, chỉ bằng não tế bào đủ dùng của hắn mà muốn nghĩ cách đối phó người nguyên thủy Thấm Nhã, quả thật là người si nói mộng, vẫn là, tìm lão công của hắn thôi.

“Thanh, đại sự kiện đại sự kiện.” Ninh Băng vội vàng phóng đến phòng Trúc Dạ Thanh, đẩy cửa ra lao vào.

Trúc Dạ Thanh là vẻ mặt nhàn nhã, phẩm trà, Ảnh vẫn là trước sau như một, không có biểu tình, đứng ở một bên.

“Ai u, ai thiết kế cửa, ta nguyền rủa hắn.” Bị cao cao cửa bán cái lảo đảo, Ninh Băng buồn bực.

“Băng nhi, cẩn thận một chút.“Nghiêng ngả lảo đảo, đây là việc gấp gì a.

“Thanh, không tốt không tốt.” Ninh Băng vẫn là ngữ khí kia.

“Uống một ngụm trà, chậm rãi nói.” Trúc Dạ Thanh nhìn vợ y khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hảo đáng yêu.

“Chính là, chính là, cái người tên Thấm Nhã gì đó đi tìm ta.” Ninh Băng thật đúng là không biết nói, cứ nói thẳng ra là người ta tới tìm ta để mà hại ngươi, như vậy có phải rất đơn giản hơn không.

“Nga?” Trúc Dạ Thanh nhíu mày, chờ đợi câu dưới.

“Nàng bảo ta tiểu chủ nhân, nói nàng là bộ hạ của gia gia ta, Thanh, nàng biết thân phận chúng ta, làm sao đây?”

“Nga?” Trúc Dạ Thanh vẫn đang một bộ dạng nhíu nhíu mày.

“Nàng cho là ta ẩn núp ở bên cạnh ngươi là muốn giết ngươi, còn nói sẽ nghe theo mệnh lệnh của ta, cho ta cái này.” Ninh Băng vừa nói vừa đem ống tiêu nhỏ đưa cho Trúc Dạ Thanh.

Cuối cùng nói xong, cũng không biết đã nói rõ ràng hay chưa.

“Băng nhi, dù sao ta đã huỷ nhà của ngươi, ngươi nếu có chút ý tưởng báo thù, ta không kỳ quái.” Trúc Dạ Thanh nói nhẹ nhàng bâng quơ, trong lòng, cũng không thoải mái như vậy.

“Báo thù, ta vì ai báo thù, nương ta sống hảo hảo, những người khác, không đến phiên ta quản.” Ninh Băng nói một cách lạnh lùng, không phải hắn muốn nói như vậy, chính là, ngữ khí của Trúc Dạ Thanh dù không tồn tại chán ghét, nhưng mà hàm chứa không tín nhiệm.

Được rồi, y quả thật có lý do không hề tín nhiệm hắn, bất quá hắn không có biện pháp giải thích, trước mắt hắn cùng Trúc Dạ Thanh hoà bình ở chung như vậy, hắn cực vừa lòng.

“Băng nhi, chuyện Thấm Nhã ta sẽ xử lý, ngươi không cần lo lắng.” Trúc Dạ Thanh nói chuyện ngữ khí khiến cho người khác yên tâm, ở trong mắt Ninh Băng xem ra, y chính là loại người cho dù trời có sập xuống cũng có thể chống đỡ, tên gọi tắt: Siêu nhân.

“Thanh, ngươi đã sớm biết Thấm Nhã là thủ lĩnh của Cẩm Minh gì đó, bộ hạ của ông nội ta, đúng không?” Ninh Băng cho dù có chút trì độn, cũng có thể cảm giác, Trúc Dạ Thanh trấn định như vậy, chỉ có một lý do giải thích, chính là đã sớm biết.

“Ân.” Trúc Dạ Thanh đơn giản trả lời.

“Kia cố ý không nói cho ta biết, là muốn khảo nghiệm ta sao?” Ngữ khí của Ninh Băng không chút hảo.

“Có lẽ là vậy.” Trúc Dạ Thanh không thích biểu tình nghiêm túc của Ninh Băng như vậy, cái này không thích hợp với hắn, hắn chỉ thích hợp tươi cười thôi.

“Vậy thì hiện tại, tin tưởng ta hay còn tiếp tục hoài nghi ta?” Ninh Băng cảm thấy chính mình hỏi vấn đề này thật ngu xuẩn, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng rồi, không có biện pháp thu hồi.

“Ngươi nghĩ ta sẽ trả lời như thế nào, Băng nhi?”

“Ta không biết.”

Hai người không khí có điểm quỷ dị trầm mặc, Ảnh sớm đã không biết khi nào thì lui xuống, trong phòng chỉ còn lại có tiếng hít thở trầm mặc của hai người.

“Thanh, ta hy vọng ngươi tin tưởng ta, Ninh Băng, mặc dù còn họ Trữ, nhưng những mặt khác cùng Trữ gia đã không còn quan hệ gì.” Ninh Băng đầu tiên đánh vỡ yên lặng.

Hắn nói không rõ cảm giác đối với Trúc Dạ Thanh, chính là biết, hắn không muốn bị người này hoài nghi, cứ nghĩ tới là làm cho ngực hắn một trận rầu rĩ.

“Ta biết.” Trúc Dạ Thanh không có cảm xúc biến hóa gì.

“Kia……” Ninh Băng còn muốn nói cái gì chính mình cũng không biết.

Ninh Băng có chút buồn bực, chính mình cùng người khác ở chung đều tự nhiên như vậy, vì cái gì cứ hễ ở cùng một chỗ với Trúc Dạ Thanh, đầu lưỡi thắt, mà đầu óc cũng thắt cơ chứ.

“Băng nhi, không thảo luận vấn đề này nữa, ta nhớ rõ ngươi đã từng nói, ngươi, chính là phi tử của vương thượng Minh Nguyệt quốc.” Trúc Dạ Thanh nhắc tới lời mà Ninh Băng trước kia đã nói qua.

“Vâng.”

“Vậy thì còn có vấn đề gì?”

“Thanh, ngươi, sẽ có nguy hiểm sao?” Ninh Băng vẫn là có điểm lo lắng, bọn họ chỉ có vài người thế này, còn bên cái người nguyên thuỷ Thấm Nhã kia lại người nhiều như vậy.

“Không tin phu quân của ngươi?” Trúc Dạ Thanh nhíu mày, không hài lòng vợ hoài nghi năng lực của y.

“Đương nhiên không phải.”

“Vậy là tốt rồi, lại đây, nếm thử trà này, rất thơm.” Trúc Dạ Thanh vỗ vỗ vị trí trên đùi của bản thân cho vợ y.

Ninh Băng cũng không nói thêm nữa, dù sao cũng không phải lần đầu tiên ngồi, bất quá chính là có điểm không thích ứng mà thôi, nói gì thì nói, chính mình vẫn là nam nhân a, ai ai.

Trúc Dạ Thanh trong một giây đã hối hận khi đem nước trà thơm như vậy cho Ninh Băng nhấm nháp, y quên, người này, chỉ biết ngưu ẩm, nước sôi cùng nước trà đối hắn, không có gì khác nhau.

“Kinh Lan, ngươi đây là chuẩn bị đứng về phía Trúc Dạ Thanh?” Thanh âm Thấm Nhã nghe thật âm trầm.

“Thấm Nhã, Ninh Trí Viễn đã mất, một mạng ngươi nợ hắn đã sớm không còn, ngươi cần gì……” Kinh Lan nhìn Thấm Nhã, không biết khuyên bảo nàng như thế nào mới tốt.

Kinh Lan biết, bình thường hai người bọn họ nháo như thế nào đều không quan hệ, Thấm Nhã cũng đối chính mình phi thường yêu thương, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ xảo trá hắn một chút ngân lượng, xem nhẹ việc này, bọn họ coi như là tương thân tương ái, dù sao chính mình cũng là do nàng nuôi lớn.

Dù sao nàng là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với hắn, ngoại trừ một số ít người, không có người nào biết quan hệ này giữa bọn họ.

“Kinh Lan, ngươi sẽ không hiểu được, đừng bị cuốn vào.” Thấm Nhã không muốn nhiều lời.

“Ta không phải đang ở trong đó sao?” Hai bên đều là người trọng yếu của hắn, không bị cuốn vào, có thể sao?

“Vậy thì chỉ nghiêng về một bên thôi.” Thấm Nhã lưu lại những lời này, biến mất.

Kinh Lan vẻ mặt buồn rầu, một cước đá hướng tảng đá bên cạnh, giải sầu giải buồn, không nghĩ tới, định nhờ tảng đá giải buồn bực, không ngờ phải nhảy dựng hồi phòng ngủ, hắn cần bình tĩnh a…. bình tĩnh.

Ban đêm, khắp nơi một thập phần yên tĩnh.

Vài người trong phòng tâm tư khác nhau, bất quá rất ăn ý đều ngủ không được, đương nhiên nếu xem nhẹ vô tâm không phế Linh Lung, nàng mệt mỏi quá, đã sớm ngủ say như chết.

“Băng nhi, ngủ không được?” Trúc Dạ Thanh rốt cuộc chịu được không được cái người nằm ở bên cạnh y cứ động đậy không ngừng.

“Ân.”

“Còn nghĩ chuyện Thấm Nhã?”

“Ân.”

“Đừng lo lắng, hết thảy có ta.”

“Ân.”

Đây là Ninh Băng cùng Trúc Dạ Thanh có vẻ quỷ dị đối thoại, nhân vật trao đổi.

“Ảnh, ta nên làm thế nào đây?” Trong phòng Ảnh đang có một vị khách không mời mà đến lại không chịu đi.

“Hết sức.” Ảnh vẫn là câu trả lời kia.

“Tiểu Ảnh Ảnh, mặc kệ, người ta hôm nay tâm tình quá kém, muốn cùng ngủ với ngươi, an ủi.” Kinh Lan đột nhiên biểu tình biến hóa.

“Nói chuyện bình thường đi.” Ảnh thật là cực lực nhẫn nại, người này, đầu óc khi nào thì mới có thể bình thường một chút.

“Ta như thế nào không bình thường a, ta rất bình thường a.” Kinh Lan oai đầu nhìn Ảnh, khuôn mặt dễ nhìn dưới ánh đèn có vẻ thật động lòng người, đáng tiếc bị người nào đó ngạnh sinh sinh xem nhẹ.

“Ngủ ngon.” Ảnh linh khởi áo Kinh Lan, thành công đẩy được phiền toái này ra bên ngoài, rốt cuộc thanh tịnh.

“Tiểu Ảnh Ảnh, phu quân, mở cửa a, Lan Lan ở bên ngoài hảo lạnh nga, ách xì, Lan Lan sinh bệnh, hảo đáng thương.” Thanh âm Kinh Lan vô cùng đáng thương, còn hấp hấp cái mũi.

“Xôn xao……” Cửa lại mở, mặt Ảnh âm trầm như đáy nồi.

“Hắc hắc, ta biết Tiểu Ảnh Ảnh luyến tiếc Lan Lan chịu đông lạnh.” Thấy Ảnh trừng hắn, Kinh Lan le lưỡi.

“Tiểu Ảnh Ảnh, ngươi chừng nào thì cưới Lan Lan đây, cưới Lan Lan rồi, Lan Lan mới có thể danh chính ngôn thuận cùng Tiểu Ảnh Ảnh ngủ với nhau.” Kinh Lan lại hoa mắt ngây ngốc.

“Nói chính sự.” Ảnh toàn thân đều rút gân.

“Cái kia, Ảnh, ngươi nói ta đem Thấm Nhã bắt lại Giảm Hắc ốc được không?” Kinh Lan thật sự nghĩ không ra biện pháp.

“Không tốt, yếu công tâm.”

“Ta thử qua a, không được sao?” Kinh Lan thật thất bại, tỷ tỷ hắn, đó là phái cường ngạnh a, ai.

Hai người trầm mặc, quả thật không có biện pháp nào dễ dàng.

Linh Lung, vù vù ngủ nhiều, làm mộng đẹp, còn hắc hắc ngây ngô cười.

“Băng nhi, hay là, ngươi đang câu dẫn vi phu?” Trúc Dạ Thanh lại chịu không nổi người kia vẫn nhích tới nhích lui, tà ác ra tiếng.

“Mới không phải.”

“Nga? Kia nói nói xem, Băng nhi chúng ta vì sao lại giống như chú con cọp con mấp máy?”

“Ngươi còn có thể so sánh như vậy?” Nguyên lai đây là trọng điểm mà Ninh Băng quan tâm.

……

“Ta kỳ thật là có điểm lo lắng, dù sao bên Thấm Nhã người nhiều như vậy, xem bộ dáng của nàng dường như là do tình thế bắt buộc.”

“Tin tưởng ta, không có việc gì.” Trúc Dạ Thanh kiên nhẫn lặp lại cam đoan.

“Thanh, ngươi nói, nàng bảo ta tiểu chủ nhân, nếu ta ngăn cản nàng, sẽ có tác dụng không?”

“Sẽ không.”

“Nga.” Kỳ thật không biết vì cái gì hắn ngoại trừ việc lo lắng cho an nguy của Trúc Dạ Thanh ra, thì không còn đầu óc đâu mà nghĩ nhiều đến việc Thấm Nhã.

Luôn cảm thấy nàng vì lão gia hoả Ninh Trí Viễn kia bán mạng cũng thật đáng thương, kỳ quái đi, Trữ gia bị xét nhà hắn cũng chưa cảm thấy gì, thế nhưng lại mạc danh kỳ diệu cảm thấy cái người nguyên thủy kia đáng thương.

Sáng sớm hôm sau Linh Lung tinh thần khí sảng, ngủ thật là thoải mái a, này không phải ở trong cung, các chủ tử ăn uống cái gì đều có người hầu hạ, nàng liền mĩ mĩ phơi nắng.

Ninh Băng không có số mạng tốt như vậy, thật vất vả mới ngủ được, còn làm ác mộng, ai, thật không hay ho a, thời tiết tốt cũng không thể làm cho tâm tình hắn khoái trá.

Kinh Lan một đêm không ngủ, lại ở phòng ngủ của Ảnh nghĩ biện pháp, không có kết quả, Ảnh, tự nhiên số khổ tiếp khách.

Trúc Dạ Thanh vẫn đang là bộ dáng siêu nhân, nhìn không ra có gì bất mãn, thích ý uống tiểu trà.

“Các vị, đêm qua nghỉ ngơi được không a?” Thấm Nhã sáng sớm đã chào hỏi, nhìn mọi người chung quanh phòng.

“Hảo.” Trúc Dạ Thanh thay mặt mọi người trả lời.

“Lan Lan, lần này đến thăm tỷ tỷ, mang cho tỷ tỷ lễ vật gì a?” Câu chuyện đột nhiên chuyển hướng về phía Kinh Lan.

“Đã biết, không có quên, đây.” Kinh Lan kinh ngạc, tỷ tỷ sáng sớm không phải chỉ vì hướng hắn vơ vét tài sản đi, bất quá vẫn là đem ngân phiếu chuẩn bị tốt đưa qua, hắn cẩn thận can, loạn chiến.

Kinh Lan tối bảo bối có hai loại, thứ nhất đương nhiên là phu quân tương lai của hắn, Ảnh, thứ nhì chính là bạc, được rồi, hắn là thần giữ của.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Thấm Nhã, hắn thật muốn cướp về.

“Xem bộ dạng keo kiệt của ngươi kìa.” Thấm Nhã cười tủm tỉm đem ngân phiếu nhét vào trước ngực áo.

Ninh Băng nhìn mọi người ra vẻ khoái trá ở chung, trước khi có bão táp, đều là yên tĩnh tường hoà như vậy a.

“Lan Lan, mang theo các khách quý đi thăm thú nơi này một chút đi, phong cảnh nơi này cũng không tồi đâu nga.” Thấm Nhã cười cười.

“Hảo.” Kinh Lan dại ra trả lời, tỷ tỷ hắn, muốn làm trò gì.

“Kia Thấm Nhã trước hết cáo lui, các vị, như vậy đừng quá lâu.” Ngữ khí hảo nhẹ nhàng.

Ninh Băng nghiêm trọng hoài nghi cái người kêu chính mình tiểu chủ nhân, Thấm Nhã kia, cùng với người mới vừa rồi không phải là cùng một người, diện mạo hắn nhận thức không được, nhưng mà thanh âm, hình như là một người đi.

Nguyên lai con người có thể có nhiều gương mặt như vậy a, hắn làm được không? [ Còn cần phải rèn luyện a… rèn luyện, bất quá phỏng chừng rèn luyện cũng sẽ không có tiến bộ gì.]

“Lão đại, chúng ta đi dạo sao?” Kinh Lan nghĩ vẫn là cho lão đại làm chủ đi.

“Đương nhiên, ta chính là đến cuống thôi.” Trúc Dạ Thanh đứng dậy.

Còn lại vài người đều vụng trộm liếc mắt, ai mà tin chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.