Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 20: Giấc mộng đáng sợ ở viện bảo tàng (9)




“Băng nhi a, thời gian cũng không còn sớm, hôm nay vì lạc đường mà đi tới nơi này, quen biết Băng nhi thật tốt a, ta không quấy rầy nữa, ta đi trước.” Thái Hậu đại nhân ngụy trang người qua đường rốt cuộc mở miệng cáo từ, bên kia Trúc Dạ Tuần chờ lâu đến nỗi miệng sùi bọt mép.

“Phu nhân, ngài đi thong thả, có thời gian lại đến a.” Ninh Băng khoái trá chào hỏi, vị đại thẩm này, có điểm ý tứ.

“Sẽ còn gặp lại mà, ha ha.”  Ánh mắt khẽ liếc về phía đứa con nhà mình, rồi cười tủm tỉm tiêu sái.

“Ninh Băng, ta cũng không thể ngồi lâu, đột nhiên nhớ tới có một số việc muốn làm, cũng đi trước đây.” Trúc Dạ Tuần chạy nhanh đuổi theo người kia.

“Ngươi còn ở tại nơi này a, vậy mà ta cứ nghĩ đã sớm đi rồi chứ.” Ninh Băng hoàn toàn quên mất Tuần Vương gia.

Nghe thấy trả lời như vậy, Trúc Dạ Tuần một hơi mắc nghẹn, một cái lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, nhưng vẫn kiên trì chạy, cho dù hắn đang ở trạng thái chán nản vẫn còn biết phân biệt cái gì mới là quan trọng nhất.

“Nương a, ngài là có ý gì?” Trúc Dạ Tuần đuổi theo nương hắn đến Nhã hiên.

“Ngươi này… tiểu tử, tại vì nương thích, ca ca ngươi có phúc a.” Thái Hậu đại nhân vẫn đang cười tủm tỉm.

“Nương, ngài có phải có ý tưởng gì hay không a?” Nương hắn rốt cuộc là muốn làm gì.

“Chuyện hôm nay ta đến tìm Băng nhi, đừng tìm ca ca ngươi nói.” Thái Hậu phân phó, cũng không trả lời câu hỏi của Trúc Dạ Tuần.

“Nga.” Trúc Dạ Tuần nhìn tư thế nương hắn là biết không chuẩn bị nói cái gì.

“Tuần nhi, ngươi đối Băng nhi hắn……” Thái Hậu tư duy thật nhạy bén.

“Hắn là người của ca ca ta.” Trúc Dạ Tuần lý giải cũng thật nhạy bén……

“Ân.” Thái Hậu cũng không nói nhiều nữa, nàng biết, hai đứa con này của nàng đều là người có chủ kiến.

“Nương, không có gì sự Tuần nhi hồi phủ.” Trúc Dạ Tuần có chút cô đơn.

“Đừng, Tuần nhi, đã lâu không bồi bồi nương, hôm nay đừng đi trở về.” Thái Hậu không đành lòng nhìn vẻ mặt cô đơn của đứa con mình.

“Cũng tốt, kia Tuần nhi liền bồi bồi nương.” Trúc Dạ Tuần thật muốn giống như trước đây được rúc vào trong lòng nương nũng nịu.

*****************

“Linh Lung, ngươi nói đại thẩm hôm nay đến là ai a?” Sau khi Thái Hậu đi rồi, Ninh Băng vẫn có chút buồn bực, hắn tuy là hơi ngốc nghếch, nhưng không phải quá ngu xuẩn, đại thẩm  này vừa thấy đã biết là một phu nhân phú quý, như thế nào cũng không thể có thân phận như chính nàng nói, bất quá làm cho hắn tối để ý nhất là họ của nàng, không phải là chuyện quá trùng hợp sao.

“Linh Lung không biết, bất quá cảm thấy vị phu nhân kia là lạ, công tử, ngài vẫn là nên cách xa một chút, chớ chọc nhầm lò hoả mà hại thân, dù sao trong hoàng cung cẩn thận vẫn là thượng sách.” Linh Lung có chút lo lắng, công tử gia nhà nàng có khi quá mức đơn thuần.

“Linh Lung, có thể ngươi suy nghĩ nhiều quá hay không, ta cảm thấy đại thẩm kia không có ác ý gì, quên đi không nói tới nàng nữa, Linh Lung, có phải đến giờ dùng bữa tối rồi hay không, ta đói bụng.”

“Ân, đúng vậy, bữa tối hẳn là sẽ lập tức được đưa đến đây.”

“Nga.” Ninh Băng ngồi chờ.

Dùng qua bữa tối Ninh Băng rất sớm liền đi ngủ, bởi vì nhàm chán cho nên dễ dàng đói, cũng dễ dàng buồn ngủ, về phần vị kia nói đến ngủ chung một giường với hắn, căn bản không xuất hiện.

Liên tục vài ngày, Trúc Dạ Thanh đều không có đến chỗ Ninh Băng, Ninh Băng lại thoải mái, không có người “cướp” giường, thật không tồi, phỏng chừng là do nhiều sự quá, nên đã quên mất rồi.

Sự thật chứng minh, có những người trí nhớ là tương đương tốt, đêm nay, Trúc Dạ Thanh giá lâm.

“Băng nhi, đang ngủ sao?” Trúc Dạ Thanh kêu tên của người đang nằm trên giường, bây giờ mới giờ nào, hắn như thế nào liền đã ngủ.

“Không có, ngài tới rồi.” Ninh Băng đối với việc Trúc Dạ Thanh đến cũng không có biểu hiện giật mình, chính là tự giác hướng giường bên trong cọ cọ.

Ninh Băng luôn có thể mang đến cho Trúc Dạ Thanh những phản ứng ngoài ý muốn. Nhớ rõ lần đầu tiên vụng trộm thượng giường hắn, hắn ngủ say như chết, gì cũng không biết, khi bị ác mộng làm cho bừng tỉnh mới phát hiện ta tồn tại.

Vừa mới kia một tiếng, ta cứ nghĩ đến hoặc là hắn sẽ đáp lại gì đó, hoặc là căn bản không phản ứng, không ngờ hắn lại tỉnh rụi thế kia.

“Vương thượng……”

“Hư, kêu là gì……”

“Ân, Thanh, hôm nay không cần xử lý công vụ?” Ninh băng này Thanh Thanh kêu bao nhiêu lần cũng có chút không được tự nhiên.

“Hôm nay trẫm đem thời gian cho ngươi, mấy ngày nay sau khi xong việc đều tới khuya, nên không lại đây.” Trúc Dạ Thanh thích loại cảm giác nằm ở trên giường nói chuyện như thế này.

“Kia nhất định mệt chết đi, hay để ta xoa xoa bóp cho ngài?” Ninh Băng cảm thấy người làm vương này cũng đáng thương a.

“Xác định không phải muốn đánh trẫm? Thủ nghệ lần trước của ngươi trẫm đã lĩnh giáo rồi.” Trúc Dạ Thanh trong bóng đêm nhíu mày, lần trước hắn xoa bóp thế nào mà da ta sưng đỏ tới mấy ngày.

“Lần này sẽ không.” Ninh Băng khẳng định là đang đỏ mặt, lần trước không phải là vì sợ bị làm cái việc kia sao.

“Tốt lắm, xoa xoa vai là tốt rồi.” Ninh Băng nghe lời bắt đầu giúp hắn xoa bóp vai.

“Băng nhi, nếu ta nói phủ Thừa Tướng sớm muộn gì cũng sụp đổ, ngươi nghĩ như thế nào?” Trúc Dạ Thanh ngẫm nghĩ một hồi vẫn là lên tiếng hỏi.

Mấy ngày nay hắn không phải bận rộn sự gì khác, kỳ thật hắn đang bàn bạc kế sách đối phó Thừa tướng Ninh Trí Viễn, cũng chính là gia gia của Ninh Băng.

Hắn vì ngày này đã chờ đợi thật lâu, từ trước lúc Ninh Băng vào cung hắn cũng đã bắt đầu chuẩn bị, chỉ đợi thời cơ chín mùi, người mà có ý đồ mưu quyền soán vị, muốn làm vua của một nước, tuyệt đối không thể thủ hạ lưu tình.

Hắn biết Ninh Băng là một quân cờ mà Ninh Trí Viễn sắp đặt để đối phó với mình, hắn ẩn nhẫn, cho đến khi trong lúc vô ý mới phát hiện đây lại là một quân cờ đặc biệt, hắn thật may mắn.

Ninh Trí Viễn bố trí người bên cạnh hắn không chỉ một mình Ninh Băng, hắn rõ ràng hết thảy, hắn là người trời sinh bày mưu nghĩ kế.

NinhTrí Viễn có quân cờ, hắn vốn không có sao, đợi đến ngày nào đó thu thập được lão hồ ly này, hắn chờ xem Ninh Trí Viễn trợn to hai mắt kinh ngạc như thế nào.

Đối với Ninh Trí Viễn, hắn một chút cũng sẽ không nhân từ nương tay, nhưng hắn vẫn đang muốn biết giờ phút này người ở bên cạnh hắn có suy nghĩ gì.

“Từ giây phút Ninh Băng tiến cung, chính là người của quân vương Minh Nguyệt quốc Trúc Dạ Thanh, sẽ vĩnh viễn cẩn thủ bổn phận.

Lúc Thừa tướng Ninh Trí Viễn lấy Ninh Băng cùng tánh mạng nương Ninh Băng cưỡng bức ta làm điều xằng bậy, Ninh Băng đã cùng phủ Thừa Tướng xem như đoạn tình.

Cho nên, phủ Thừa Tướng hưng suy, Ninh Băng không có ý tưởng gì, càng cùng Ninh Băng không quan hệ.” Ninh Băng thật vừa lòng chính mình rõ ràng.

Cái lão già Ninh Trí Viễn không biết xấu hổ kia, dám đối với mẫu tử bọn họ như vậy, chính mình có cái lý do gì vì hắn hưng suy mà lo lắng chứ.

“Thanh, Ninh Băng muốn nói một câu, có thể không?” Ninh Băng không đợi Trúc Dạ Thanh đối hắn có phản ứng gì liền tiếp theo đưa ra thỉnh cầu.

“Nói.”

“Nếu như phủ Thừa Tướng thật sự bị thua ngày nào đó, có thể không đại khai sát giới được chăng? Có những người, không nên vì sai lầm của người khác mà cũng bị vứt bỏ tánh mạng.” Hắn biết đế vương diệt trừ dị kỷ, nhất định sẽ không lưu lại mầm tai hoạ, nhưng hắn vẫn hy vọng những hạ nhân trong phủ có thể may mắn thoát khỏi, dù sao bọn họ chỉ là người cơ khổ, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của chủ tử.

“Ngươi vì bọn hạ nhân mà cầu tình? Kia, Băng nhi, ngươi không nghĩ tới có lẽ ngươi vẫn phải chịu tội?”

“Ta nói rồi, Ninh Băng là người của quân vương Minh Nguyệt quốc, quân vương nếu muốn lấy mạng Ninh Băng, Ninh Băng không oán trách.” Ninh Băng bội phục chính mình cũng có thể hiên ngang lẫm liệt như vậy.

Hắn không phải cố ý nghiền ngẫm từng chữ một, nhưng đây là một lời đề nghị nghiêm túc, hắn chính là muốn duy trì không khí này.

“Trẫm đáp ứng ngươi, không lạm sát.“Trúc Dạ Thanh kỳ thật rất vừa lòng với câu trả lời của Ninh Băng.

“Thanh, ngươi thật sự là một hiền quân.” Ninh Băng thập phần cao hứng, không chỉ vì người này có thể lưu lại tánh mạng cho hạ nhân, còn là vì chính mình, dù sao, cuộc sống về sau của mình sẽ cùng  nam nhân này một nhịp thở, hắn tuy rằng thích ứng trong mọi tình cảnh, nhưng nếu để cho hắn rơi vào tay một tên tàn bạo vô tình nào đó, hắn làm sao mà thích ứng cho được.

“Miệng ngọt như vậy, cũng không phải cầu cho chính mình được ban cho cái gì, mà đã cao hứng thành như thế rồi.”

“Ta không thiếu cái gì, chỉ một câu nói của ngài đã có thể quyết định mạng sống người nhiều như vậy, đây là một chuyện thật tốt a.” Ninh Băng không hiểu chính trị, nhưng nếu vì một vài người gây sóng gió mà bắt nhiều người như vậy chôn cùng, hắn vẫn là không có biện pháp lý giải.

“Băng nhi, ngươi không trách trẫm đem ngươi đến trụ nơi này?” Trúc Dạ Thanh kỳ thật đối Ninh Băng lạc quan cũng không thể thập phần lý giải.

“Này có cái gì kỳ quái đâu, ngươi có nhiều phi tử như vậy, không có khả năng ai cũng được trụ ở đại viện tử, huống chi ta không biết là nơi này của ta có cái gì không tốt a, chỗ này thanh tịnh, không có ai quấy rầy hay tranh giành gì đó.” Ninh Băng nói lời thật lòng, kỳ thật hắn muốn nói ước gì bị quên đi, so với cẩm y ngọc thực, hắn càng thích những ngày không có người quấy rầy.

Chưa ăn qua thịt heo, cũng phải thấy qua heo chạy a, trong hậu cung tranh thủ tình cảm một cách kịch liệt để mong có được địa vị cao nhất, đáng sợ lắm, không thích hợp hắn.

Giống như hiện tại, tuy rằng hắn không biết Trúc Dạ Thanh vì sao lại chú ý hắn, ra vẻ đối hắn cũng không phải rất nghiêm khắc, đến nơi này ngủ cũng không công khai, làm cho hắn rất vừa lòng, hắn quyết định không muốn trở thành tình địch của một đám con gái khổng lồ.

“Băng nhi, ngươi thật là tôn tử của Ninh Trí Viễn sao? Người như hắn làm sao có khả năng có một tôn tử như ngươi, hay là do bị mất trí nhớ mà làm cho ngươi thay đổi lớn như vậy?” Trúc Dạ Thanh nhịn không được đưa ra nghi vấn.

“Ngài cảm thấy hiện tại Ninh Băng không tốt?”

“Hiện tại tốt lắm.”

“Thì đúng rồi, không tất yếu phải nghĩ nhiều làm gì, ta chính là ta, Ninh Băng, cũng không phải là tôn tử của ai.” Hắn mới không muốn cùng cái lão già kia có liên hệ gì, chính là hắn không có biện pháp thôi.

Ninh Băng kỳ thật càng muốn nói, ta căn bản không phải là người ở thế giới này của các ngươi, ta không phải Ninh Băng, tôn tử của Ninh Trí Viễn, ta là Thi Vũ, nhưng là sợ bị Trúc Dạ Thanh cho rằng vì bị sung quân đến đây mà phát bệnh tâm thần, kia hắn cũng không thích.

“Vẫn là trẫm nghĩ nhiều, ha ha, Băng nhi, ngươi thật sự rất đặc biệt, trẫm có khi không biết ngươi suy nghĩ cái gì.” Trúc DẠ Thanh không thể không nói tính tình Ninh Băng thật sự không thích hợp ở hậu cung tranh quyền đoạt lợi, bởi vì khả năng sinh tồn của hắn sẽ không cao, xem ra chính mình không có công khai ngủ chung với hắn là đúng.

“Ta đặc biệt, ngài nói giỡn đi, Trúc Dạ Tuần luôn mắng ta không đầu óc, nói ta so với trư còn ngốc hơn, ngay cả tiểu nha hoàn Linh Lung của ta cũng thường xuyên khinh thường ta, ta không phải đặc biệt, ta là đáng thương.” Hắn chính là nghĩ tới ngày ngày thanh tịnh, có ăn có uống, có cây cảnh để ngắm, có nho để ăn, không hơn, nhiều đơn giản, làm sao đặc biệt.

“Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi.” Trúc Dạ Thanh buông tha cùng Ninh Băng thảo luận, hai người bọn họ đầu óc chuyển không cùng một vòng tròn.

Ninh Băng đơn thuần như vậy, chính mình nên làm như thế nào để cho hắn được sống những ngày đơn giản như mong muốn, giờ phút này, hắn đối với thân phận đế vương chính mình thật ra có vài phần chán ghét ……

“Thanh, hỏi thêm một vấn đề nữa được không?” Ninh Băng gọi tên hắn đã thông thuận một chút, hắn luôn có năng lực thích ứng rất mạnh mà.

“Hảo.” Trúc Dạ Thanh vẫn luôn tận lực phối hợp phương thức nói chuyện của Ninh Băng, nhưng khả năng với hắn mà nói có điểm khó khăn, cho nên cũng chỉ nói ra một tiếng này. Tuần, là làm như thế nào?

“Cái kia, ngài không phải cực độ chán ghét ta sao, vì cái gì đột nhiên chuyển biến?” Ninh Băng kỳ thật đã sớm muốn hỏi, ngay từ đầu hắn nghĩ đến Trúc Dạ Thanh chỉ là bất chợt nhớ tới mà ghé qua rồi thôi, nhưng hiện tại giống như thật sự sẽ mỗi ngày ngủ cùng với hắn, kia hắn liền thật sự nhịn không được muốn hỏi một chút, Ninh Băng hắn còn có một cái ưu điểm, là không hiểu liền hỏi.[ Ai ai, đừng tự hào quá như vậy, không hiểu liền hỏi, cái câu này thích hợp trong hoàn cảnh này sao?]

“Ngươi không phải không cần hỏi đến những việc như thế này sao, tại sao hôm nay lại nổi lên lòng hiếu kỳ?” Hắn nhớ rõ Ninh Băng đều là cái gì cũng không hỏi sao, hắn còn tưởng rằng người này thật sự một chút lòng hiếu kỳ đều không có, biến thành hắn đường đường một quân vương cũng có một loại cảm giác thất bại.

“Lòng hiếu kỳ tất nhiên vẫn có, chính là trước kia cảm thấy ngài sẽ không trả lời ta, cho dù có trả lời cũng nhất định là nói, trẫm muốn làm cái gì, cần hướng ngươi báo cáo sao?” Ninh Băng quả thật trước kia là nghĩ như thế, trong phim mà TV hay chiếu, Hoàng Thượng đều nắm tất cả mọi quyền hành trong tay, vua là trời mà.

Kỳ thật hiện tại Ninh Băng cũng không nắm chắc Trúc Dạ Thanh nhất định trả lời mình, trong ấn tượng của hắn, Trúc Dạ Thanh cũng là loại vương độc đoán như vậy, hơn nữa Trúc Dạ Tuần luôn ghé vào lỗ tai hắn nói sợ vương huynh của mình nhiều như thế nào, càng chứng thực cho ý nghĩ trong đầu hắn, cho nên từ trước, hắn không cho Trúc Dạ Thanh có cơ hội bắt tội hắn.

Hiện tại hắn chính là có điểm nhịn không được, cho dù là người thế nào đi nữa, nhẫn nại cũng phải có hạn độ.[ Ai ai, dùng từ này cũng không đại thích hợp, chú ý chú ý .]

“Ngươi nghĩ đúng rồi, nếu là trước kia, trẫm sẽ không cho phép vấn đề như vậy tồn tại, càng không có thể trả lời cái gì.

Hiện tại, trẫm vẫn là không có gì để trả lời, chính là, Băng nhi, chúng ta có thêm một lần nữa cơ hội hiểu biết đối phương, ta thật cao hứng, chính vì thế, từ nay về sau, trẫm muốn nhìn thấy con người chân thật của ngươi.” Trúc Dạ Thanh nói xong liền nhẹ nhàng hôn lên môi Ninh Băng.

Nụ hôn này làm cho Ninh Băng ngây ra một lúc, đầu có điểm mộng, mặt có điểm nhiệt, nhưng lập tức khôi phục thần trí.

“Tốt, ngài không giận là tốt rồi.” Quả nhiên vẫn là gì cũng chưa nói, chờ một chút, người này, vừa mới nói mấy lời giống như là hắn đang chuẩn bị theo đuổi ta? Là ý này sao? Ai? Không đúng, ta đã là phi tử của hắn, không cần đeo đuổi a.

Còn có, hắn còn không nói không rằng liền thân ta, vả lại, thái độ vừa ôn nhu vừa hôn, có điểm ngọt ngào.

Bình thường luyến ái không phải cũng có những cảnh như vậy sao, Trúc Dạ Thanh cũng là ý này? Trên mặt biểu tình lại không tự giác đỏ lên một chút.

“Ân, hảo, Thanh, chúng ta ngủ được không?” Ninh Băng giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, hiện tại không khí giữa hai người bọn họ có điểm ái muội a, lấy tình cảnh hiện tại của hắn phỏng chừng còn không dễ ứng phó, này một tiếng — Thanh, cố ý kêu có điểm ngọt.

“Hảo.” Quả nhiên cái này đối Trúc Dạ Thanh mà nói thập phần hưởng thụ, này một tiếng ngọt ngào Thanh, làm cho hắn không hề nói gì, chỉ mỉm cười.

Ninh Băng a, xem ra ngươi cũng có lúc thông minh, Ninh Băng thấy mục đích đã đạt đầu, cúi đầu không tiếng động cười trộm, mù quáng tự mình thưởng thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.